Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2370




Linh hồn ý chí của Cổ Trần đang đứng trong thức hải, tản ra khí tức chí cao vô thượng, một tia đạo vận vô thượng tràn ngập khắp nơi, khóa chặt nguồn ô nhiễm lại.

- Ngươi, sẽ chết! Đột nhiên một âm thanh do nguồn ô nhiễm ở bên trong phát ra truyền tới, trống rỗng, tĩnh lặng, lạnh lẽo, lộ ra một loại tà ác đáng sợ, tràn đầy điềm xấu.

Cổ Trần nghe thấy thế thì cười nhạt một tiếng, khinh thường nói:- Ta có chết hay không, không cần ngươi nói, có bản lĩnh thì ngươi đi ra đây, không có bản lĩnh thì đừng lải nhải lắm lời.

Oành!Dứt lời, Cổ Trần vỗ ra một chưởng, lực lượng ý chí cường đại cứ như thế đánh tan nguồn ô nhiễm đen nhánh kia, trong nháy mắt nó đã tan rã.

Thế nhưng lực lượng của nguồn ô nhiễm kia lại nhanh chóng hội tụ, hợp lại một lần nữa, dần dần hóa thành một bóng người khủng bố mơ hồ, quanh người hắn được bao phủ bởi ánh sáng mang đầy điềm xấu.

Nó lạnh lùng nhìn Cổ Trần, trong mắt lộ ra vẻ tà ác, thương hại, giống như đang nhìn một người chết vậy, điều này khiến Cổ Trần rất không thoải mái.

- Thế nào, khó chịu thì để bản thể tới đây, đánh với ta một trận, để xem là ngươi chết hay là ta chết?Cổ Trần mở miệng khinh thường.

Hắn bước từng bước đạp trên hư không thức hải, đi tới trước mặt hư ảnh mông lung kia, nhìn thẳng vào nó, mang theo áp chế tuyệt đối.

- Sao không nói lời nào, hay là ngươi sợ?Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, lại vươn tay vỗ ra một chưởng.

Ầm!Ngay lập tức một tiếng nổ lớn vang lên, cả thức hải đều chấn động như sắp sụp đổ, khí tức kinh khủng nổ tung, đánh cho hư ánh đáng sợ kia đang sống sờ sờ bị nổ nát.

Bóng người tà ác lại lần nữa sụp đổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, giống như giết không chết vậy, nhưng nó cũng không có cách nào cử động được.

Bởi vì nơi này là sân nhà của Cổ Trần, nguồn ô nhiễm đã bị hắn trấn áp, ánh sáng tịnh hóa bao phủ bốn phía xung quanh, đang ăn mòn thân thể nó.

- Ngươi, sẽ chết! - Nguồn ô nhiễm kia lại cất giọng khàn khàn nói, trong giọng hắn còn lộ ra vẻ khinh thường.

Cổ Trần không nói hai lời lập tức bước đến vung tay ra.

Ầm!Ngay lập tức thân thể nguồn ô nhiễm lại nổ tung, hóa thành vô số điểm đen bay ra ngoài, nhưng rất nhanh đã khép lại, biến thành một bóng người mông lung.

- Ta bất tử bất diệt, trên đời này không có bất kỳ tồn tại nào, bất kỳ thứ gì có thể giết chết được ta, ngươi đừng uổng phí sức lực nữa.

Bóng người kia mở miệng cất giọng khàn khàn vừa nói vừa nhe răng cười, hai mắt lộ ra tia sáng tà ác, nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, giống như đang nhìn một món ăn ngon vậy.

Trong mắt nó, linh hồn ý chí của Cổ Trần chính là một món ngon vô thượng, chỉ cần ăn được sẽ mang đến cho nó lợi ích cực kỳ lớn.

- Giết không chết sao?Cổ Trần mỉm cười.

Nụ cười ấy vô cùng lạnh lẽo, khiến bóng người mơ hồ kia cũng cảm thấy lạnh run lên, trong lòng lo lắng, giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.

Quả nhiên, ngay sau đó nó trông thấy hai tay Cổ Trần đan xen lẫn nhau, sau lưng hiện lên một cánh cửa.

Keng keng!Đại Đạo Tiên Môn xuất hiện, phát ra tiếng leng keng, tiên âm cuồn cuộn ầm ầm, tỏa ra tiên quang vô tận đan xen lẫn nhau tạo thành một tấm màn sáng.

- Đại Đạo Chi Môn?Bóng người kia kinh ngạc kêu lên một tiếng, giống như gặp phải quỷ vậy.

Có điều rất nhanh nó đã kịp phản ứng lại:- Không, đây không phải cánh cửa Đại Đạo, chỉ là một thứ được mô phỏng lại, chẳng lẽ, ngươi cũng đi ra từ nơi đó sao?- Nơi nào?Hai mắt Cổ Trần nhíu lại, tâm thần chấn động.

Hắn nắm bắt được một số điểm quan trọng trong lời nguồn ô nhiễm vừa nói, giống như, Đại Đạo Tiên Môn có điểm nào đó không giống bình thường, hoặc là nên nói, Đại Đạo Tiên Môn do hắn ngưng tụ ra có điểm nào đó huyền diệu.

Thậm chí nó còn nói đây là Đại Đạo Chi Môn, là thứ gì vậy? Chỗ đó mà nó nói, là nơi nào?Chẳng lẽ, nguồn ô nhiễm cũng đi ra từ nơi mà nó gọi là chỗ đó?- Chỗ sâu nhất trong con đường khởi nguyên?Đồng tử trong mắt Cổ Trần co rụt lại, nghĩ đến điều này.

Trước đây, Bàn dẫn theo ba nghìn Nhân tộc khởi nguyên đánh vào chỗ sâu nhất trong con đường khởi nguyên, không hiểu đã mở thứ gì ra, từ đó khiến cho Thiên Đạo bị ô nhiễm.

Nói cách khác, nguồn ô nhiễm đi ra từ chỗ sâu nhất trong con đường khởi nguyên, rất nhiều thứ vụn vặt trong đầu đang dần dần hội tụ lại thành một hình ảnh mơ hồ.

Đầu óc Cổ Trần chấn động, không hiểu sao hắn cảm thấy hình như mình bị thiếu mất một phần trí nhớ quan trọng, không, thật sự mà nói là trí nhớ của Chân Linh.

- Chẳng lẽ, ta không phải xuyên từ Địa Cầu tới đây, không đúng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.