Ta Là Văn Mị Nhi

Chương 30




“Cô cô, hôm nay là ngày đại hỉ của Văn Tường rồi, tỷ tỷ là con đây lại cứ ở lì trong cung. Bình thường con đã không quan tâm đến muội ấy, mà giờ muội ấy đã xuất giá…” Trong Từ Ninh cung, tôi bóp vai cho Thái hậu.

“Con muốn đi tiễn con bé à?” Thái hậu nghiêng đầu sang bên, cười nhìn tôi, kéo tôi đến ngồi cạnh bà.

“Đúng vậy, cô cô, đúng là không lừa được ngài chuyện gì cả!” Tôi kéo tay Thái hậu làm nũng.

“Được, ai gia chuẩn. Ai gia cũng chuẩn bị lễ vật cho Văn Tường, con đưa cho nó đi. Ai, cô cô lại không đi hôn lễ của nó được.” Thái hậu vỗ vỗ bàn tay tôi, cười đáp ứng. Nói đến chuyện không đi hôn lễ của Văn Tường được, Thái hậu có vẻ hơi mất mát.

“Cô cô, muội muội chắc chắn vẫn biết cô cô rất thương muội ấy mà! Con mà đưa món quà chứa tình cảm của cô cô này đến, muội ấy nhất định sẽ cảm động phát khóc luôn!” Tôi cười an ủi bà.

“Bậy bậy. Ngày đại hỉ, sao có thể rơi nước mắt! Con nhất định phải trông kỹ nó, đừng để nó khóc…” Thái hậu cười quát nhẹ tôi, sau đó lại thở dài: “Ai, chỉ chớp mắt, Văn Tường cũng xuất giá rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, cô cô cũng già rồi.”

“Ai bảo, cô cô làm gì đã già ạ! Cô cô vẫn còn trẻ lắm, hai ta đi ra ngoài, có khi người ta còn nói ngài là tỷ tỷ của con thì có ~~~” Mặc dù bài này đã quá cũ rồi, nhưng nữ nhân đều thích nghe những lời này nha.

“Ai u, nha đầu này, chỉ biết nịnh ta thôi! Cô cô đâu còn trẻ như thế.” Thái hậu cười ra nước mắt, “Thôi thôi, đi mau đi, đừng có ngồi đây nịnh lão bà tử ta nữa. Rề rà nữa lại muộn hôn lễ của Văn Tường bây giờ!” Bà cười đuổi tôi ra ngoài.

“Cô cô…” Tôi đi ra cửa, lại quay đầu lại.

Có lẽ lần này tôi đi, sẽ không gặp thêm người nào thật sự thương tôi trên thế giới này nữa. Mặc dù trong lòng bà, tôi không quan trọng bằng những người con của bà, nhưng thật sự thì bà vẫn thương tôi.

“Hử? Sao thế?” Thái hậu nhìn tôi nghi vấn.

“Không có gì ạ, con chỉ muốn ở lại tướng phủ một đêm, dù sao…” Tôi máy móc nói, ngay bản thân tôi cũng không biết mình đang nói gì.

“Được rồi, ta biết rồi, con đi mau đi!” Thái hậu phất phất tay, ra hiệu cho tôi đi mau.

“Cô cô, con… con đi…” Tôi định nói thêm gì.

Muốn nói cô cô ngài phải bảo trọng; muốn nói con muốn đi, sẽ không quay về nữa; muốn nói cô cô, cảm ơn ngài đã chiếu cố con; muốn nói… Muốn nói rất nhiều, nhưng tôi lại không thể nói, cũng không dám nói!

Như có một đống bông chặn ở cổ họng, không thể thốt lên nổi tiếng nào.

Tôi nhìn Thái hậu thật lâu, sau đó đạp bước chân đầu tiên lên con đường tự do của mình…

+++

Cùng lúc đó.

Phủ Thừa tướng đang rất náo nhiệt.

Văn Tường mặc giá y đỏ tươi, mỉm cười ngồi trước bàn trang điểm, cả người tỏa ra ánh sáng của hạnh phúc.

Két một tiếng, cửa mở, Văn Mị Nhi đi tới.

“Tỷ tỷ, tỷ tới rồi!” Văn Tường quay đầu, thấy Mị Nhi, mừng rỡ nói, cười đi qua, ôm cánh tay của Mị Nhi, kéo nàng đến bàn ngồi.

“Ừ. Văn Tường, muội phải gả cho người ta rồi, tỷ tỷ tới chúc mừng muội. Cô cô không đến được, nên nhờ tỷ mang lễ vật đến.” Tôi nhìn giá y đỏ tươi và nụ cười hạnh phúc trên mặt Văn Tường, không khỏi may mắn lúc trước mình có nhúng tay, coi như hoàn thành trách nhiệm với Mị Nhi nguyên bản đi.

Chỉ là, tôi nhất định không thể thay nàng ấy ở lại trong cung, chăm lo Văn Chương…

“Tỷ tỷ, tỷ có thể tới là muội vui rồi. Thái hậu cô cô nữa, mặc dù ngài ấy không tới tham gia hôn lễ của muội được, nhưng ngài ấy vẫn nhớ tới muội là muội vui  lắm rồi!” Văn Tường hân hoan kéo tay tôi.

“Ừ, Văn Tường hôm nay rất đẹp!” Tôi đánh giá Văn Tường. Quả nhiên, tân nương tử luôn xinh đẹp nhất nhỉ? Hẳn tôi sẽ mãi mãi không có cơ hội khoác giá y này lên người rồi.

Nhắc đến đây, tôi đúng là bất hạnh. Kiếp trước chưa được kết hôn, kiếp này thì lại gả cho người ta rồi, nhưng vẫn không có cơ hội mặc áo cưới! Ai, không thể không nói, số tôi quả là khổ – Tôi hâm mộ nhìn giá y đỏ tươi trên người Văn Tường, ai thán vì cuộc đời khổ cực của mình.

“Đâu có ~” Bị tôi nhìn chăm chú, Văn Tường hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nhưng giọng nói kia lại tràn đầy hương vị hạnh phúc.

“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, đã đến giờ lành, Nhị tiểu thư phải lên kiệu rồi ạ.” Ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn.

“Đại tỷ…” Văn Tường hơi đỏ hốc mắt.

“Được rồi, được rồi, cũng sắp lên kiệu rồi, khóc lại nhòe trang dung, không có thời gian tân trang lại đâu. Đến lúc đó cái tên Tư Đồ Kiếm Nam kia lại chê muội là con mèo hoa, xem muội làm thế nào!” Tôi đội khăn hỉ cho Văn Tường, trêu.

“Văn Tường, đến Tư Đồ gia, nếu chịu uất ức gì thì về nói với cha, cha làm chỗ dựa cho con!” Văn Chương nhìn nhị nữ nhi khoác giá y đỏ thắm, suýt nữa lệ rơi đầy mặt.

“Cha…” Nước mắt của Văn Tường rốt cuộc không thể kìm được nữa, rơi xuống.

“Nhị tỷ, nếu Tư Đồ Kiếm Nam dám ức hiếp tỷ, đệ sẽ chém hắn!” Văn Thao ở bên cũng nói.

Mặc dù nghe chẳng xuôi tai tý nào, nhưng Văn Tường vẫn rất cảm động.

Tư Đồ Kiếm Nam bên kia đến đón dâu nghe vậy, chỉ đành im lặng sờ mũi, lại bị Văn Thao hung hãn trừng một cái.

“Cha, nữ nhi không thể ở bên người nữa, người phải bảo trọng!” Văn Tường khóc như hoa lê đẫm mưa.

Văn Chương cũng rất luyến tiếc nữ nhi, cho nên Tư Đồ Kiếm Nam lại bị hai cha con Văn gia dùng ánh mắt lăng trì một lần nữa.

+++

“Lục Nhi, chuẩn bị xong chưa?” Tôi nhìn kiệu hoa của Văn Tường càng lúc càng xa, hỏi Lục Nhi đang đi sau tôi.

“Đã chuẩn bị sẵn sang rồi ạ. Bây giờ lão gia đang bận, thiếu gia đi cùng Nhị tiểu thư, trong phủ đang rất hỗn loạn. Chúng ta đi lúc này là vừa ạ!” Lục Nhi đáp.

“Tốt, đi thay quần áo, sau đó chúng ta đi!” Tôi hít sâu một hơi, khó khăn nói.

Tôi cải trang thành nha hoàn trong phủ, đi theo Lục Nhi rời phủ Thừa tướng từ cửa hông. Vì có hỉ sự, nô bộc trong phủ cũng phải ra vào nhiều, gác cổng cũng không kiểm tra kỹ nên tôi và Lục Nhi thuận lợi ra phủ. Thuận lợi đến mức tôi cảm thấy không thật.

“Lục Nhi, sắp xếp xong xuôi trong phủ chưa?” Bởi vì quá thuận lợi, tôi có phần không dám tin. Nếu là những người xuyên việt khác, thì họ phải vượt qua muôn vàn khó khăn, trùng trùng mạo hiểm mới thoát ra được; sao đến lân tôi thì lại trơn tru thế?

“Xong xuôi hết rồi ạ. Em nói với họ là tâm trạng nương nương không tốt, nên đi nghỉ trước, bảo họ đừng quấy nhiễu.” Lục Nhi trông có vẻ khá bình tĩnh, nhưng trong giọng vẫn để lộ chút căng thẳng.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Tôi lẩm bẩm.

Chúng tôi đi đến xe ngựa Lục Nhi đã chuẩn bị trước. Cởi trang phục nha hoàn, tôi lại đổi một bộ nam trang, bôi đen mặt, cổ và tay – toàn bộ những phần da có thể lộ ra ngoài. Tôi không khỏi cảm thán, may mà đã đọc nhiều quyển xuyên việt, không thì lúc này cải nam trang đã lộ tẩy rồi!

Lục Nhi cũng đổi phục trang phụ nhân, tôi và em ấy đóng vai một đôi phu thê, ra ngoài thành.

Trong xe ngựa.

“Nương nương…” Lục Nhi không được tự nhiên lắm, chỉnh lại quần áo, đỏ mặt gọi tôi.

“Ai, đừng kêu như thế nữa. Sau này em phải gọi ta là tướng công, không thì sẽ lộ tẩy đấy!” Tôi cười nhìn em ấy.

“Nương, không phải, ý em là, ngài như thế này khiến em cũng không nhận ra được ấy!” Lục Nhi nhìn phục trang của tôi, kinh ngạc nói.

“Giống nam nhân chưa?” Tôi hỏi.

“Giống ạ, sao ngài làm được vậy?” Lục Nhi tò mò hỏi.

“…” Tôi cười nhưng không nói, nỗi khẩn trương trước đó cũng tan đi không ít.

Song chúng tôi đều không chú ý, xa xa có một người nhìn xe ngựa của chúng tôi đi xa, kinh ngạc mở to mắt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.