Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 337: Khắc Chữ




Chữ thứ hai là “Thiên”.

Ngưng tụ một chữ trên hư không rồi khắc sâu vào Thanh Đồng Chi thư.

Toàn bộ quá trình rất nhanh, hao phí chín phần huyết khí và sức mạnh ý chí cường đại mới dần dần thành hình.

Ầm ầm ầm ầm ầm!Trong phút chốc, thiên địa thất sắc, đầy trời mây đen cuồn cuộn hội tụ, lại một lần bao phủ trên đỉnh đầu Cổ Trần.

Tình cảnh này làm Cổ Trần giật thót tim, tuy có dự cảm, nhưng chân chính gặp được vẫn còn có chút dở khóc dở cười, đây là sao thế này.

Chữ đầu tiên xuất hiện thiên kiếp thì thôi đi, giờ lại kéo đến nữa, còn chưa xong sao.

Cổ Trần hét to:“Khắc dấu!”Hắn bất chấp mây đen kéo đến đỉnh đầu, trực tiếp điều khiển ý chí cường đại khắc dấu chữ thứ hai vào Thanh Đồng Chi thư.

Leng keng một tiếng, Thanh Đồng Chi thư chấn động, ánh sáng nhấp nháy, chữ thứ hai khắc vào sách.

- A?Rất nhanh, Cổ Trần phát hiện mây đen hội tụ trên đầu, lôi điện lấp lóe, nhưng không đánh xuống, ngược lại ngưng tụ không rời, rất kỳ lạ.

Cổ Trần ngạc nhiên, nhưng không có thời gian để ý những thứ này, không ngừng khắc dấu, khắc lên chữ thứ hai, rốt cục đến chín chín tám mươi mốt lần thì hoàn toàn khắc vào.

Chữ thứ hai, thành công.

Cổ Trần ngạc nhiên thầm nghĩ:“Tại sao thiên kiếp không giáng xuống?”Hắn thành công khắc dấu chữ thứ hai, nhưng thiên kiếp chỉ kéo kiếp vân đến, một mảnh đen kịt, căn bản không đánh xuống.

Tuy không hiểu gì nhưng Cổ Trần càng cẩn thận hơn, có khi nào nó tích trữ, chờ lát nữa bùng nổ một lần?Vứt bỏ tạp niệm trong lòng, Cổ Trần dốc sức nhanh chóng khôi phục tiêu hao, chữ thứ hai cơ hồ tiêu hao chín phần huyết khí cùng ý chí linh hồn.

Bất đắc dĩ, Cổ Trần tranh thủ thời gian khôi phục, uống hớp linh huyết, ăn một cánh Huyết Liên hoa, rất nhanh điều chỉnh đến trạng thái cao nhất.

Sau khi hồi sức, Cổ Trần vui sướng bất ngờ phát hiện huyết khí trở nên cường đại hơn.

Đây là chuyện tốt, hắn không chần chờ, tiếp tục ngưng tụ khắc họa chữ thứ ba.

Đây là một chữ “Địa”.

Ầm ầm!Chữ thứ ba xuất hiện, trên bầu trời lần nữa chấn động, kiếp vân lăn lộn sôi trào, phát ra tiếng gầm gừ, càng tụ càng nhiều, nhưng không giáng xuống.

Đây là tích lũy lôi kiếp.

Cổ Trần cắn răng, khắc chữ thứ ba vào Thanh Đồng Chi thư, rất nhanh liền thành công.

Hai chữ thiên địa đã thành công, uy áp bàng bạc ập đến, khiến cả người Cổ Trần nặng nề, cảm giác sức ép vô biên.

Hắn không dám chần chờ, bởi vì cảm giác nhất định phải tiếp tục, nếu không sẽ công dã tràng.

“Liều mạng!”Cổ Trần cắn răng nuốt hớp lớn linh huyết, Huyết Liên, bắt đầu khôi phục, khi đến trạng thái cao nhất thì tiếp tục cô đọng chữ thứ tư.

Ầm ầm!Thời gian dần trôi qua, lần lượt từng chữ viết bị ngưng tụ ra, sáng tạo ra, kiếp vân trên bầu trời liên tục mở rộng, ngưng tụ, uy áp càng ngày càng kinh khủng.

Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, Nhật Nguyệt Tinh Thần, từng chữ viết bị Cổ Trần viết ra.

Hắn trực tiếp rập khuôn chữ viết kiếp trước, hết cách, hắn không biết được bao nhiêu chữ cổ, thứ duy nhất biết là các loại chữ viết trong từ điển mới.

Đây là chữ viết kiếp trước, chuyển lại đây, dẫn đến thiên địa biến đổi lớn, thiên kiếp không ngừng ngưng tụ áp súc, lần lượt trở nên càng khủng bố.

Mỗi khi ngưng tụ thành công một chữ viết, lòng Cổ Trần càng nặng nề hơn, cảm giác sức ép trên người càng nặng, thiên uy mênh mông.

Một ngày, hai ngày, ba ngày đã trôi qua.

Cổ Trần vẫn cô đọng chữ viết, sắc mặt nghiêm túc, nhiều lần hao tổn rồi khôi phục lại, huyết khí cường đại đến một đỉnh điểm vượt qua cực hạn thân thể.

Thân thể huyết khí quá cường đại, dẫn đến luồng khói huyết khí bốc lên tận trời, cuốn lấy kiếp vân, dẫn phát biến động lớn.

Lần lượt ngưng tụ ra chữ viết hoàn toàn mới, khiến kiếp vân nhiều lần mạnh mẽ chồng lên, Cổ Trần thấy mà run.

Thiên uy kia quá kinh khủng.

Trong lòng của hắn suy nghĩ có khi nào chờ hắn sáng tạo xong xuôi rồi một lần hủy diệt hết mớ chữ viết, bao gồm cả hắn?Cổ Trần không thể không lo lắng, đối mặt kiếp vân càng lúc càng khủng bố đã mở rộng hơn một trăm dặm.

Trong núi rừng, vô số dã thú, mãnh thú lần lượt chạy tứ tán, toàn bộ sơn núi rừng bạo động.

Kiếp vân khủng bố bao phủ hơn một trăm dặm kinh động các phương.

Uy áp hùng hồn, ngọn núi bị đè ép rung rinh, sản sinh đất lở, rừng cây sụp đổ, yên tĩnh như chết, không có một sinh vật dám tới gần phạm vi này.

“Mới hơn một nghìn chữ đã có dị tượng khủng bố như vậy.

Mẹ nó, chơi lớn rồi.

”Cổ Trần sắc mặt tái nhợt, toàn thân chịu đựng sức ép vô cùng, cắn răng kiên trì, dường như thân thể cốt cách sắp bị đập vụn.

Rất khủng bố!Nhưng hắn không thể buông tha, nhất định phải ngưng tụ lại, cứ cảm giác nếu từ bỏ thì không chỉ bản thân, nguyên cả tộc sẽ xảy ra chuyện xấu nào đó.

“Có giỏi thì làm mãnh liệt hơn đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.