Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 411: Hồ Đồ




Thân thể nó bỗng nhiên bốc lên một tia sáng đen, một luồng huyết mạch trong cơ thể chợt bộc phát ra, ầm ầm, thoáng chốc mạnh mẽ đánh bật sức ép từ Cổ Trần.

Thân thể nó nhanh chóng lùi về sau, Cổ Trần kinh ngạc nhìn lại, không nghĩ tới đầu Bạo long này lại có thể đánh văng hắn, không thể không nói lực lượng huyết mạch trong cơ thể nó thật sự rất mạnh.

Nhưng cũng phải, Bạo long có tu vi Huyết Mạch cảnh, bản thân đã thức tỉnh một loại huyết mạch Long tộc, thực lực của nó tất nhiên không thể nghi ngờ.

Nhưng Cổ Trần ngay từ đầu đã khiến đám mãnh thú này rung động, cộng thêm ra tay bất ngờ mới đè đầu đánh Bạo long được.

- A, ngươi chọc giận bản vương rồi đó.

Bạo long đứng lên, thân thể cao lớn tràn ngập một luồng ma khí, đôi mắt đỏ tươi khát máu, lộ ra tia sáng tàn nhẫn thô bạo.

Đám mãnh thú ở xung quanh vừa nhìn, mỗi con tinh thần phấn chấn, vui mừng khôn xiết.

- Ha ha, lúc này mới là vương là của chúng ta!Man long vẻ mặt hưng phấn, sùng bái nói.

Cự Xỉ long rõ ràng mang theo một chút kiêng kỵ cùng sợ hãi, hừ lạnh nói:- Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ vượt qua nó, trở thành tân vương.

Long tượng, Long tê, hai đầu sinh vật mang long huyết lộ ra vẻ mặt kính sợ, huyết mạch trong người bị Bạo long phát ra long uy thô bạo áp chế.

Nó giống như một con Ma long, hung bạo không ai bằng, tàn nhẫn thích giết chóc.

Đây mới thật sự là Bạo long.

- Grao!Bạo long mở miệng rít gào, long uy mênh mông cuồn cuộn, khí thế hung ác ngập trời, hung uy không ai bì nổi, khiến người ta có một loại cảm giác khiếp sợ cực độ.

- Huyết mạch Long tộc, hơi thú vị!Cổ Trần nói lẩm bẩm một câu, nở nụ cười, vặn cổ, thân thể cao lớn ầm ầm đạp một bước lao tới, cánh tay vung lên, nắm tay đánh tới trước mặt Bạo long.

Nhanh, thật sự quá nhanh, tốc độ của một đấm này nhanh đến cực hạn, khiến cho Bạo long vừa mới kích phát sức mạnh huyết thống không thể né tránh.

Ầm!Chỉ trong chớp mắt, Bạo long mới vừa rồi không ai bì nổi trực tiếp bị đánh bay đi, trượt ra ngoài mấy trăm thước rồi ngã xuống, tạo thành một cái hố to.

Bụi mù tán đi, Bạo long khập khễnh đứng lên, trên đầu bị nứt ra, từng dòng long huyết nóng hổi chảy xuống, từng giọt rơi đập nát mặt đất.

Nó trở nên càng thêm thô bạo, hung tàn, dường như đã mất đi lý trí, hoàn toàn biến thành hung vật hoang dã tàn bạo thành tính, không biết sợ là gì.

- Grao!Bạo long hét lớn một tiếng, ầm ầm ầm chạy như điên tới.

Tốc độ nhanh như tia chớp, vang tiếng ầm ầm, lập tức đánh vào thân thể của Cổ Trần, Thanh Đồng cự nhân bị đụng run lên dữ dội, hai chân lún xuống mặt đất, cứng rắn trượt ra mười thước mới dừng lại.

Phập!Bạo long cắn một cái vào cánh tay của Cổ Trần, hàm răng sắc bén cộng thêm lực cắn khủng bố cứng rắn cắn thủng cánh tay Thanh Đồng, để lại một lỗ thủng.

Vù vù!Giây sau, một cái đuôi khủng bố quét qua, đuôi của Bạo long nhắm vào Cổ Trần quất tới.

Một quất này vô cùng cường đại, cái đuôi ẩn chứa sức mạnh vô tận, phá núi nứt đá là chuyện bình thường, lực lượng mạnh mẽ trong đó mang theo thế không thể đỡ.

Keng!Cổ Trần nhấc ngang cánh tay chặn cái đuôi đang quất tới của Bạo long, cánh tay phải vung lên, nắm đấm nặng nề đập vào cổ của Bạo long, phát ra một tiếng trầm đục.

- Grao!Ăn ngay một kích nặng nề khiến cho thân thể của Bạo long xiêu vẹo ngã xuống, đầu đụng mạnh mặt đất, tạo thành một cái hố lớn.

Trong khói bụi, Cổ Trần đạp một bước xuống, giẫm lên thân thể Bạo long, gắt gao đè ép nó, giơ lên hai cánh tay liên tục giã xuống thân thể của Bạo long.

Ầm! Ầm ầm ầm!Từng đấm đánh xuống không ngừng nghỉ, giống như mưa rền gió dữ, đánh đến nỗi từng lớp đất ở bốn phía sụp đổ cuồn cuộn bay lên, bụi mù liên tục bốc lên cao mấy chục trượng.

- Grao!Từng tiếng thét thê lương truyền đến, tiếng long ngâm vang lên, khiến cả đám mãnh thú sợ đến run cầm cập.

Cổ Trần liên tục đấm xuống, ước chừng đánh cỡ mười phút sau mới dừng lại.

Khi bụi mù tán đi, lộ ra thân thể Thanh Đồng cường tráng cao cao ba mươi thước, tràn đầy cảm giác áp bách.

Dưới chân, một đầu Bạo long khủng bố đang nằm, vết thương trải đầy toàn thân, máu thịt be bét, thoạt nhìn chỉ còn lại hơi tàn.

Bạo long đáng thương, bị Cổ Trần tàn bạo đánh thiếu chút nữa đi gặp tổ tiên.

- Ngươi có phục hay không?Cổ Trần từ trên cao nhìn xuống, nhìn Bạo long nằm trong hố lớn dưới chân mình.

Nó nằm ở đó, toàn thân máu thịt bầy nhầy, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, đôi mắt vô thần nhìn trời xanh, trông như không muốn sống nữa.

Bạo long trong lòng đau buồn phẫn nộ đan xen, chỉ cảm thấy long sinh thật tối tăm, không hề có ánh sáng.

Nó trong lòng kêu rên:"Ta là vương của muôn thú kia mà.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.