Ta Là Văn Mị Nhi

Chương 10




Đi trên đường lớn sầm uất, tôi có cảm giác mình đang nằm mơ, nhìn người đi đường lui tới tới lui, bên tai toàn là tiếng rao hàng của tiểu thương mời chào khách hàng, khiến tôi có chút bối rối đồng thời còn cảm thấy rất mới lạ. Lúc ở hiện đại tôi hoàn toàn không đi dạo phố, lúc đi học thì chỉ đi qua đi lại tuyến đường từ nhà tới trường và từ trường về nhà, ngày nghỉ thì sẽ không xuống lầu, ở trong nhà không đọc sách thì là lên mạng xem phim. Xuyên tới cổ đại, tôi lại có hứng thú đi dạo phố.

“Nương… tiểu thư, chúng ta không trở về cung sao?” Thanh Nhi đi theo phía sau tôi hỏi. Bởi vì không ở trong cung, tôi bảo các nàng gọi tôi là tiểu thư, Thanh Nhi vẫn có hơi không quen. Nghe thấy câu hỏi của Thanh Nhi, Lục nhi ở bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu.

“Không về, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, không đi dạo chơi một chuyến thì rất có lỗi với bản thân rồi, cho nên Lục Nhi Thanh Nhi à, muốn mua gì thì mua đi, hôm nay bản tiểu thư trả cho hai em!” Vì giải quyết được hôn sự của Văn Tường và Tư Đồ Kiếm Nam nên tâm trạng của tôi rất thoải mái, vung bàn tay nhỏ lên, hào phóng đồng ý.

“Nhưng, phía sau chúng ta còn có người của Hoàng thượng đi theo…” Thanh Nhi cực kì do dự. Rất muốn dạo phố nha ~~~ nhưng người của Hoàng thượng vẫn đang đi theo đó, xoắn xuýt quá ~~~ (>_<)

“Không có gì, dù sao ta tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai, đây đều là chuyện nhỏ! Yên tâm đi!”

Động viên Thanh Nhi và Lục nhi, tôi xoay người thỏa đáng cho phép sau đó đi dạo phố, bất chợt có một tên mập chạy thẳng về phía tôi, nếu không phải tôi né nhanh, nhất định sẽ bị đụng bay.

“Ôi ~~~ người kia sao vậy? Chạy vội như vậy là muốn đi đầu thai à!” Lục Nhi là kiểu người không muốn bị thiệt thoài, bèn kêu lên với bóng lưng của tên mập kia, người nọ như có việc gấp, chỉ quay đầu nhìn Lục Nhi cười toe toét, không để ý tới Lục Nhi nữa. Tôi kéo Lục Nhi đang giậm chân ý bảo ở bên ngoài đừng có gây chuyện, quay đầu lại chuẩn bị tiếp tục đi dạo.

“Ôi, má ơi! Mệt chết ta, Tiểu Long Hà, tìm được ngươi rồi, thân thích nhà ngươi đang đánh nhau với con trai Văn Thừa tướng kìa, ngươi mau đi xem đi!” Cổ họng của tên mập kia rất lớn, tôi nghe thấy rất rõ ràng, Văn Thao đánh nhau với người ta!

“Cái gì? Vạn Nhân Địch ngươi nói cái gì, ai đánh nhau với con trai Văn Thừa tướng?” Lại nghe thấy một giọng nói linh hoạt vuốt cao mang theo chút mượt mà vang lên, đây chính là Tư Đồ Tĩnh? Nghe giọng là biết ngay người này vô cùng phách lối, rất có năng lực gây họa, tính tình không yên tĩnh được.

“Ôi chao ~ chính là Tư Đồ Kiếm Nam đấy, hắn không phải là thân thích của ngươi à? Hắn và con trai của Văn Thừa tướng đánh nhau, ngươi còn không đi mau!”

“Cái gì, Tư Đồ Kiếm Nam và Văn Thao đánh nhau! Ở đâu, mau dẫn ta đi!” Tiểu Long Hà hốt ha hốt hoảng chạy theo Vạn Nhân Địch.

“Nương nương, ôi, không phải, là tiểu thư, chúng ta…”

“Đi mau, chúng ta cũng đi xem sao!” Tôi bước nhanh đi theo.

“Ôi ~~~~ tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư, người chờ bọn em chút! Thanh Nhi, đuổi theo!”

“Ôi!” Lần này thì hay rồi, chạy gấp quá, đụng phải người ta.

“Xin lôi, xin lỗi, ta không cố ý!” Tôi vội vàng giải thích. Ngẩng đầu nhìn lên, tôi không khỏi ngẩng người, dáng vẻ người này sao lại đẹp như vậy! Lúc này, đám người Lục Nhi đuổi theo tới, “Tiểu, tiểu thư, người không có chuyện gì chứ!” Tôi lấy lại tinh thần, thấy sách y ôm rớt đầy đất, người đi theo phía sau y đang nhặt sách trên mặt đất, tôi và Lục Nhi Thanh Nhi cũng nhanh chóng nhặt phụ!

“Xin lỗi, ta…” Trả sách lại cho quỷ xúi quẩy bị tôi đụng vào có dáng vẻ cực kỳ đẹp, tôi mở miệng xin lỗi.

“Không có chuyện gì, vị tiểu thư này vội vàng như vậy là có chuyện gì gấp chăng?” Ngược lại đối phương rất khéo hiểu lòng người giải vây cho tôi, nhưng vừa nghe người nọ nói vậy thì tôi chợt nhớ ra, đám người Tiểu Long Hà…. chết tiệt, chỉ lo háo sắc, người đã chạy mất hút rồi!

“Lục Nhi, nhìn thấy tên Vạn, tên mập kia chạy hướng nào không?” Tôi hỏi Lục Nhi.

“Thì ra tiểu thư muốn tìm tên mập kia, ta thấy hắn chạy về phía Nam.” Người bị tôi đụng trúng không nóng không lạnh nói, còn cười dịu dàng nữa! Một đôi mắt đào hoa chớp chớp lấp lánh.

“Cảm ơn ngươi!” Tôi vừa than thở yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, vừa mang theo đám người Lục Nhi đuổi theo bọn Vạn Nhân Địch.

Người nọ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đám người Mị Nhi biến mất, mới nói với người đi theo mình: “Đi thôi!”

“Công tử, có muốn…” Người hầu ngờ vực hỏi người nào đó.

“Không cần…” Công tử nào đó cười rất yêu nghiệt.

*****

“Vù, vù… Bọn họ còn muốn chạy bao lâu nữa?” Xem ra thời gian dài không vận động, thể lực không theo kịp rồi. Nhớ năm đó, tôi bị say xe nặng, cho dù đi đâu cũng phải dựa vào mười một tuyến đường, như hiên tại, mới đi không bao lâu thì thở không kịp.

“Vị tiểu thư này, chạy vội như vậy là muốn làm chuyện gấp gì sao?” Tôi chạy hết sức mệt, vừa dừng lại muốn nghỉ một lát thì nghe thấy một giọng nói ngả ngớn vang lên. Ngẩng đầu nhìn, một công tử quần lụa điềm tĩnh kề sát mặt lại, đằng sau còn có hai người hầu đi theo. Vóc người không tệ, chỉ tiếc nhìn có vẻ hèn hạ bỉ ổi, thật đáng tiếc cho vẻ bề ngoài mà.

Tôi liếc hắn một cái, không đáp lời, tôi không sợ hắn sẽ làm gì tôi, phía sau tôi có mấy hộ vệ đi theo đó, chỉ là tôi chướng mắt bọn họ, để bọn họ bí mật bảo vệ. Nếu người này thật sự dám làm gì tôi, tất nhiên sẽ không thiếu cảnh bị ăn đòn rồi. Tôi dẫn đám người Lục Nhi vòng qua người nọ muốn đi, kết quả lại bị ngăn lại.

“To gan, ngươi có biết thân phận của tiểu như nhà ta là gì không, há lại để cho ngươi suồng sã!” Lục Nhi lạnh mặt, cả giận nói.

“Đi đi, đi qua một bên, nơi này không có chuyện của cô!” Người nọ vươn tay đẩy Lục Nhi ngăn ở trước người tôi qua một bên, rồi tiến lại gần: “Vị tiểu thư này, hạ nhân nhà nàng sao vô lý với ta quá vậy, nàng nói xem thế nào?” Nói xong vươn tay ra muốn sờ mặt của tôi. Tôi đánh cái bốp đẩy tay hắn ra, đang định nói chuyện thì chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng “Dừng tay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.