Ta Là Văn Mị Nhi

Chương 11




“Giữa ban ngày ban mặt, mấy người muốn làm gì!” Nghe tiếng hô đầy chính nghĩa này, tôi biết hôm nay không có cách nào đuổi kịp đám người Tiểu Long Hà, lúc nãy chúng tôi dừng lại thì bọn họ đã chạy rất xa rồi, bây giờ vướng thêm cái này thì càng không thể đuổi kịp. Tôi không phân thân ra được, bèn nói nhỏ với Lục Nhi, muốn để cô nàng chạy đi ngăn cản đám người Văn Thao trước, nói với Văn Thao tôi bị sắc lang theo dõi, bảo nó tới cứu tôi.

Tôi dừng lại nghỉ một lát, đứng xem màn diễn anh hùng cứu mỹ. Huống hồ anh hùng cứu mỹ này, nếu tôi muốn chạy, mỹ nhân không có thì còn cứu cái gì!

Hô “Dừng tay” là một tùy tùng nhìn cách ăn mặc rất có thân phận. Tay hắn cầm một thanh kiếm, chỉ vào sắc lang kia, công tử nhà hắn đi theo ở phía sau. Công tử nhà hắn cực kỳ nhàn nhã, nhìn dáng vẻ là đi ra ngoài dạo phố.

“Ngươi là ai, dám can thiệp vào chuyện của công tử nhà ta, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không? Thức thời thì mau cút đi, đừng ngăn cản công tử nhà ta làm chuyện tốt!” Người hầu tay sai bên sắc lang cũng ầm ĩ lên.

“Mặc kệ công tử nhà ngươi là ai, ban ngày ban mặt đùa giỡn cô nương nhà lành là phạm pháp!” Công tử kia lên tiếng, âm thanh vô cùng dễ nghe.

“Công tử nhà ta chính là con trai của Tề Quốc hầu, mấy người dám đối nghịch với Tề Quốc hầu sao?” Tay sai còn đang sủa nhặng, tôi nhìn về hướng sắc lang kia, đây chính là Lương Quân Trác? Quả nhiên là một kẻ tửu sắc, giống như đã chiếu trên ti vi, từng đùa giỡn Văn Tường, lần này phải trừng trị thích đáng một phen. Tôi âm thầm hạ quyết tâm.

“Mấy người thất thần làm gì, trừng trị bọn chúng trước đã!” Nói xong dẫn đầu vọt lên. Tôi vừa thấy bọn họ muốn đánh nhau thì kéo Thanh Nhi né qua một bên, tránh bớt tai họa.

Đám người Lương Quân Trác bị bại trận, bọn họ không có vũ khí, công phu thì cũng gà mờ, chẳng mấy chốc không chống đỡ được, bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất dậy không nổi. Lúc này âm thanh dễ nghe kia lại vang lên lần nữa: “Đi thôi, Vô Song!” Thì ra đây chính là Thế tử Vân Nam Vương Bạch Vân Phi!

Bạn nói một mĩ nam như vậy tại sao lại cứ một hai nhìn trúng con tôm hùm giương nanh múa vuốt chỉ biết gặp rắc rối kia! Haiz, đáng tiếc! Tôi tiếc hận mà lắc đầu, trong lòng nặng nề thở dài.

“Hai vị công tử dừng bước, hôm nay cảm ơn hai vị công tử, không biết có thể để lại tính danh không?” Tôi tiến lên một bước nói cảm ơn.

“Không cần, nếu hôm nay không có chúng tôi thì tiểu thư cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!” Bạch Vân Phi hờ hững trả lời. Xem ra đã nhìn thấy có người đi theo sau tôi rồi. Hắn nói xong xoay người rời đi, tôi lắc đầu một cái, vì ánh mắt của hắn mà thở dài lần nữa, cũng không giữ hắn lại.

Tôi xoay người đá đá Lương Quân Trác muốn đứng dậy: “Người đâu! Bắt hắn dựng đứng lên cho ta!” Sau lưng tôi xuất hiện mấy người, dựng đám người Lương Quân Trác dậy.

“Thanh Nhi, ta dạy em một chiêu, sau này thấy sắc lang thì nên làm gì. Em nhìn cho kỹ!” Tôi nói với Thanh Nhi đứng bên cạnh. Sau đó, nhấc chân rất không có hình tượng thùy mị…

“A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~” Chủ tớ Bạch Vân Phi sắp rời đi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân Trác thì dừng lại, vừa quay đầu thì thấy Lương Quân Trác ôm hạ thân lăn lộn trên mặt đất, trong miệng còn đang phát ra tiếng kêu thảm.

Tôi phủi tay nói với Thanh Nhi: “Nhớ kỹ chưa?” Thanh Nhi cực kỳ hưng phấn nói nhớ kỹ rồi, vẻ mặt còn kích động muốn thử. Hộ vệ đứng bên cạnh nhìn cùng chủ tớ Bạch Vân Phi đều âm thầm lùi một bước, sau lưng lạnh buốt.

*****

Nói về bên Lục Nhi chạy theo đám người Tiểu Long Hà rốt cuộc cũng tìm được nơi Tư Đồ Kiếm Nam và Văn Thao đánh nhau, Tiểu Long Hà vừa thấy Tư Đồ Kiếm Nam có ý định muốn nhường, Văn Thao lại hùng hổ doạ người thì giận không thôi, nàng xoắn tay áo lên muốn xông vào. Văn Tường ở bên cạnh vội vàng xoay vòng vòng, chỉ biết nói đừng đánh nữa, nhưng hai người hoàn toàn không nghe nàng ấy.

Nhắc tới tại sao hai người lại đánh nhau, cần phải nói tới hôn sự của Văn Tường, Văn Chương hợp ý Tư Đồ Kiếm Nam, Văn Thao nhìn trúng Lương Quân Trác, bởi vì Văn Thao không đủ thuyết phục nên Văn Chương lập tức trả lời đồng ý hôn sự với Tư Đồ gia, cho nên tâm trạng cực kỳ xấu mà xuất phủ. Vừa vặn nhìn thấy Tư Đồ Kiếm Nam và Văn Tường vừa nói vừa cười với nhau thì lập tức nổi giận, vì vậy hai người liền đánh nhau.

“Thiếu gia, đừng đánh nữa, Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện! Người mau đi đi, đừng đánh nữa!” Lục Nhi hô về phía hai người đang đánh nhau.

Tư Đồ Kiếm Nam đang đánh nhau nghe thấy tiếng hô của Lục Nhi thì phân tâm, lập tức bị Văn Thao nổi giận đùng đùng đâm một kiếm, may mà Tư Đồ Kiếm Nam né nhanh nên không bị đâm trúng chỗ hiểm. Văn Tường thấy Tư Đồ Kiếm Nam chảy máu thì sợ tới mức chạy nhanh tới kiểm tra vết thương cho chàng. Tiểu Long Hà thấy ca ca bị thương thì muốn lấy lại công đạo cho ca ca, bị Tư Đồ Kiếm Nam kéo ngược lại.

Văn Thao thấy Tư Đồ Kiếm Nam bị thương thì cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh Lục Nhi hỏi: “Lục Nhi, sao cô lại ở đây?”

“Thiếu gia, hôm nay Đại tiểu thư đi ra ngoài, trên đường nghe thấy người và người nào đó đánh nhau thì muốn đi tới xem sao, kết quả trên đường đụng phải đăng đồ tử muốn chọc ghẹo, đùa giỡn Đại tiểu thư, là em chạy trốn tới báo tin, thiếu gia, người mau đi xem đị ạ!” Lục Nhi lo lắng nói.

“Cái gì, em nói Đại tỷ làm sao?” Đây là câu hỏi của Văn Tường.

“Ca, Văn gia còn có một nữ nhi sao?” Tiểu Long Hà thấp giọng hỏi Tư Đồ Kiếm Nam.

*****

“Các ngươi sẽ phải hối hận, công tử nhà ta chính là con trai của Tề Quốc hầu, các, các ngươi chết chắc rồi!” Đám tay sai của Lương Quân Trác sợ tới mức hai chân run lên, nhưng vẫn mạnh miệng quát.

“Con trai của Tề Quốc hầu, hừ, mấy người còn dám giả mạo con của phiên vương, mới là không muốn sống nữa!” Tôi hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói.

“Chúng tôi thật sự là người của Lương gia! Cô, cô, cô đừng tới…” Tôi mới đi về phía gã hai bước thì gã bị dọa đến mức hai chân nhũn ra.

“Con trai của Tề Quốc hầu là Lương Quân Trác đúng không, Thanh Nhi, nói cho bọn họ biết, con trai của Tề Quốc hầu Lương Quân Trác là người như thế nào?”

“Vâng, nương, à không, tiểu thư, Lương công tử ôn tồn nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, văn võ song toàn, tuấn tú lịch sự!” Thanh Nhi đáp, giọng nói lanh lảnh cực kì vang dội dễ nghe. Tôi không nhịn được giơ ngón tay cái lên ở trong lòng, nha đầu thật thông minh!

“Còn nói không phải giả mạo, tên sắc lang này ở đâu ra giống Lương công tử rồi. Được rồi, bịt miệng hắn lại cho ta!” Thấy còn muốn hô hào, tôi nói với những hộ vệ kia.

“Đại tỷ…” Văn Thao vội vàng chạy tới với vẻ mặt hết sức bàng hoàng. Chỗ đánh nhau cách nơi này không xa, thật ra lúc Văn Mị Nhi đá Lương Quân Trác là hắn đã chạy tới rồi, nhưng tiếng kêu của Lương Quân Trác thật sự quá thảm, khiến hắn đứng sựng lại, hồi lâu mới lấy lại tinh thần được, muốn nói chuyện thay Lương Quân Trác.

“Đại tỷ, hắn thật sự…”

“Văn Thao? Văn Thao, đệ nói giúp tên đăng đồ tử này làm gì?” Tôi ra vẻ khó hiểu.

“Đại tỷ, hắn là Lương…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.