Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 266: Tình Thế Nguy Hiểm




Ánh sáng đầy trời hội tụ biến thành một bàn tay to đè xuống đầu Cổ Trần.

Cổ Trần quát khẽ, hai tay cầm thương đâm ra:- Tài mọn, phá cho ta!Một tiếng giòn vang, bàn tay bị đâm thủng, trên chiến thương ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo bỗng nổ tung, chấn vỡ bàn tay khổng lồ.

Một kích của hai người va chạm, tuy phá tan bàn tay nhưng tường thành dưới chân chung quy không chịu nổi vỡ một mảng lớn, sụp xuống.

Cổ Trần đứng trên tường thành, thân hình thẳng tắp, bốn phía là vô số Thú nhân bò lên, nhưng đều bị sóng năng lượng cường đại quét bay.

Cổ Trần nhìn thoáng qua, tất cả Thú nhân trên tường thành đã bị dọn sạch, đông đúc Thú nhân ở bên ngoài phối hợp đàn Mãnh tượng tiến công, tường thành lung lay sắp đổ.

Bức tường thành này tùy thời đều sẽ tan vỡ.

Một khi phòng tuyến tan vỡ sẽ là tai nạn của bộ lạc.

Trong lòng Cổ Trần nặng trĩu, hắn không có cách hữu hiệu nào ngăn cản bầy cự thú Mãnh tượng đáng sợ ở bên ngoài, bởi vì hắn bị Mông Lỗ khóa chặt.

- Khá lắm, thật sự không ngờ rằng trong mục trường bên ngoài Bách Man sơn còn có tuấn kiệt Nhân tộc như ngươi, không uổng chuyến đi này.

Mông Lỗ vẻ mặt khen ngợi nhìn Cổ Trần, dường như rất thưởng thức thanh niên Nhân tộc này.

Nhưng trong đôi mắt kia lộ ra sát khí lạnh băng.

Cổ Trần lạnh lùng quát:- Muốn chiến liền chiến, ngươi nói nhảm quá nhiều.

Đầy mình khí thế trùng thiên, ngăn trở sức ép cực mạnh từ đối phương, không lùi nửa bước.

- A! !!- Giết giết giết!Bốn phía, tiếng giết rung trời, tiếng hét thảm, tiếng kêu rên đan xen thành một mảnh, có cự thú Mãnh tượng cuồng bạo trùng kích, tường thành rung ầm ầm, đinh tai nhức óc.

Đại chiến thảm liệt, Nhân tộc, Thú nhân đan vào nhau, bài bi ca máu và lửa, không ai lùi lại.

- Tử chiến không lùi!- Vì bộ lạc!Từng tiếng gầm rống truyền đến, có người bi thương hét to, trước khi chết rống lớn liều mạng đến khí tức cuối cùng.

Giây pthú này, tất cả mọi người bỏ sống quên chết, quên mất tử vong, quên sợ hãi, chỉ có tràn đầy nhiệt huyết cùng chiến ý sôi trào.

Mọi người giết đến điên cuồng!Vẻ mặt Mông Lỗ lạnh lùng tàn nhẫn cười nói:- Chậc chậc, Nhân tộc, thật sự là một chủng tộc khiến người kiêng kị.

Mắt Mông Lỗ lóe tia sáng lạnh nhìn tử chiến chiến sĩ Nhân tộc không lùi, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đặc biệt là Cổ Trần đang giằng co với hắn, thanh niên Nhân tộc này mạnh mẽ, kiên định, giống như không sợ điều này, vĩnh viễn không khuất phục.

Điều này khiến trong lòng hắn rất bất an.

Nhân tộc đúng là một chủng tộc yếu đuối, nhưng cũng là chủng tộc khá nguy hiểm, không chỉ về tốc độ sinh sản, Nhân tộc càng có tiềm lực mạnh mẽ.

Hơn nữa người bộ lạc Nhân tộc trước mắt cho Mông Lỗ cảm giác không cách nào đánh bại, đó là một loại tín niệm, tín niệm bất khuất.

- Giết! Giết! Giết!Bên kia, Cổ Trần giết đến điên cuồng, toàn thân đẫm máu, vết thương đầy người vẫn tử chiến không lùi, chỉ bằng vào một hơi chống đỡ hắn tiếp tục chiến đấu.

Thiết Mộc cũng vậy, đã sớm kiệt sức, lại cắn răng gầm rống ngăn cản đại quân Thú nhân vô cùng vô tận tấn công lên thành.

Càng phải ngăn cản Mãnh tượng va chạm, trong phút chốc phòng thủ của bộ lạc nguy cơ trùng trùng, một góc tường thành bị Mãnh tượng đụng vỡ, sụp đổ mảng lớn.

- Thấy không? Các ngươi chỉ đang giãy giụa trước khi chết.

Mông Lỗ vẻ mặt bình tĩnh, cười lạnh nói:- Những Thú nhân này là đội quân đoàn dưới tay đại ca của ta, sức chiến đấu dũng mãnh, ngươi cứ việc giết, tốt nhất có thể giết sạch.

Cổ Trần giật thót tim, ngạc nhiên nghi ngờ:- Hả?Tên này nói lời này là có ý gì?Chẳng lẽ hắn không để ý sự sống chết của đám Thú nhân này?Nghĩ đến đây, trong đầu Cổ Trần vụt qua suy nghĩ, mơ hồ đoán ra điều gì, Mông Lỗ là Nhị điện hạ Thú tộc, vừa mới bảo rằng những Thú nhân này là thuộc hạ của đại ca của hắn.

Tùy tiện giết, chẳng phải là nói hắn muốn nhờ cậy tay của mình suy yếu sức mạnh của đại ca của hắn, tiện thể bắt giữ mình luôn?Thì ra trong các tộc không phải gắn kết chặt chẽ.

Đầu có Cổ Trần xoay chuyển nhanh, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng bỗng nhiên có một tia hy vọng.

Chỉ cần trong các tộc không phải đoàn kết nhất trí, vậy là có hy vọng phá cục.

Mông Lỗ lạnh lùng cười:- Tiếp theo hãy cho bản điện hạ nhìn xem ngươi có năng lực lớn cỡ nào, không ngờ có thể giết Tam đệ ngu xuẩn của ta, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng.

Vừa dứt lời, khí thế toàn thân ầm ầm bùng nổ, các hoa văn màu vàng trên người Mông Lỗ bỗng nhiên sáng lên.

Mông Lỗ hét to một tiếng:- Đến đây, khiến ta nhìn xem tất cả bản lĩnh của ngươi!Mông Lỗ nhảy xuống tựa như đại bằng giương cánh, từ trên cao lao xuống Cổ Trần ở phía dưới, tựa như sao chổi cấp tốc lao xuống.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.