Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2207




Vừa tới nơi này, Cổ Trần đã cảm thấy bốn phía tràn ngập từng luồng ám năng lượng bản nguyên cuồng bạo, có vô số lực lượng bản nguyên Thâm Uyên trước đó, thậm chí càng mạnh hơn.

Chỉ cần có Thâm Uyên ma vật tiến vào nơi này, hấp thu bản nguyên ám vật chất, là sẽ có thể một đường tăng vọt, tiến hóa thành Chúa Tể Thâm Uyên chân chính, thậm chí trở thành tồn tại càng mạnh mẽ hơn.

- Quả nhiên, nó vẫn xuất hiện.

Hai người tới trung tâm bản nguyên, quả thật nhìn thấy một đoàn ý chí hỗn loạn, kinh khủng đang dưỡng dục thành hình ở trong trung tâm.

Cỗ ý chí kia, chính là ý chí vũ trụ ám vật chất, mạnh mẽ, tà ác, tràn đầy năng lượng ám vật chất khủng bố, cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Cổ Trần và phân thân Thâm Uyên trở nên ngưng trọng, nhìn ý chí Ám Vũ Trụ trước mắt, hoặc là ý chí một phương vũ trụ.

Cũng có thể xưng nó là ý chí Thâm Uyên, ý chí Ám Vũ Trụ.

- Xảy ra chuyện gì vậy, không phải Thâm Uyên đã bị luyện hóa thôn phệ rồi sao, vì sao còn có thể sinh ra?Cổ Trần kinh ngạc nói.

Phân thân Thâm Uyên yên lặng nhìn đoàn ý chí Ám Vũ Trụ mạnh mẽ kia, trong lòng có chút chấn động, chính mình nắm giữ toàn bộ Thâm Uyên, Ám Vũ Trụ, vì sao còn có thể sinh ra một cái ý chí như này?Ông!Lúc này, đoàn ý chí Ám Vũ Trụ kia run lên nhè nhẹ, giống như cảm nhận được hai cái uy hiếp mạnh mẽ, khiến nó run rẩy theo bản năng.

Trong hai người, khí tức phân thân Thâm Uyên mạnh mẽ khiến đoàn ý chí Ám Vũ Trụ kia giống như gặp được đồng loại, phát ra từng tiếng kêu yếu ớt theo bản năng.

- Cha! Một tiếng gọi yếu ớt truyền vào trong tai phân thân Thâm Uyên, khiến Cổ Trần nghe thấy cũng sửng sốt.

Hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn phân thân Thâm Uyên, mang theo vẻ nhìn kỹ nói:- Từ khi nào mà tiểu tử ngươi lại có một đứa con trai vậy?Da mặt phân thân Thâm Uyên co lại, hai mắt hiện ra một chút lạnh lùng, trực tiếp dùng tay chộp lấy đoàn ý chí Ám Vũ Trụ kia lại.

Hai mắt hắn bắn ra từng luồng ánh sáng, phân giải đoàn ý chí kia, hoàn toàn nhìn thấu nó.

- Thì ra là thế.

Phân thân Thâm Uyên gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu ra.

Cổ Trần nghi hoặc, hỏi:- Nhìn ra cái gì à, nó có lai lịch gì, vì sao còn có thể tồn tại vậy?- Đại mộ!Vẻ mặt phân thân Thâm Uyên có chút kỳ quái, mở lòng bàn tay ra, một ngôi mộ lớn chậm rãi hiện lên.

Ông!Theo đại mộ hiện lên, đoàn ý chí Ám Vũ Trụ kia lập tức hưng phấn run rẩy, giống như cảm nhận được một loại bản nguyên.

Cổ Trần kinh ngạc nhìn toà đại mộ, lại nhìn đoàn ý chí Ám Vũ Trụ một chút, trong đầu toát ra một cái ý niệm, thứ này từ trong đại mộ đi ra?Phân thân Thâm Uyên có chút hiểu được nói:- Trung tâm đại mộ, vẫn có một phần không bị ta luyện hóa, bên trong cất giấu một cái bí mật, nó chính là từ trong trung tâm đi ra.

- Hoặc là nói, ý chí Thâm Uyên trước đó chính là ý chí đại mộ.

Nói đến đây, hai mắt phân thân Thâm Uyên xoẹt qua một tia ngoan lệ, nói:- Bởi vì ta luyện hóa đại mộ, thôn phệ ý chí Thâm Uyên ban đầu, một tia Chân Linh đại mộ cuối cùng trốn tới, thừa dịp Hồng Hoang thai nghén Ám Vũ Trụ dung nhập bản nguyên Ám Vũ Trụ, hóa thành ý chí Ám Vũ Trụ.

- Là như vậy ư?Đầu lông mày Cổ Trần cau lại, nhìn đoàn ý chí Ám Vũ Trụ kia.

Nó tương tự Hỗn Độn Giới Linh, nhưng lại không giống nhau, hai bên là hai cái thái cực, hơn nữa thứ này rất khó khống chế, tràn đầy tà ác, hỗn loạn, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

- Hay là diệt đi.

Cổ Trần suy nghĩ đưa ra cái nhìn của mình.

Hai người yên lặng nhìn chăm chú đoàn ý chí Ám Vũ Trụ này, sát ý trong mắt càng nồng đậm.

- Cha! Đột nhiên, ý chí Ám Vũ Trụ phát ra một tiếng kêu, có một cái âm thanh yếu ớt như có như không truyền vào tâm thần hai người.

Đây là một loại kêu gọi, tiếng kêu gọi đến từ ý chí Ám Vũ Trụ, giống như một đứa trẻ vừa mới sinh ra, coi hai người trở thành cha.

Da mặt Cổ Trần co lại, tay phân thân Thâm Uyên cũng run lên một cái, hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ phức tạp trong mắt.

Thứ này, gọi hai người bọn họ là cha, đến cùng nên giết hay không?- Được rồi, nó gọi ngươi là cha, ngươi tự mình xử lý đi, hoặc là diệt đi, hoặc là nuôi, dạy bảo nó thật tốt, đừng để nó đi lệch đường, nếu như dạy không tốt, ta sẽ hỏi tội ngươi.

- Bởi vì cái gọi là, nuôi không dạy là lỗi của cha, nên ngươi xem đó mà làm.

Cổ Trần nói xong quay người, nhoáng một cái liền biến mất khỏi chỗ này.

Chỉ để lại phân thân Thâm Uyên ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngây ngốc nhìn một đoàn ý chí Ám Vũ Trụ tràn ngập tà ác, hỗn loạn trong tay.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.