Ta Là Xuyên Không Giả

Chương 64: Cường giả




“ Ông chủ… Cho tôi xin con hồ ly này được không…?”

“ Cút! Đừng làm bẩn quán của ông, mẹ kiếp, mới sáng sớm mà gặp thứ này cả ngày chẳng biết có làm ăn gì được không! Có tiền thì mua! Không có thì biến!”

“ Ông chủ, tôi khuyên ông hãy mau bỏ nghề này đi, mệnh của ông đang tàn dần rồi…”

“ Tàn mả cha mày, khốn khiếp, mày muốn chết! Con đàn bà rác rưởi! Ahh, nhan sắc cũng tạm đấy, hầu hạ tao 1 tháng rồi tao cho mày con hồ ly này thế nào!?”

“ Ài… Mệnh lại càng tàn rồi, khẩu nghiệp khẩu nghiệp…”

“ Ngươi…”

Tên bán hàng thịt đang định dơ bàn tay lên vả vào mặt người đàn bà liền mặt nhăn nhó, tay dừng lại, sau đó hai tay lập tức ôm chặt ngực, mặt xanh xao dữ tợn vì đau đớn, cuối cùng ngã phịch xuống đất mà vong.

Lý Huyền thở dài, “ Ài, kiếp sau nhớ làm người tốt.”

Mặc chiếc áo choàng đen rách rưới, mặt có chút nhem nhuốc, tóc rối bời, bàn chân không đi giày đi trên con đường ghồ ghề, những hòn đá nằm trên mặt đất góc cạnh nhô lên có chút sắc bén cứa vào bàn chân nàng, mặc dù chảy máu nhưng mặt nàng vẫn không chút biểu cảm, mọi đau đớn đối với nàng không có ý nghĩa.

Đi lang thang, không biết đi về đâu, nàng chỉ là đi lang thang ngắm nhìn hạ giới, nàng đang đi tìm điều gì đó thú vị, đi một lúc lâu, nàng đi tới một cánh rừng, đi mãi, đi mãi, bầu trời âm u bắt đầu đổ mưa, sấm sét đột ngột đánh xuống mặt đất khiến chim thú hoảng sợ co rúm trong chỗ trú, mặc kệ trời mưa to sấm chớp, nàng vẫn đi tiếp, cuối cùng nàng đi tới một ngôi nhà hoang, bên trong có một thiếu niên 13 tuổi đang ngồi khóc thút thịt, trên thân quần áo có chút rách rưới và bẩn do bùn đất.

Lý Huyền chậm chạp bước tới, thiếu niên kia vẫn khóc, hai tay ôm đầu gối, tóc có chút rối bời, mặt có vài vết xước với những vết máu đã khô, môi khô lại chứng tỏ đã hai ba ngày chưa uống nước, hai mắt vô thần, miệng lẩm bẩm: “ Cha…Mẹ…Muội muội…Thúc thúc…gia gia… Tại sao bỏ con lại một mình, con đói quá…Mẹ ơi…Mẹ đâu rồi...”

Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Lý Huyền, thiếu niên ngoảnh mặt lại, im lặng, hai ánh mắt nhìn nhau, sau đó thanh niên kia lại cúi đầu xuống và vẫn giữ im lặng, Lý Huyền thấy vậy cũng im lặng không nói gì, đi tới gần cậu bé sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.

Cơn mưa nặng hạt vẫn đang tiếp tục, sấm chớp vẫn kêu, âm thanh do những hạt mưa rơi xuống đất ở bên ngoài, những cây tre kêu kẽo kẹt bởi gió, những con cóc đang kêu làm bầu không khí bên ngoài căn nhà hoang trở lên ồn ào, nhưng thiếu niên và Lý Huyền thì vẫn giữ im lặng.

Thiếu niên hai mắt vẫn rơi những rót nước mắt tý tách, Lý Huyền ngồi bên cạnh cũng không nói gì mà chỉ lặng nhìn.

Khi cơn mưa nặng hạt dần kết thúc, Lý Huyền mở miệng nói: “ Cảm thấy mình yếu đuối không?”

Thiêu niên không nói mà chỉ gật đầu, hai tay nắm thật chặt nhưng rồi lại buông lỏng và run run, run tay vì tuyệt vọng.

Lý Huyền ở trong nhà hoang nhìn ra bên ngoài nhà, sau đó nói: “ Muốn trở lên mạnh mẽ không?”

Thiếu niên ngẩn người, sau đó nhìn Lý Huyền rồi hít sâu một hơi, sau đó giọng nói tràn đầy kiên cường nói: “ Muốn!”

Lý Huyền gật đầu, sau đó nói: “ Mạnh mẽ để làm gì?”

Không chút do dự, thiếu niên trả lời: “ Đương nhiên để báo thù! Phải giết sạch bọn khốn nạn đó, nợ máu phải trả bằng máu.”

Lý Huyền nghe vậy, tiếp tục hỏi: “ Báo thù xong rồi sẽ làm gì?”

Thiếu niên nghe vậy ngẩn người, miên man suy nghĩ, hắn trong đầu chỉ có một điều muốn nhất là báo thù! Báo thù cho gia đình hắn, báo thù cho những thân nhân, bằng hữu, nhưng báo thù xong hắn phải làm gì đây? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này, ít nhất là hiện tại.

Có chút lúng túng, thiếu niên nói: “ Báo thù xong thì… thì tự sát!”

Lý Huyền thở dài, mặt mỉm cười rồi lấy tay búng cái mũi của hắn rồi nói: “ Ngốc, trở lên mạnh mẽ nếu chỉ để làm như vậy thì tốt nhất giờ tự sát cũng được, dù sao địch nhân cũng sẽ chết già…”

Nghe vậy thiếu niên liền nắm chặt nắm đấm, nói: “ Không! Phải giết chứ không để bọn chó đó chết già! Cho dù bọn chúng có chết cũng phải đào mộ bọn chúng lên!”

Nhìn xem thiếu niên trước mắt mình, Lý Huyền nói: “ Nhóc, nếu có thực lực thì có thể hồi sinh được cả người chết, trường sinh bất tử, một tay phá núi, một đá toạc trời, còn có…”

Đang nói đến đây đột ngột thiếu niên quỳ xuống dập đầu khiến Lý Huyền ngừng nói, dập đầu ba cái xong, thiếu niên vẫn quỳ hai gối trên mặt đất, mắt nhìn Lý Huyền nói: “ Đại tỷ, làm ơn giúp đệ trở lên mạnh mẽ.”

Lý Huyền nghe vậy liền lắc đầu, thở dài: “ Ngươi nhìn, đại tỷ ngươi một thân không có gì cả, chân yếu tay mềm, tình cảnh còn không có khá hơn ngươi, tại sao ngươi lại nghĩ đại tỷ có thể giúp ngươi trở lên mạnh mẽ?.”

Thiếu niên trầm mặc không nói gì, đúng vậy, Lý Huyền nếu thật như mạnh mẽ thì tại sao phải ăn mặc rách rưới, mặt mày nhem nhuốc, chân thậm chí còn không có nổi một đôi giày đôi dép, nhìn đôi bàn chân của Lý Huyền vẫn còn mảnh gỗ cây nho nhỏ đâm vào, trong mắt thiếu niên có chút chua xót, vừa chua xót cay đắng cho số phận mình vừa chua xót cho Lý Huyền.

Cả hai giờ hoàn cảnh giống nhau, chỉ là những kẻ lang thang không nhà không cửa,… Nắm chặt nắm đấm, thiếu niên bước ra ngoài nhà hoang, đứng ở sân sau đó nhìn bầu trời sau cơn mưa đang đẹp lung linh kia, sau đó hét lớn: “ Tại sao!? Tại sao!!! Tại sao ta lại sinh ra trên đời này! Ta có tội tình gì! Ông trời, ta hận ông!”

Lý Huyền cũng bước theo sau, nhìn phía trước đang điên cuồng gào thét thiếu niên, nàng lại gần vỗ nhẹ bờ vai thiếu niên đó sau đó nói: “ Trời không có tội, trời không thiếu của ai thứ gì, đệ không nên hận trời…”

“ Không! Trời có tội! Tại sao!? Gia tộc tôi làm ăn lương thiên, giúp đỡ người nghèo, lá lành đùm lá rách! Người thiện có thiện báo, vậy mà tại sao tôi lại nhận được ác báo!? HAHAHA! HAHAHA!!...”

“ Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp! ” – Thiếu niên cầm tay đấm xuống mặt đất, đấm đến hai bàn tay chảy máu, vừa đấm vừa chửi.

Lý Huyền không nói gì, chỉ nhìn thiếu niên, đấm đất được một lúc lâu sau, thiếu niên liền ngất xỉu vì kiệt sức, đã 3 ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ vì vậy thiếu niên đã quá mệt mỏi.

Đi tới gần thiếu niên, Lý Huyền dùng hai tay mình bê hắn vào nhà hoang, đặt thanh niên trên một bàn đá, Lý Huyền trên người tỏa ra hào quang màu cam đỏ, hào quang này tiếp xúc với thiếu niên khiến thần sắc đang mệt mỏi và đôi môi đang khô kia trở lên tươi tắn, đôi môi trở lại trạng thái bình thường không còn chút nào dấu hiệu của sự thiếu nước.

Sau đó Lý Huyền dùng quyền năng của mình tạo ra một giỏ thức ăn, bên trong có cơm, có bánh bao, có trứng luộc, có thịt gà quay, có hoa quả tươi ngon.

Vừa rút tay lên bỗng thiếu niên liền một tay cầm được tay của Lý Huyền, hai mắt vẫn nhắm chặt, đôi khi mày nhíu nhíu, hiển nhiên vẫn đang ở trong cơn mơ, miệng lẩm bẩm: “ Mẹ… Mẹ… Đừng bỏ con…”

Lý Huyền nghe vậy cũng không đành lòng rút tay lại, cứ để thiếu niên đang nắm chặt bàn tay của mình, đồng thời nghe thiếu niên nói thì Lý Huyền không khỏi nhẹ giọng: “ Mẹ sao…”

Nàng nhớ tới mẹ của mình, không phải một mẹ, mà trăm ngàn tỉ mẹ, khi siêu thoát tất cả, Lý Huyền cũng nhớ lại ký ức từ vô vàn kiếp trước, những kiếp đó nàng có thể là con trai, con gái, con gà, con bò, chim chóc, côn trùng, con chó… Bất kể là sinh linh chủng loại nào, miễn là đã từng sinh ra nàng thì sinh linh ấy cũng là một người mẹ của nàng.

Thở dài một hơi, Lý Huyền không hồi ức nữa, bởi vì khi đã đạt tới đẳng cấp của đấng tối cao rồi thì Lý Huyền cũng đã giúp cho những người thân của mình được sống hạnh phúc, đã hoàn thành báo đáp công ơn,… Kiếp trước đã qua thì hãy để nó qua, có thể cầm thì cũng có thể buông.

Không lâu sau đó, thiếu niên hai mắt lim dim mở ra, sau đó nhìn Lý Huyền, lúc này thiếu niên nhìn chính diện nàng, bởi vì Lý Huyền không còn chùm đầu bằng áo choàng nữa nên thiếu niên thấy nhan sắc của nàng không khỏi nói: “ Tỷ thật đẹp…”

Mặc dù cho đầu tóc rối bời, mặt có chút nhem nhuốc nhưng vẫn không che dấu nổi sắc đẹp của Lý Huyền.

Lý Huyền cười nói: “ Tỉnh rồi thì dậy đi thôi, tỷ chuẩn bị thức ăn rồi nè.”

Thiếu niên kinh ngạc nhìn qua giỏ thức bên cạnh, sau đó lại nhìn Lý Huyền hỏi: “ Tỷ kiếm đâu ra thức ăn ngon như vậy, đệ, đệ thật có thể ăn ư?”

Lý Huyền gật đầu, “ Cứ tự nhiên, tỷ làm cho đệ đấy, nhớ ăn từ từ kẻo nghẹn.”

Thiếu niên đang đói, đã ba ngày chưa ăn nên rất thèm, lập tức thò tay vào lấy luôn con gà quay để ăn, nhưng mà mới đưa con gà tới mồm thì ngừng lại, sau đó nhìn Lý Huyền.

Thấy vậy Lý Huyền hỏi: “ Sao không ăn đi? Nhìn tỷ làm gì.”

Thiếu niên xé đôi con gà rồi chìa một nửa ra trước mặt Lý Huyền, nói: “ Tỷ ăn trước đi! Tỷ phải ăn trước thì đệ mới ăn. Thức ăn là tỷ làm, tỷ với đệ hai người nghèo kiết xác, tỷ muốn kiếm được chỗ thức ăn này chắc đã vất vả, vì vậy tỷ mau ăn đi.”

Trông thấy ánh mắt kiên quyết của thiếu niên, Lý Huyền biết là mình không ăn thì thiếu niên trước mặt này không ăn, nàng liền cười khổ nói: “ Được rồi được rồi, chúng ta mỗi người một nửa.”

Nói xong Lý Huyền cầm nửa con gà trên tay thiếu niên và ăn, thấy Lý Huyền cầm thịt gà ăn thì thiếu niên mặt tươi như hoa, sau đó không khách khí ăn nhồm nhoàm, vừa ăn vừa nói: “ Đại tỷ, tỷ tên gì vậy?”

Lý Huyền ăn xong miếng thịt gà, nói: “ Tỷ tên là Lý Huyền, còn đệ?”

Thiếu niên cầm trên tay mỗi tay một cái bánh bao, vừa ăn vừa nói: “ Uệ ên à Ần Ũ.”

Mặc dù thiếu niên vừa ăn vừa nói nên lời nói khiến người ta không nghe rõ, nhưng mà Lý Huyền liền biết thiếu niên trước mặt này tên là Tần Vũ.

Ăn xong Tần Vũ vỗ vỗ cái bụng, cái bụng của hắn giờ hơi trương lên vì ăn no, vừa xoa Tần Vũ vừa Ợ cái, cảm thấy mình vô duyên nên hắn chỉ có thể cười hì hì. Thấy vậy Lý Huyền cũng cười khanh khách, sau đó lấy một mảnh vải lau miệng cho tần vũ, vừa lau vừa nói: “ Thức ăn còn dính mép này.”

Tần Vũ ngại ngùng nói: “ Tỷ, đệ tự lo được mà…”

“ Tự lo được mà vậy hả? Ài…” Lý Huyền trông bộ dáng Tần Vũ liền biết hắn đang cố ý nói vậy làm cho mình đỡ ngại.

Tần Vũ nhìn Lý Huyền chằm chằm, trầm mặc một lúc sau đó nói: “ Tỷ, đệ và tỷ đều là kẻ lang thang, tỷ sau này có dự định đi đâu không?”

Nghe vậy Lý Huyền liền nhìn lên trần nhà, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thấu trần nhà đang chắn màu sắc xanh tươi của bầu trời, nàng nói: “ Tỷ không có dự định đi đâu cả, tỷ chỉ đi lang thang thôi.”

“ Vậy tỷ đi cùng đệ được không!? Đệ sẽ bảo vệ tỷ, không cho người khác ăn hiếp tỷ… Mặc dù đệ giờ còn yếu, nhưng…nhưng đệ sẽ trở lên mạnh mẽ!”

Nghe được thiếu niên lời nói, Lý Huyền hơi sững sờ, nàng mà cần người khác bảo vệ sao? Ai có thế? Nhưng mà trong lòng nàng cũng có chút ấm áp, bởi vì Tần Vũ mặc dù yếu đuối nhưng lại dũng cảm muốn bảo vệ nàng, ánh mắt và khuôn mặt của Tần Vũ tràn đầy vẻ kiên cường cùng bất khuất.

Lý Huyền gật đầu nói: “ Được, muốn bảo vệ tỷ, thì đệ phải trở lên mạnh mẽ…”

Nói đên đây, Lý Huyền chìa bàn tay ra trước mặt Tần Vũ, trên tay nàng lập tức xuất hiện một quyển sách, bên trên có ghi “ Vô Cực Quyết” và một chiếc nhẫn.

Tần Vũ kinh ngạc, dụi dụi hai mắt mình, sau đó nhìn Lý Huyền nói: “ T-Tỷ là một cường giả sao!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.