Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 181: Đối Cứng Chân Khí




Kim Dương run rẩy, thấy Cổ Trần cường đại, lực lượng trong cơ thể dường như vô cùng vô tận, Chiến khí còn không yếu hơn họ chút nào.Sao có thể, đối phương chỉ chỉ là Luyện Khí cảnh viên mãn, mà bọn họ chính là Hoán Huyết cảnh cường giả, Chiến khí đã sớm ngưng luyện thực chất, thậm chí đã bắt đầu ngưng hình.Có thể chiến đấu với họ, cho dù hai người họ hợp lực cũng không thể áp chế được ngay mà còn bị thương.Ầm!Bên kia, núi hoang nổ tung, đá vụn bay lên tạo ra bụi mù.

Mông Nhĩ lật tung phế tích nhảy ra ngoài, chật vật, một chân chỉ còn xương.- Tiểu tử này mạnh đến mức không còn gì để nói, chẳng lẽ đã có thể so với Thần Duệ sao?Mông Nhĩ run rẩy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn mơ hồ có một suy đoán đáng sợ, thiên phú Cổ Trần thậm chí có thể so với Thần Duệ.

Thần Duệ, chính là hậu nhân Thần huyết mạch, nghe đồn một số Thần Duệ cường đại vừa ra đời đã có vô địch chi tư, chém giết đẳng cấp cao cường giả như ăn cơm uống nước.

Cổ Trần bạo phát chiến lực hoàn toàn vượt tưởng tượng, hai người liên thủ không thể áp chế mà còn bị đánh cho song phương đều đẫm máu.- Không cần biết ngươi mạnh bao nhiêu, hôm nay ngươi phải chết.Mông Nhĩ hai mắt đỏ thẫm, sát ý đạt đến đỉnh điểm, một giọt chân huyết thể nội bỗng nhiên nổ tung theo trong tim hóa thành dòng nước lũ bao phủ toàn thân, khí thế tăng vọt.- Thiêu đốt chân huyết!Một bên khác, Kim Dương gần như đồng thời thiêu đốt một giọt chân huyết trong cơ thể, hai người đều là Hoán Huyết cảnh cường giả, thể nội đã sớm ngưng tụ chân huyết.

Chỉ là không biết cả hai ngưng tụ được bao nhiêu chân huyết, hiện tại lại bị Cổ Trần ép phải cùng thiêu đốt một giọt chân huyết tạo ra lực lượng.- Giết!Hai cự nhân gào thét, âm thanh chấn khắp nơi.

Thú tộc Tam điện hạ Mông Nhĩ, thân có Bỉ Mông huyết mạch, lực lượng Thông Thiên, thiêu đốt chân huyết khiến Cổ Trần ngửi được mùi uy hiếp nồng đậm.

Cộng thêm thiên tài Kim tộc Kim Dương cũng thiêu đốt chân huyết, cả hai Băng Sơn đất nứt.Rầm rầm rầm...Cổ Trần vung hai tay, đánh một quyền và một chưởng, hai bên va chạm nổ tung, đại chiến không nghỉ.Ầm!Đột nhiên Cổ Trần bị đánh bay, thổ huyết nện vào đỉnh núi phía sau, xuyên qua ngọn núi rồi tạo ra một cái hố lớn, suýt bị chôn sống.- Khụ khụ...Trong hố lớn, Cổ Trần chậm rãi đứng lên, không ngừng ho ra máu, trên thân ltoàn là vết thương, thậm chí bị mất mấy miếng thịt, lộ ra cả xương.- Sâu kiến, chết đi!Vừa đứng lên, một tôn kim sắc cự nhân vượt qua núi hoang, ầm ầm bổ một kiếm xuống.

Cổ Trần cảm giác tử vong, nhưng hắn chẳng sợ hãi, tránh cũng không thể tránh, chỉ có huy quyền trực tiếp nghênh đón.

Hắn bị trảm bay ra ngoài, đụng nát đại phiến nham thạch mới dừng lại, huyết đổ một đường.- Ngươi rất được, hãy nói tên ra, ngươi có tư cách để bản điện hạ nhớ ngươi.Lúc này, Mông Nhĩ đạp từng bước đi tới, thân thể cao lớn tràn đầy áp bách, trong đôi mắt lộ ra sự khát máu.Một bên khác, Kim Dương bình tĩnh đi tới, hai người vây lấy Cổ Trần, lạnh lùng khiến người sợ hãi.- Hôm nay không phải là các ngươi chết chính là ta vong, người chết không cần biết tên của ta.Bên trong đống loạn thạch truyền tới một thanh âm bình thản, bịch một tiếng, loạn thạch nổ tung, một bóng người nhảy ra, chính là Cổ Trần.

Hắn bình thản, không hề dao động, hai mắt sáng rực chiến ý, Chiến khí toàn thân bành trướng, khí tức không yếu, ngược lại càng trở nên cường đại.- Làm sao lại như vậy?Kim Dương rụt con ngươi lại, kinh nghi vạn phần.

Thằng nhãi này bị thương mà không suy yếu lại còn cường đại hơn, quả thực quỷ dị.- Cái gì? Hắn đang lợi dụng chúng ta ma luyện bản thân.Bỗng nhiên, Mông Nhĩ giật mình, giận dữ gào thét, xem thấu Cổ Trần.

Hắn mới hiểu tên kia chỉ đang sử dụng lực lượng của hai người để ma luyện bản thân, lúc này mới nhớ tới gia hỏa này nuốt Dược Vương đột phá, còn chưa triệt để kiểm soát được.Đây là một tên điên!- Không thể để sống!- Xử lý hắn!Kim Dương, Mông Nhĩ liếc nhau, song song quát lớn, mi tâm đồng thời phát ra một vệt ánh sáng.Ông!Hai người tế bảo vật, hai đạo bảo quang một đen một vàng lao thẳng vào Cổ Trần.Hai đạo quang mang một đen một vàng đánh tới.Một Hoàng Kim Chiến Kiếm tản ra kinh người sát khí, dẫn đầu bổ vào Cổ Trần, kiếm mang huy hoàng như trảm nứt thiên địa.Cổ Trần vung một quyền, dùng nắm đấm ngăn cản chiến kiếm.- Sâu kiến dám dùng thân thể máu thịt đối cứng Chân khí của ta?Kim Dương không nhịn cười được, trên mặt giễu cợt, thế nhưng sau một khắc nụ cười cứng đờ.Loảng xoảng, Cổ Trần đánh một quyền vào chiến kiếm, cả hai va chạm tóe lửa.Ong ong...Chiến kiếm ong ong, quyền cường đại chấn động run rẩy, kim quang tán loạn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.