Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2332




Bản thân Cổ Trần càng thẳng thắn hơn, dùng Đại Đạo Tiên Môn công kích, hai tay vung vẩy, đánh nổ hết thú trảo đáng sợ này đến thú trảo đáng sợ khác bên phía Hỗn Độn khởi nguyên.

Đến lúc này, tất cả mọi người đều hiểu đây là thời khắc mấu chốt để vượt qua khởi nguyên, không thể xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

- Chư vị, cùng nhau hợp lực, đánh vào khởi nguyên.

Nhìn thấy cảnh này, cường giả, cao thủ đỉnh cấp của các thế lực trong Vĩnh Hằng Chi Chu, đều ào ào đưa ra quyết định, bọn họ đều biết hiện giờ không thể không dùng toàn lực.

Hơn nữa bọn họ đã lên thuyền của Cổ Trần rồi, muốn xuống là chuyện căn bản không thể nào, điều duy nhất cần phải làm lúc này là dốc hết sức đảm bảo lần này sẽ thành công xông qua được.

Nếu không một khi thất bại, bọn họ đều sẽ tan thành mây khói với Cổ Trần.

- Tạo Hóa Ngọc Điệp!Hồng Quân ra tay, tế ra một tấm Ngọc Điệp, đánh nát một cái thú trảo ngay tại chỗ, tu vi cường đại khiến những cường giả khác đều ghé mắt nhìn sang.

- Mạnh quá!Phật Tổ lộ ra vẻ mặt thận trọng, ánh mắt nhìn Hồng Quân đã thay đổi có gì đó hơi khác.

Gia hỏa này, giống như hắn đều lặng lẽ ghết chết một người trời, một người thôn phệ Quân Thiên, một người giết chết Phạm Thiên.

Có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, đều có thủ đoạn cường đại của riêng mình.

- A di đà phật!Phật Tổ chắp tay trước ngực, vỗ ra một chưởng, phật quang vô lượng cuồn cuộn đánh vào thời không, vậy mà lại nhuộm một bộ móng vuốt thành màu vàng.

- A…Sau đó một tiếng hét thảm truyền đến, thú trảo bốc khói xì xèo, cuối cùng bị phật quang hòa tan từng chút một, chỉ để lại xương cốt.

Phật quang, có tính khắc chế cường đại đối với đám thú trảo này, nhìn thấy thế ánh mắt Phật Tổ sáng lên.

- Đáng tiếc, không thể độ hóa.

Phật Tổ lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận.

Đám cường giả còn lại nghe thấy những lời này thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, đều ào ào cách xa cái gã suốt ngày cười tủm tỉm, vẻ mặt từ bi này ra.

Phật Tổ, quá nguy hiểm!Hắn động một chút lại muốn độ hóa người ta, vừa ra tay chắc chắn sẽ bị độ hóa, trở thành một vị phật, đây không phải là trò đùa.

- Chiến!Đúng lúc này, có một vị Chiến Thần không đầu trong Nhân tộc, tay cầm Kiền Thích đánh thẳng vào thời không, một búa chặt đứt một cái thú trảo.

Một tiếng răng rắc vang lên, thú trảo đứt gãy rơi xuống, đúng lúc nện trúng màn sáng đại đạo bao phủ Vĩnh Hằng Chi Chu, khiến nó tỏa ra từng vầng sáng.

Nhìn thấy thú trảo khủng bố kia, tất cả mọi người trong Vĩnh Hằng Chi Chu đều không nhịn được sinh ra sợ hãi, đây chính là Hung thú của khởi nguyên.

Căn bản không phải thứ chúng sinh có thể chống lại được, thậm chí còn chưa gặp mặt đã bị khí tức kia trực tiếp chấn nát thành bụi phấn, chứ chưa nói tới chuyện đối kháng.

Chỉ có cường giả đỉnh cấp chân chính mới có thể có đủ lực lượng để chống lại, giống như nhóm cường giả Hình Thiên, Hồng Quân, Phật Tổ, Phong Đô, Minh Trà, Minh Hà.

Bọn họ đều có tu vi và thủ đoạn cường đại, chiến lực kinh thiên, lần lượt ra tay cuối cùng cũng dẹp sạch được đám thú trảo xuất hiện bên trong thời không loạn lưu.

Ầm ầm! Vĩnh Hằng Chi Chu nhanh chóng phá vỡ hư không, ù ù đánh tan thời không mê vụ và thời không loạn lưu, hướng về phía ngọn nguồn của thời không trước mặt.

Càng hướng về phía trước, Cổ Trần lại càng cảm nhận được cõ ràng một tia khí tức thuộc về khởi nguyên, đã tìm được khởi nguyên chân chính.

Trong lòng hắn âm thầm kích động, coi như lần vượt qua khởi nguyên này đã thành công bước đầu, chỉ cần quá trình tiếp theo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn có thể hạ xuống khởi nguyên.

Ầm ầm! Từng cái thú trảo bị đánh nổ, trong thời không loạn lưu phía trước đột nhiên trống rỗng, không còn thú trảo nào xuất hiên ngăn giết bọn họ nữa.

Vào giây phút ấy, đột nhiên Cổ Trần cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt, chẳng biết vì sao, không còn thú trảo nữa ngược lại khiến hắn cảm thấy nguy cơ càng mãnh liệt hơn.

Hắn mang vẻ mặt ngưng trọng, cảnh giác đảo qua thời không mê vụ bốn phía xung quanh, hai mắt phát ra đại đạo tiên quang sáng rực, nhìn thấu thời không mê vụ.

- Nguy hiểm đến từ nơi đâu?Cổ Trần yên lặng quan sát, âm thầm cảnh giác.

Ma Chủ, Thâm Uyên, Thiên Đế ở bên cạnh, cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, có một luồng nguy cơ khủng bố như có như không quanh quẩn không tan.

Những cái thú trảo không biết tên kia đã biến mất, theo lý mà nói nguy cơ đã được giải trừ mới đúng, nhưng Cổ Trần, Thiên Đế đều cảm nhận được nguy cơ rõ ràng, khiến bọn họ càng lo lắng hơn.

- Cẩn thận, có cường địch thần bí nấp ở đâu đó.

Cổ Trần trực tiếp đưa ra lời nhắc nhở, trong lòng đã cảnh giác đến mức cao nhất, tu vi, lực lượng cường đại đều ngưng tụ lại.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.