Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 278: Đầu Hàng Không Giết




Giờ phút này, Hắc Thổ vốn hấp hối chợt mở to mắt, trong người toát ra từng luồng Thanh Đồng chiến khí, hắn vốn bị thương nghiêm trọng vậy mà kỳ dị tự chữa trị, Thanh Đồng chiến khí cạn kiệt nhanh chóng tràn đầy.

Keng keng!Vừa dứt lời, một cây cờ to dựng lên, da thú bay phần phật, bên trên viết hai chữ to bằng máu “Hoang Cổ”.

Hắc Thổ giơ cao Thanh Đồng chiến đao, kéo thân thể đầy rẫy vết thương quát to:- Vì bộ lạc, giết!Đôi mắt Hắc Thổ tỏa ánh sáng Thanh Đồng, tựa như vị ma tướng Thanh Đồng sải bước xông lên giết.

Sau lưng Hắc Thổ, mấy vạn người gầm rống giết lên:- Giết! !!Trên người bọn họ tràn ngập sát khí kinh khủng, giáp, vũ khí Thanh Đồng phát ra tiếng leng keng, sát ý thấu xương.

- A! !!- Trốn mau!Thú nhân phía đối diện đã sợ, mất hết dũng khí, hoàn toàn không có chiến tâm, tùy theo trưởng lão bị giết, Nhị điện hạ chạy trốn, đám chiến sĩ Thú nhân còn lại sợ hãi lui về phía sau, xoay người chạy.

Rất nhiều Thú nhân chạy trốn, từng đầu Mãnh tượng càng là hoảng loạn quay đầu, điên cuồng đánh sâu vào, giẫm đạp nghiền nát chết nhiều đồng loại Thú nhân.

Binh bại như núi đổ, Thú nhân thua.

Trong phút chốc, chiến sĩ Thú nhân bị Nhân tộc xông lên một đường nghiền nát, chỉ có những Lang kỵ cưỡi Khủng lang, Mãnh tượng là có thể một đường xung phong liều chết trốn chạy ra ngoài.

Tất cả Thú nhân khủng hoảng, sợ, ước gì mình mọc thêm hai chân.

- A! !!Có cự thú binh thân hình khổng lồ kêu gào, thân thể bị các cây lao đâm xuyên, đâm chết ngay tại chỗ.

Càng có Long kỵ Nhân tộc xung phong lên, tách rời, bọc đánh, ở phía sau một đường truy sát, hình thành đồ sát nghiêng về một bên.

Hễ là Thú nhân xông vào trong tường thành thì đều điên cuồng xoay người chạy, đáng tiếc, muốn lao ra chỉ là chuyện cười.

Thú nhân ở bên ngoài không rõ ràng xảy ra chuyện gì, bọn họ như ong vỡ tổ tuôn vào, kết quả va chạm với Thú nhân từ bên trong chạy ra, thoáng chốc người ngã ngựa đổ, rối bời.

- Tất thắng! Tất thắng!Mấy vạn chiến sĩ của bộ lạc điên cuồng truy sát, một cây cờ dẫn vạn người cùng nhau truy sát, nơi đi qua, Thú nhân như cỏ dại bị cắt.

Long kỵ đi đầu, năm nghìn kỵ binh triển khai xung phong, một đường va đụng lung tung, tạc đánh xuyên đội ngũ Thú nhân, từ đằng trước quay đầu xung phong ngược về, chặn khả năng chạy trốn của Thú nhân.

Không lâu sau, Thanh Đồng cự nhân truy sát Mông Lỗ đã trở lại, trong tay xách thi thể máu thịt nhầy nhụa.

- Tộc trưởng!- Tộc trưởng vạn thắng!Nhìn thấy Cổ Trần trở về, tất cả Nhân tộc phấn khởi, cực kỳ kích động, đặc biệt khi thấy hắn xách thi thể thì càng thêm hưng phấn.

Đó là thi thể của Nhị điện hạ Thú tộc Mông Lỗ, hắn chung quy không thể trốn thoát một kiếp, bị Cổ Trần đuổi theo, sau một phen kịch chiến, cuối cùng bóp nát đầu chết thảm.

Nhưng Mông Lỗ giãy giụa liều mạng trước khi chết làm Cổ Trần bị thương rất nặng, nhìn thân hình Thanh Đồng cự nhân của hắn vỡ nát không chịu nổi, từng bước đi đến, thân thể cao lớn dần dần thu nhỏ.

Chỉ thấy Thanh Đồng cự nhân từ cao năm trượng biến trở về bộ dạng Cổ Trần, Thanh Đồng bí giáp trên người rách nát, đầy rẫy vết nứt, máu không cần tiền từ bên trong tuôn trào ra.

Trận chiến này, có thể nói Cổ Trần bị thương rất nặng, Thanh Đồng bí giáp càng là bị đánh tàn phế, dán sát da thịt không ngừng chảy xuôi, muốn chữa trị, đáng tiếc bị tổn hại quá nặng.

- Mông Lỗ đã chết, Nhân tộc tất thắng!Cổ Trần ném thi thể Mông Lỗ đi, rơi xuống mặt đất phía trước rầm một tiếng, hắn ngang nhiên đứng trước mặt vô số Thú nhân chạy trốn, làm bọn chúng sợ hãi cùng khựng lại.

Sợ hãi, vô biên sợ hãi vọt tới.

- Mông Lỗ chết rồi!- Không, không phải sự thật!Có Thú nhân điên cuồng rống to, bộ dạng như nổi điên.

Nhìn Nhị điện hạ bên mình chết thảm, thi thể máu thịt nhầy nhụa, đầu càng là bị đánh nát, bọn họ không ngờ tới kết quả này.

Một tên Thú nhân rống to:- Điều này không phải sự thật, Nhân tộc suy yếu, sao có thể đối kháng với Thú tộc ta?Thú nhân này hai mắt đỏ thẫm, thế nhưng trực tiếp cuồng hóa.

Bùm!Tiếc rằng Thú nhân này vừa mới cuồng hóa đã bị một cây Thanh Đồng chiến thương xuyên qua thân thể, đóng đinh dưới đất, chết không nhắm mắt.

Cổ Trần hét to:- Đầu hàng không giết!Uy thế cường đại thổi quét, khuếch tán đè ép tất cả Thú nhân.

Hắn muốn nô dịch đám Thú nhân này, để chúng đào mỏ, đào đá cho bộ lạc, dù sao là sức lao động thượng hạng, không cần lãng phí.

- Grao!- Nhân tộc đáng chết!- Thú nhân vĩnh viễn không làm nô!Cổ Trần vừa dứt lời, vô số Thú nhân giống như bị kích thích, nổi điên.

Cả khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt tỏa ra huyết quang, thô bạo, điên cuồng, trong thân thể bộc phát ra từng đợt dao động huyết khí.

Cuồng hóa!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.