Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 363: Thạch Trận




Cảm giác trong người có khí u ám tàn phá, Cổ Trần sắc mặt khó coi, huyết khí cường đại sôi trào, thật lâu sau mới ép khí u ám xâm nhập bên trong chảy ra ngoài người, kêu xèo xèo ăn mòn mặt đất.

Cổ Trần hút ngụm khí lạnh:- Ui! Đây là cái thứ gì?Nhìn mặt đất bị ăn mòn thủng một lỗ ở trước mắt, nham thạch lõm vào, bốc lên từng luồng khói đen, suýt nữa tiêu đời rồi.

Đẩy cửa đá một cái thôi mà, có cần quái dị như vậy không?Cổ Trần ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía thạch điện, cửa lớn đã mở ra, từng luồng khói đen mơ hồ tuôn ra, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

Bên trong đen như mực không thấy được gì, giống như một mảnh hỗn độn.

Bên trong thạch điện cho người ta cảm giác chẳng lành.

Chần chừ một lúc, Cổ Trần trong lòng suy tư có nên đi vào hay không, nhưng đã đến đây rồi, cửa đá mở rồi mà không đi vào thì không cam lòng.

Ngẫm nghĩ, Cổ Trần lấy ra một Thanh Đồng đại ấn treo lơ lửng trên đầu, rũ xuống từng luồng sáng xanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hít sâu, đè xuống trong lòng không thoải mái, từng bước một đi hướng thạch điện, lập tức bước vào trong.

Bên trong một mảnh đen kịt, căn bản nhìn không thấy thứ gì, sương mù mông lung khói đen mờ mịt lăn lộn, dường như tiến vào một vùng thế giới tăm tối.

Luồng khí u ám ập đến, khiến người ta toàn thân lạnh lẽo.

Oong!Thanh Đồng đại ấn rung rung, tỏa ánh sáng xanh mông lung, mơ hồ chiếu sáng sương mù tối tăm, giúp Cổ Trần thấy rõ ràng tình huống xung quanh.

Trong thạch điện rất rộng, đại điện mờ tối yên tĩnh không có một chút tiếng động, chỉ có từng đoàn khói đen cuộn trào.

Cả tòa thạch điện vô cùng trống trải, chỉ có chín cây cột đá kỳ lạ đứng ở các góc trong đại điện, có vẻ như hình thành trận thế đặc biệt nào đó.

Trên cột đá khắc một mớ đồ án kỳ dị khó lường, có núi non sông nước, hoa cá chim sâu, càng có các loại sinh vật kỳ lạ.

Có những đầu mãnh thú, yêu ma vẻ ngoài dữ tợn giương nanh múa vuốt, muốn tránh thoát cột đá bay ra.

“Đây là! Thạch trận?”Cổ Trần hơi híp mắt lại, âm thầm kinh ngạc, tuy không hiểu nhưng căn cứ tin tức đã biết, hắn suy đoán chín cây cột đá này là một loại thạch trận.

Tại sao trong thạch điện tồn tại một tòa thạch trận?Kinh người nhất là phía cuối đại điện có một cái ghế đá, một bóng người mơ hồ ngồi ngay ngắn trên đó.

Bóng người kia ẩn trong khói đen, từng sợi khói đen không ngừng xen lẫn quay quanh, nhìn không rõ ràng, lại cho người ta cảm giác tà dị.

Cổ Trần còn chú ý thấy trên chín cột đá trong đại điện đều có một sợi xích đá quấn quanh trên thân thể người kia.

“Có người?”Tim Cổ Trần rớt một nhịp.

Qua sương mù, hắn rốt cục thấy rõ người ngồi trên ghế tạc bằng đá, là một bộ xương, ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, đầu buông xuống, trong hai hốc mắt lộ ra trống rỗng.

Một bộ xương khô hình người hiện ra trước mắt, khiến Cổ Trần thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên nghi ngờ, cảnh giác nhìn xương khô kỳ dị kia.

Bộ xương khô hình người này, toàn thân đen nhánh, mỗi một khúc xương đều lóe ma quang, khói đen vờn quanh, dày đặc dọa người.

Kỳ dị nhất là các sợi xích đá quấn quanh người xương khô, đâm vào trước người rồi xuyên qua sau lưng, khóa chặt.

Cảnh tượng kỳ dị như vậy dù là Cổ Trần cũng nhịn không được lạnh cả sống lưng, có linh cảm không may.

Bộ xương khô này khẳng định ẩn giấu bí mật gì, thậm chí có thể là một nhân vật khủng bố, dù chỉ còn lại xương khô cũng khiến Cổ Trần cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Tử Phủ rung động, có nguy hiểm mãnh liệt làm linh hồn đau nhói.

“Gặp nguy hiểm!”Cổ Trần cảnh giác lui về sau một bước, ngạc nhiên nghi ngờ quét mắt toàn bộ thạch điện.

Mối nguy hiểm lớn nhất đến từ xương khô hình người ngồi trên ghế đá ở trước mắt, giống như một đầu Đại ma.

Đây là người nào?Vì sao bị xích ở đây, đã chết hay còn sống?Một đám suy nghĩ vụt qua đầu Cổ Trần, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám lơ là, thế giới này khắp nơi ẩn chứa nguy cơ, không thể không cẩn thận.

Chớ xem thường một bộ hài cốt, có lẽ ẩn chứa nguy hiểm lớn.

Cổ Trần hơi hối hận đi vào đây, ai mà ngờ trong thạch điện cất giấu tình hình như vậy, chín cột đá hóa thành một thạch trận cổ xưa, có xích đá quấn quanh hài cốt màu đen.

Vừa nhìn liền biết là đang trấn áp cái gì đó, chẳng lẽ di hài màu đen này là một đại ma khủng bố?“Tốt nhất nên ra ngoài!”Cổ Trần đầu óc xoay chuyển nhanh, muốn đánh trống rút lui, không dám tùy tiện tiến vào, không dám đụng chạm thạch trận trong này, miễn cho có chuyện không tốt phát sinh.

Rắc!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.