Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 110: Phản Loạn




Quả nhiên, Thanh Y hoảng sợ lo âu, khóc lóc như mưa chạy tới nắm chặt cánh tay của hắn không chịu buông.

- Cổ Trần ca ca, chạy mau, A Công bị bắt rồi.

Một câu của Thanh Y khiến Cổ Trần kinh sợ, còn tưởng là mình nghe lầm.

Nàng nói A Công, dĩ nhiên chính là tộc trưởng bộ lạc, Thanh Thạch, là vị lão nhân đã cứu hắn về.

- Bị bắt?Cổ Trần giật nảy cả mình.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Y, an ủi:- Đừng vội, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, Thanh Thạch là tộc trưởng mà, vì sao bị bắt?- Là! Không tốt, bọn họ đuổi tới, Cổ Trần ca ca đi mau.

Thanh Y vừa định nói, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoảng sợ nhìn ra bên ngoài ngôi nhà đá.

- Ha, lại còn muốn chạy trốn sao?Phía trước truyền tới một thanh âm băng lãnh, khiến Cổ Trần nhíu mày, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đám người khí thế hung hăng vọt tới.

Mà người cầm đầu chính là nhi tử của Nhị trưởng lão Thanh Dương, Thanh Phong.

- Con nhóc này, dám chạy sao?Ngoài nhà đá, một hàng mười mấy người khí thế hung hăng đi tới, cầm đầu là một thanh niên đang nhe răng cười.

- Thanh Phong, ngươi, ngươi muốn làm gì?Thanh Y hốt hoảng, sợ hãi trốn ra sau lưng Cổ Trần.

Sắc mặt nàng trắng bệch, không ngờ chỉ trong vòng một đêm toàn bộ bộ lạc đã xảy ra biến hóa kinh người, A Công cùng Đại trưởng lão bị tóm, cả bộ lạc trực tiếp rơi vào sự khống chế của hai cha con Thanh Phong.

[MUA FULL BỘ 2465 CHƯƠNG CHỈ 200K PM ZALO HOẶC SĐT: 076.

941.

7982 ]- Tiểu tử, ngươi chính là người mà Thanh Thạch lão gia hỏa kia mang về?Lúc này Thanh Phong mới chú ý tới Cổ Trần, dò xét một phen, kinh ngạc hỏi.

Hắn biết trước đó tộc trưởng có cõng một người về, nhưng người đó trọng thương ngã gục, mà tiểu tử trước mắt lại không có lấy một vết thương, nên hắn mới hơi kinh ngạc.

Cổ Trần đánh giá đám người trước mắt, không nói chuyện, chỉ vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Thanh Y.

Hắn nhỏ giọng an ủi:- Thanh Y đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi.

- Ha ha ha, thật sự là chê cười!Thanh Phong cười to, khinh thường nhìn Cổ Trần, nói:- Ngươi là cái thá gì! Chẳng qua là một thằng mạt rệp được lão già Thanh Thạch kia ra ngoài nhặt về! Dám cản ta, ngươi muốn chết sao?Soạt!Mười mấy người tay cầm Cốt Thương, Cốt Đao vây quanh Cổ Trần và Thanh Y lại, bộ dạng hung hãn sát khí dọa Thanh Y sợ run bần bật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng hốt hoảng nắm lấy cánh tay Cổ Trần, rất sợ hãi.

- Tiểu tử, ngươi thật là ngu xuẩn, Thanh Thạch kia mang ngươi về thì ngươi xui thôi, chờ lát nữa ta sẽ gộp chung ngươi với hai lão già Thanh Thạch Thanh Sơn đem đi hiến tế cho Tế Thần sư tôn.

- Đúng rồi, Thanh Y, ngươi chính là tế phẩm mà Tế Thần sư tôn khâm điểm, đừng hòng chạy.

Thanh Phong nói xong, gương mặt dữ tợn, cuồng vọng cười to.

Cổ Trần nhăn mày, mấy lời của Thanh Phong khiến hắn kinh ngạc, Thanh Phong nói là Tế Thần sư tôn? Chẳng lẽ thằng khốn này lại bái Tế Thần làm sư phụ?Cổ Trần cực kỳ phản cảm với cái gọi là Tế Thần, bởi vì lúc trước Tế Thần bên trong bộ lạc hắn cũng chính là một Hoang Lang mỗi năm đều ăn thịt tộc nhân hắn.

Điều đó khiến Cổ Trần chán ghét Tế Thần theo bản năng, hắn không ngờ, Thanh Phong lại có thể bái một thứ ăn thịt người làm sư phụ.

Nghĩ đến đó, hai mắt Cổ Trần lạnh lẽo hẳn lên, lộ ra hung quang.

- Thì ra là phản loạn của bộ lạc, các ngươi muốn làm tộc trưởng.

Cổ Trần hiểu ra.

Hắn nhìn Thanh Phong mặt mũi kiêu ngạo, hừ lạnh nói:- Ta hiểu rồi, chắc chắn hôm qua các ngươi đã liên hợp với người của Huyền Điểu bộ lạc, nội ứng ngoại hợp làm phản, đúng không?- A?Thanh Phong kinh ngạc, lại cười nói:- Không ngờ ngươi cũng không ngu lắm, lại có thể đoán ra được, không sai, chúng ta đã liên hợp với Huyền Cát công tử, nhưng chẳng qua là lợi dụng hắn thôi.

Thanh Phong tỏ vẻ khinh thường, hừ nói:- Sau khi lợi dụng xong Huyền Cát, ta sẽ không dễ dàng tha cho hắn.

Ngươi yên tâm, hắn cũng sẽ giống như tất cả các ngươi, trở thành tế phẩm nuôi dưỡng sư tôn đại nhân của ta.

Thôi, không nói nhảm nhiều với ngươi nữa.

Tiểu tử, ngươi có thể chết được rồi!Vừa dứt lời, bóng dáng Thanh Phong nhoáng lên một cái, vọt thẳng về phía Cổ Trần, đồng thời vung tay oanh kích một quyền, khí tức cường đại đập vào mặt.

Nhìn thấy Thanh Phong đánh về phía mình, Cổ Trần nheo mắt, sát ý tràn ngập, nhẹ nhàng nâng tay dùng một quyền nghênh đón.

- Dám phản kháng, muốn chết!Trông thấy Cổ Trần dám phản kháng, Thanh Phong nhịn không được nhe răng cười độc ác, tu vi của tiểu tử này chỉ là Luyện Khí cảnh nhập môn, dám chống lại hắn chính là tự đi tìm đường chết.

- Chết đi!Một quyền của Thanh Phong đánh tới, hắn cười sung sướng, trong đầu có thể mường tượng ra cảnh Cổ Trần bị đánh cho xương cốt gãy nát, trong lòng khó nén nổi kích động.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.