Ta Là Văn Mị Nhi

Chương 9




“Cái gì?! Muội nói cái gì, muội lặp lại lần nữa xem!” Chu Doãn trợn to hai mắt, không dám tin nhìn tôi.

“Muội nói, muội muốn xuất cung!! Biểu ca, vẻ mặt này của huynh là sao hả, muội muốn xuất cung có gì mà không thể tin?”

“Ta hỏi này Mị Nhi, sao muội lại muốn xuất cung!” Chu Doãn ở bên cạnh lắc lắc đầu.

“Thế sao huynh cứ ba ngày hai bữa lại chạy ra ngoài cung, còn muội thì ra ngoài một chút cũng không được!” Tôi giả bộ tức giận, quay lưng đi vờ như không thấy hắn lắc đầu.

“Mi Nhi, hai chuyện này đâu có giống nhau, ta là Hoàng thượng, muội là Quý phi! Là không thể tùy tiện xuất cung, huống chi mẫu hậu cũng sẽ không đồng ý!” Chu Doãn nhìn bóng lưng Mị Nhi, không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Biểu ca, không để cho cô biết là được rồi! Hơn nữa sau khi muội tiến cung tới giờ chưa từng ra ngoài lần nào, lần này cũng chỉ muốn gặp cha, Văn Tường, Văn Thao thôi. Biểu ca, chút yêu cầu nho nhỏ này của muội mà huynh cũng không thể đồng ý sao?” Tôi kéo cánh tay áo của hắn lắc lắc.

“Thật sự chỉ đi thăm nhà cậu?” Chu Doãn cúi đầu, vẻ mặt đau khổ xác định.

“Thật! Muội cam đoan!” Thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, tôi vội vàng bảo đảm. Nói thế nào đi nữa thì lấy được lời hứa xuất cung trước đã, còn về phần chỉ gặp người nhà thôi không gặp người khác thì tới lúc gặp rồi mới nói được! Trừ khi hắn đứng bên cạnh trông coi, còn không tôi muốn đi đâu, còn là lời tôi chưa nói ra!

Phủ Thừa Tướng

“Mị Nhi, sao con xuất cung thế, nếu con có chuyện gì có thể sai Lục Nhi truyền tin ra ngoài, cha tiến cung tìm con là được! Con lỗ mãng xuất cung như vậy, Hoàng thượng…” Văn Chương thấy Mị Nhi đến phủ Thừa Tướng thì không khỏi kinh ngạc nói.

“Cha, không sao đâu ạ, là con cầu xin Hoàng thượng, người đồng ý con mới xuất cung, cha cứ yên tâm đi! Con tới là vì hôn sự của Văn Tường, nghe nói Tư Đồ Đại Tướng quân đến phủ xin cưới?”

“Ừ, đến rồi.” Nghe thấy lời tôi, tay bưng trà của cha khựng lại, sau đó nhấp một ngụm trà, trả lời.

“Vậy cha đồng ý không?” Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của cha, trái tim của tôi lập tức nảy lên.

“Cha không từ chối, nhưng không đồng ý, cha biết đứa bé Tư Đồ Kiếm Nam kia là một đứa bé ngoan, văn võ song toàn, xứng với Văn Tường. Tư Đồ gia cũng môn đăng hộ đối với Tướng phủ chúng ta, chỉ là cha với Tư Đồ Thanh Vân không hòa hợp lắm, còn có Thao Nhi, nó cũng có chút oán hận với Tư Đồ Kiếm Nam, nói gì mà không đồng ý để Văn Tường gả cho Tư Đồ Kiếm Nam. Còn nói nó cũng đã tìm cho Văn Tường một mối hôn sự tốt, là Lương Quân Trác con trai của Tề Quốc hầu, ta nghĩ Tề Quốc hầu chính là nhà công hầu, Văn Tường gả sang cũng tốt, Lương gia cũng mang thư cầu hôn sang, cha vẫn chưa trả lời.” Văn Chương cũng rất buồn rầu, nói ra ông thích Tư Đồ Kiếm Nam hơn, chỉ là ông và Tư Đồ Thanh Vân bất hòa, gả Văn Tường vào phủ Tư Đồ có chút không cam lòng. Tề Quốc hầu cũng không tệ, gia thế trên phủ Tướng quân một bậc, chỉ là danh tiếng của Lương Quân Trác không tốt, gả con gái cho một tên ăn chơi đàn đúm như vậy, ông cũng không đành lòng, vì vậy vẫn kéo dài cho tới giờ chưa quyết định.

“Cha, mối hôn sự bên Lương gia không thể kết được!” Tôi vừa nghe Văn Chương nói vẫn chưa đồng ý lời thỉnh cầu kết thân của Tề Quốc hầu thì thở phào một hơi, lập tức nói ra lời tôi giấu ở trong lòng.

“Tại sao?” Văn Chương rất kỳ quái tại sao con gái lớn nói như đinh đóng cột thế, chẳng lẽ Tề Quốc hầu có cái gì không đúng? Hay là Hoàng thượng có ý gì! Nghĩ vậy, Văn Chương kinh ngạc, vội hỏi.

“Cha, cha có biết Tề Quốc hầu vốn muốn kết thân nhà ai không?” Tôi không trả lời, mà là hỏi ngược lại ông.

“Biết, vốn muốn kết thân với Tư Đồ gia, nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên lại thối lui. Đây cũng không tính là gì, nói không chừng con gái Tư Đồ gia có tật xấu gì, cho nên Lương gia mới thoái hôn! Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn ý gì sao?” Thấy vẻ mặt Văn Chương như nói ‘Con gái Tư Đồ gia nào tốt như con gái nhà ta’ thì tôi muốn cười phá lên.

“Cha, phiên vương kết thân với đại thần trong triều là đại kị, Hoàng thượng sẽ không cho phép! Huống chi cha cũng không phải không biết Hoàng thượng quyết định muốn cắt phiên, gả Văn Tường sang không phải là đẩy con bé vào hố lửa à…” Tôi từ từ phân tích lợi và hại trong chuyện này cho ông nghe, hi vọng ông xóa cái ý nghĩ gả Văn Tường đi.

“Hừ! Hoàng thượng nào hiểu được lợi và hại của cắt phiên, hắn muốn cắt phiên nói cắt là cắt được sao? Những phiên vương kia mỗi người đều cầm trọng binh trong tay, một người không hài lòng thì sẽ đánh, một tiểu tử thối chưa đủ lông đủ cánh như hắn sao đấu lại được những phiên vương này! Nói đến chuyện này ta lại tức giận, Tư Đồ Thanh Vân kia đối nghịch với ta, nói gì mà cắt phiên cùng lắm là đánh! Hừ! Võ tướng chính là võ tướng, chỉ biết khoe khoang dũng khí của kẻ thất phu! Nếu thật sự đánh nhau, đánh không lại không nói, nhưng quốc khố chèo chống không nổi! Đến lúc đó dân chúng lầm than. Quốc gia vừa mới ổn định, chính là lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, sao có thể gây chiến được!” Không nói còn tốt, vừa nói tới là Văn Chương tức giận, càng nói càng tức. Tôi thế mới biết, thì ra ông không chịu đồng ý cắt phiên còn có nguyên nhân này.

“Cha, cha bớt giận! Nào, uống chén trà hạ hỏa nào! Chúng ta không nói những chuyện đó nữa, vẫn nên nói về hôn sự của Văn Tường đi, cho dù không có nguyên nhân này, Văn Tường cũng không thể gả cho Lương Quân Trác được!” Tôi thấy ông càng nói càng tức, vội vàng bưng chén trà cho ông uống hạ hỏa, nhân tiện nói sang chuyện khác, “Lương Quân Trác kia ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc, mặc dù không tính là không chuyện ác nào không làm, nhưng cũng là một công tử quần lụa, tính tình Văn Tường dịu dàng, gả cho Lương Quân Trác còn không bị hắn ta bắt nạt à!”

“Hắn dám! Con gái của Văn Chương ta ai dám bắt nạt!” Thấy Văn Chương lại tức giận, dáng vẻ dựng râu trợn mắt bao che cho con, tôi không khỏi buồn cười. Lắc đầu một cái, tiến lên đỡ ông ngồi xuống.

“Đến nhà người ta rồi thì chính là con nhà người ta, huống hồ người ta là phiên vương, phải trở về đất phong, trời cao Thừa tướng xa, cha quản thế nào được. Hơn nữa về phần Văn Tường, con không tin cha không nhìn ra Văn Tường thích Tư Đồ Kiếm Nam. Tuy nói tính tình con bé Văn Tường dịu dàng nhưng trong lòng nó vẫn rất kiên cường. Nếu làm ẩu một phát, con bé đi tìm chết thì sao được!” Lúc xem ti vi, tôi cảm thấy Văn Tường là một bé gái bề ngoài dịu dàng bên trong lại rất kiên cường, ngày thường không thấy nhưng đến lúc mấu chốt, cô nàng này rất có chủ ý, so với Tư Đồ Tĩnh chỉ biết vui chơi thì tốt hơn nhiều!

“Cái này…” Văn Chương không còn lời để nói, con gái lớn nói rất đúng, Văn Tường thế nào, ông nuôi nó mười mấy năm nay sao lại không biết. Haiz! Thôi thôi! Con cái đều là nợ nần mà! “Nhưng Văn Thảo…”

“Văn Thao cứ giao cho con đi!” Tôi tiếp lời nói.

“Được, từ nhỏ thằng nhóc Văn Thao này đã nghe lời con, con khuyên nó một chút, đừng để nó càn quấy với Lương Quân Trác nữa! Cha cũng nên trả lời Lương gia, sẽ để Tư Đồ gia tới cầu hôn!” Nói xong thì đi đến thư phòng. Tôi nhìn bóng lưng của ông có chút cô đơn, nói cho cùng ông vẫn là một phụ thân tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.