Ta Là Văn Mị Nhi

Chương 18




“Hoàng nhi, An Ninh, đến đây. Lâu lắm các con chưa ăn bữa nào với ai gia rồi! Hôm nay ai gia phải bảo riêng ngự trù chuẩn bị một bàn tiệc tối thịnh soạn đấy. Nào, ba mẹ con chúng ta cùng ăn bữa cơm, tận hưởng niềm vui gia đình thôi!” Thái hậu vui vẻ kéo Chu Doãn và An Ninh tới, từ ái nói.

“Đúng vậy, dù chúng ta đều ở trong cung, nhưng bình thường lại chẳng hề gặp mặt. Hôm nay phải tụ họp cho ra trò mới được!” Chu Doãn cũng cười thấy răng không thấy mắt, cùng vui với Thái hậu.

“Đúng, đúng!” An Ninh ở bên cạnh cũng hùa theo.

“Nào, nếm thử món này, món con thích ăn nhất đấy. Sao, có ngon không?” Thái hậu gắp một đũa thức ăn vào chén của Chu Doãn.

“Vâng, không tệ ạ, ngon lắm!” Chu Doãn khoa trương khen, khiến Thái hậu và An Ninh cười nghiêng ngửa.

“An Ninh à, con với Bạch Vân Phi kia thế nào rồi?” Thái hậu nhìn An Ninh, khiến An Ninh hơi ngượng ngùng.

“Hừ, Bạch Vân Phi đó cố ý chọc giận con đấy, nhưng không sao, bản công chúa không tính toán với hắn. Thật ra, có thêm người để đánh nhau cũng không tồi!” An Ninh nói xong bèn cúi đầu, khiến Thái hậu và Hoàng thượng đều cười.

“Chà, An Ninh, xem ra muội cũng có vẻ vừa ý Bạch Vân Phi nhỉ?” Hoàng thượng lắc đầu, cố ý cười hỏi An Ninh.

“Đúng vậy, muội rất vừa ý hắn, làm sao hôm nay huynh lại thả hắn đi nhanh thế? Bình thường luôn rề rà chậm chạp cơ mà, sao hôm nay lại vội thế!” An Ninh vô cùng bất mãn với Chu Doãn.

“Ai, hoàng nhi, ta thấy chuyện này đúng là lỗi con đấy.” Thái hậu cũng ở một bên hát đệm.

“Ai u, muội muội của ta, đại công chúa thân ái à, Bạch Vân Phi này ở cách đây không xa, ngay trong thành thôi mà, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh mà bay, trẫm hạ một đạo chỉ cho hắn tiến cung, chẳng lẽ hắn còn dám không tiến!” Chu Doãn nhìn ra An Ninh đã để ý Bạch Vân Phi.

“Thế còn được, nhưng bây giờ chưa thể triệu hắn ngay. Hắn chọc giận muội, muội không thể nguôi giận nhanh như vậy, không hắn lại kiêu!”

“Đúng đúng, chúng ta không thể để Bạch Vân Phi kiêu được!” Chu Doãn đảo mắt qua lại.

“Ôi, vậy làm sao bây giờ nhỉ?” Thái hậu chen lời.

“Hừm, cái này á, chúng ta phải lơ hắn hai ngày đã! Sau đó, con lại tuyên hắn tiến cung, nói là An Ninh rất giận hắn, chúng ta phải tốn rất nhiều thời gian mới làm muội ấy nguôi giận, sau đó được chúng ta hết lời khuyên lơn, An Ninh mới miễn cưỡng đồng ý gặp hắn…” Chu Doãn khoa trương nói, ngay cả Thái hậu nghe cũng biết là đang trêu ghẹo An Ninh, chỉ có An Ninh nghe không hiểu, còn không ngừng cười ngây ngô phụ họa.

“Được rồi, vậy là đại sự chung thân của An Ninh cũng được sắp xếp rồi, thế hoàng nhi con? Đến lúc con nên suy nghĩ chuyện lập hậu rồi đấy?” Thái hậu đổi chủ đề, nhìn về phía Chu Doãn.

Thái Hậu vừa dứt lời, nụ cười của Chu Doãn lập tức cứng lại, cười khan hai tiếng, xoa xoa tay, ứng phó Thái hậu:”Mẫu hậu, sao tự dung lại nhắc đến chuyện lập hậu? Chuyện này không gấp được, không gấp được.” Chu Doãn cười lắc đầu.

“Hoàng nhi à, chẳng lẽ không có nhân tuyển phù hợp sao? Ai gia thấy Mị Nhi cũng được mà. Một lòng một dạ với con, lại là thừa tướng chi nữ, danh môn chi hậu. Mẫu hậu cũng chưa hồ đồ, trước kia con không lập Mị nhi làm hậu, còn có thể nói là con bé không hiểu đại cục, làm việc tàn nhẫn, không đủ nhân từ. Mẫu hậu không cho là thế, Mị Nhi chỉ là có tính khí thôi. Ai mà chẳng có ít tính khí! Nhưng bây giờ, Mị nhi đã có tri thức, hiểu lễ nghĩa, làm việc thỏa đáng, còn thường xuyên đến hầu hạ ai gia, con là con ruột của ai gia mà còn chẳng thấy con đến đây nhiều như con bé.” Nói xong trợn mắt nhìn Chu Doãn một cái, “Con bận việc chính sự, ta cũng không trách con, nhưng muốn lập hậu thì phải lập Mị Nhi!”

Nghe Thái hậu nói vậy, Chu Doãn cảm thấy áp lực rất lớn ~~~

—–

“Hoàng thượng, sao tự dưng huynh lại mời ta tiến cung chơi vậy?” Tiểu Long Hà cười xán lạn. Lúc biết Chu Doãn là Hoàng đế, nàng thật sự kinh sợ, không ngờ nhị ca kết bái của Tiểu Long Hà nàng lại là Hoàng đế. Vậy sau này dù gây họa gì, đều có Hoàng thượng nhị ca làm chỗ dựa, nàng vui đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

“Về chuyện sắc lập hoàng hậu!”

“Khục!” Tiểu Long Hà đang gặm một quả lê theo một cách cực kỳ mất hình tượng, bị Chu Doãn làm giật mình, lập tức sặc, càng mất hình tượng hơn. Chu Doãn thấy nàng ho đến kinh thiên động địa, vội vàng vỗ vỗ lung nàng.

“Ta nói này nhị ca, huynh đùa đấy à, một tên lưu manh như ta sao có thể làm hoàng hậu được!” Vất vả lắm mới thôi ho khan, Tiểu Long Hà trợn to mắt, giật mình hỏi Chu Doãn. Làm hoàng hậu á, nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ đến bao giờ.

“Ai bảo để muội làm hoàng hậu đâu, nếu muội làm hoàng hậu thì hậu cung của trẫm thành cái chợ mất!” Chu Doãn cũng đùa.

“Cũng đúng, huynh đã muốn tìm người khác làm hoàng hậu, sao còn tìm ta làm gì?” Tiểu Long Hà cười có phần miễn cưỡng, không hiểu sao, khi nghe thấy Chu Doãn nói mình không thể làm hoàng hậu một cách đương nhiên như vậy, nàng bỗng thấy khó chịu.

“Trẫm mời muội tới để nhờ muội nghĩ cách.” Nói đến đây, Chu Doãn mặt ủ mày ê.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

“Gần đây Thái hậu lại bắt đầu nhắc tới chuyện phong hậu!”

“Lập hậu là chuyện tốt mà, sao trông huynh rầu thế?”

“Tốt cái gì chứ…”

“À~~~~~~ thì ra huynh không muốn lập hậu, nếu không muốn thì huynh cứ từ chối Thái hậu thôi!” Tiểu Long Hà nói rất tự nhiên.

“Nếu đơn giản như vậy thì đâu cần muội! Mời muội tới để cho muội nghĩ cách, chứ ta không muốn lập Văn Mị Nhi làm hậu!”

“Văn Mị Nhi, là đại nữ nhi của Văn Thừa tướng đúng không!” Tiểu Long Hà cả kinh: “Sao huynh lại không muốn lập nàng ấy làm hậu, ta thấy nàng ấy rất được mà! Dung mạo đẹp đẽ, lại thông minh nữa, quan trọng nhất là nàng ấy còn rất giống Tiểu Long Hà ta!”

“Trước kia, ta không muốn lập Văn Mị Nhi này làm hậu, vì nàng bụng dạ độc ác, hành vi bá đạo, còn điêu ngoa hống hách…”

“Nàng ấy thật sự không tốt đến mức ấy à, ta thấy nàng ấy cũng được mà!” Tiểu Long Hà hơi khó hiểu.

“Giờ nàng ta trở nên hiền hơn rồi, không tra tấn cung nữ thái giám nữa, còn khá điềm đạm ít nói!”

“Vậy huynh còn không thích chỗ nào, Văn Mị Nhi tốt như thế, huynh phải vui mới đúng chứ!” Tiểu Long Hà trợn mắt nhìn Chu Doãn, sao lại có loại người không biết tốt xấu như thế này nhỉ.

“Ây, muội không biết, để ngoại thích phát triển cũng không tốt. Văn gia đã có một hoàng hậu là mẫu hậu rồi, Văn Thừa tướng giờ cũng đã dưới một người trên vạn người, Văn Mị nhi cũng là Quý phi rồi. Nếu nàng ta lại làm hoàng hậu, Văn gia sẽ trở nên rất đáng sợ!” Chu Doãn càng nói càng lắc đầu, vả lại, Văn gia còn định thông gia với nhà đại tướng quân. Tuy nói Tư Đồ Thanh Vân vẫn trung thành tuyệt đối, nhưng… Ai, tuyệt đối không thể để Văn gia bành trướng thêm được, làm Hoàng đế phải biết ngăn cản!

Tiểu Long Hà cảm thấy nàng không thể giúp gì trong chuyện này được, nhưng Chu Doãn nhắc đến chuyện vòng Cửu Liên và châm ngôn của lão hòa thượng, nên Tiểu Long Hà đành đáp ứng thử đi xem. Thế là hai người đi cung Trữ Tú.

Rời cung Trữ Tú, Trần Lâm đến báo, nói có người từ biên quan về. Chu Doãn để Thuận Tử đi cùng Tiểu Long Hà Tư Đồ Tĩnh đến Ngự hoa viên. Tư Đồ Tĩnh vừa vào Ngự hoa viên, thấy phong cảnh như vẽ, và đủ loại hoa thơm cỏ lạ, bèn nhanh tay hái rất nhiều hoa. Khiến Thuận Tử phải kêu to là không được hái đâu ạ!

Tiểu Long Hà lại không cảm thấy có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy đóa hoa thôi mà, Ngự hoa viên nhiều hoa như thế, hái mấy đóa cũng có sao đâu. Thế là nàng ta không chỉ không dừng tay, còn vừa hái vừa bện vòng hoa.

“To gan, ngươi lại dám hái hoa trong Ngự hoa viên, không biết quy củ trong cung là không được hái hoa ở đây sao!” Tôi đang dẫn đám Lục Nhi nghỉ ngơi trong đình ở Ngự hoa viên. Lục Nhi thấy có người đang hái hoa, liền đi xem, vừa đến đã thấy nữ lưu manh gặp ngoài cung lần trước, lập tức quát.

“Ồ, là cô à? Quy củ trong cung là để dành cho người trong cung như các người. Ta không phải người trong cung, đương nhiên là không cần tuân thủ quy củ trong cung rồi.” Tư Đồ Tĩnh nói rất đương nhiên.

“Ngươi nói thế là sai rồi!” Tôi mới đi tới đó đã nghe thấy Tiểu Long Hà nói câu này, thế là tiếp lời luôn.

“Sai ở đâu chứ?”

“Quy củ trong cung không chỉ dành cho người trong cung.”

“Chẳng lẽ còn áp dụng với người ngoài cung à?” Tư Đồ Tĩnh không phục.

“Không phải tất cả mọi người. Nếu người ngoài cung không vào cung, thì không cần tuân thủ; nhưng nếu đã vào, thì phải tuân thủ!”

“Nương nương, Tư Đồ tiểu thư là khách của Hoàng thượng…” Thuận Tử nhỏ giọng nhắc.

“Ta biết, nhưng không thể miễn quy củ được!”

“Ai, đại mỹ nhân, ta biết ta hái hoa là sai rồi. Nào, tặng nàng vòng hoa này để chuộc tội được không?” Tiểu Long Hà lấy vòng hoa từ trên đầu xuống, đưa cho tôi.

“Ngươi muốn hối lộ ta à, không được! Ta tịch thu cái này!” Tôi cười tủm tỉm nhận vòng hoa: “Thế này đi, bây giờ Tư Đồ tiểu thư trồng mười gốc hoa mỗi loại ngươi hái, làm hình phạt, thế là được. Thuận Tử, ngươi đi báo cho Hoàng thượng đi!” Tôi thấy Thuận Tử đang định nói gì, bèn đuổi hắn đi.

“Nhớ kỹ là không được nhờ ai hỗ trợ đó!” Trước khi đi, tôi cố tình nói thế với Tư Đồ Tĩnh.

“Sao, Lục Nhi, hết giận chưa?” Trên đường đi, tôi hỏi Lục Nhi.

“Lục Nhi tạ ơn nương nương đã xả giận giúp Lục Nhi. Nhưng nương nương, nếu nữ lưu manh kia không làm, hoặc nhờ giúp đỡ thì sao ạ?”

“Thì em cứ đi nhắc nhở nàng ta một chút về chuyện của Nhị tiểu thư và Tư Đồ Kiếm Nam!” Ai da, sao trời hôm nay lại đẹp thế nhỉ!

“Vâng ạ!” Lục Nhi hớn hở quên trời quên đất.

+++

Bên kia, Tiểu Long Hà đang không cam long nhìn đống hoa cỏ, chuẩn bị bỏ gánh. Đúng lúc này, Lục Nhi đến.

“Tư Đồ tiểu thư à, nương nương nói, ngài làm xong đã rồi hẵng đi.” Lục Nhi cười rất đắc ý.

“Cô đang cố tình tra tấn ta, ta không làm nữa!” Nói xong, nàng ta định đi luôn.

“Được, ngài cứ đi đi thôi!” Lục Nhi tỏ vẻ chẳng sao cả.

“Cô lại định giở trò gì đấy?” Tư Đồ Tĩnh nhìn Lục Nhi đầy nghi ngờ.

“Nghe nói Nhị tiểu thư nhà tôi đã đính hôn với Tư Đồ Kiếm Nam. Nhưng không sao, vẫn chưa xuất giá mà! Nếu lúc này ngài đắc tội Đại tiểu thư, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?” Nói xong, Lục Nhi hài long rời đi, để lại Tư Đồ Tĩnh cố gắng trồng hoa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.