Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 12: Đi chơi - Nghi vấn




Mấy hôm nay, Hạ Tiểu Mễ vô cùng thoải mái. Buổi chiều ngày nào cũng được Lương Khúc Hành chở đi chơi. Công viên nước, thủy cung, bảo tàng nghệ thuật, khu trò chơi,....Nó vui tới quẫy đạp không ngừng, đêm không ngủ được mà lăn qua lăn lại, mỉm cười thích thú.

"Hạ Tiểu Mễ, cô chết chắc rồi!". Sau hơn 1 ngày ngồi trong WC, Hạ Vãn Tình nghỉ dưỡng, bồi thân thể rồi chống tường đi ra, đầu tóc rối xù, vẻ mặt hắc ám tiều tụy.

Nó xanh mặt, lùi về phía sau ha ha cười tiến lên:"A, haha, Tình đại nhân, người đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân a. Cái này, ách, cũng chỉ là...chỉ là vô ý thôi mà!".

"Hừ, vô ý? Vô ý mà lại đi bôi nhọ lên mặt rồi ra vẻ đáng thương mà ép tôi ăn?". Mỗi lần Hạ Vãn Tình nổi đóa à y như rằng đều thay đổi cách xưng hô.

"Á a a a a a, xin lỗi chị mà. Chị đừng giận a. E sẽ giúp chị mua ớt Jolokia!". Nó vừa nói vừa chạy đi. Mấy ngày trước, nó phát hiện cô thích ăn đồ cay, đồ càng cay cô càng thích, vì vậy, Hạ Tiểu Mễ đã sớm nhờ Lương Khúc Hành đặt giúp nó một lô Jolokia từ Ấn Độ để Hạ Vãn Tình hết giận nó.

Hạ Vãn Tình nhìn theo bóng của Hạ Tiểu Mễ, chỉ biết thở dài. Vô tư như nó, thật tốt biết bao.

==================================================================

"Oa, là công viên giải trí mới mở a. Sao bây giờ anh mới đưa em đi?". Hạ Tiểu Mễ ra sức lắc mạnh cổ áo Lương Khúc Hành, hét toáng lên.

Trước mặt nó là một công viên lớn, thoạt nhìn từ bên ngoài đã thấy rất nhiều trò chơi. Nơi này trông thật hấp dẫn a.

Mễ Mễ, nơi này mới mở, làm sao mà đến từ trước chứ? Trong lòng anh gào thét, dở khóc dở cười với thái độ của nó.

Hạ Tiểu Mễ kéo tay Lương Khúc Hành đi vào bên trong, vẻ mặt đầy hào hứng:"Đi thôi anh! Nhanh lên, thời gian là vàng là bạc, là kim cương là châu báu đó!".

Người xung quanh thì nhìn vào đôi "tình nhân", nở nụ cười.

Lương Khúc Hành vận chiếc áo thun trắng, khoác ngoài chiếc áo đen mỏng, vận quần jien đen và đôi giày thể thao cao cổ trắng, mái tóc nâu hạt dẻ hơi rối, dài hơn lông mày một chút, gương mặt tinh xảo ấm áp đầy ôn nhu. Dáng vẻ chẳng khác gì một học sinh trung học. Nhưng nào có ai ngờ rằng anh chính là chủ tịch của tập đoàn bất động sản BM chứ?. Lại nói, tuy anh là chủ tịch nhưng lại luôn dành thời gian cho Hạ Tiểu Mễ, ngày ngày bồi nó đi chơi. Cái này, chẳng phải là sợ nó bị nam nhân khác cuỗm mất ư?

Hạ Tiểu Mễ thì mặc một chiếc áo phông xanh lam, cộng với quần lửng trắng, vai đeo chéo chiếc túi nhỏ, mái tóc đen buộc cao, mái tóc ngang mày, mắt to môi hồng, bộ dáng đáng yêu không thể tả.

Cảnh đẹp ý vui, thế nhưng.....

"Mẹ ơi, kia là xã hội đen à mẹ?". Một đứa bé khoảng 7 tuổi ngây thơ hỏi mẹ.

Bà mẹ nhìn theo hướng con trai, sau đó cúi đầu cười hiền:"Không phải đâu con trai yêu, đó là mấy thằng theo dõi đấy! Con yên tâm, mẹ đi báo chú bảo vệ nhé!".

Nguyên lai hai bóng người kia không ai khác chính là.......Hạ Lạp Dương và Thôi Hoàng Ân???

"Đại ca, đó là bạn trai của chị hai à?". Hạ Lạp Dương trùm khăn kín hết đầu và miệng, trông hệt như khủng bố IS.

"Không, không thể. Chị Mễ chỉ được phép là của anh mày thôi! Nếu thằng cha kia dám cản đường, anh đây sẽ cho nó down luôn". Đeo chiếc kính râm to che đi gần hết mặt, bộ dạng lén lút, Thôi Hoàng Ân nói, đôi mắt rực lửa như muốn thiêu đốt tất cả mọi vật xung quanh.

"Anh, vào trong này đi!". Phía trước, Hạ Tiểu Mễ vẫn "không hay biết gì", cười tươi rói lôi anh vào một căn nhà ma.

"Được!". Lương Khúc Hành mỉm cười, đi theo nó vào trong nhà ma.

Hạ Lạp Dương và Thôi Hoàng Ân đứng trước cửa nhà ma một lúc, sau đó không do dự bước vào mặc dù.......Thôi Hoàng Ân rất sợ ma.

"Á". Hạ Tiểu Mễ hét nhỏ, bám vào tay anh.

Lương Khúc Hành cười dở khóc dở cười.

"Oái, cái gì đây?". Nó giật mình, khua chân tay, bản tính trỗi dậy:"Má ơi, chúng mình đừng hòng động vào lão nương, chết hết, chết hết đi!".

"Oái"

"Au"

"Ui"

"Ái"

"Ối"

Từng tiếng hét vang lên, Hạ Tiểu Mễ kéo Lương Khúc Hành chạy nhanh ra khỏi nhà ma, sau đó gục người xuống bật cười lớn.

Anh chỉ biết phì cười với hành động của nó. Hai người kia ở phía sau, đương nhiên anh biết, khẳng định là nó cũng biết, vì vậy nhân lúc "sợ hãi" mà "vô tình" đánh hai người kia.

"Mễ Mễ, bọn họ....". Anh do dự, nửa muốn hỏi bọn họ có quan hệ gì với nó, nửa lại không.

"Hành ca ca, đến một ngày, em sẽ nói anh biết!". Nó mỉm cười, an ủi tâm can anh.

Lương Khúc Hành mỉm cười, sau đó cùng nó đi chơi, bỏ lại hai kẻ đang bơ phờ không biết phương hướng để ra khỏi nhà ma.

======================================================================

Đêm tối, Hạ Tiểu Mễ chạy nhanh ra khỏi nhà, ra hiệu thuốc mua ít băng bông. Nó không hiểu sao đang ngủ, tự dưng lại chảy máu cam.Nó nghĩ có lẽ do thời tiết nóng bức, cho nên thân thể không chịu nổi mà xuất huyết.

Cầm trên tay túi bông băng và đồ băng bó, Hạ Tiểu Mễ tung tăng đi về.

Bỗng dưng nó thấy phía trước có một đám người. Hạ Tiểu Mễ thầm nghĩ nên xem chút tình hình, vì vậy nép mình sau thân cây gần đó. Nhìn nhìn ra, nó bất ngờ. Người đứng ở giữa, tư thế lạnh lùng kiêu ngạo. Đó chẳng phải là Lý Vân Kiệt ư? Xung quanh có một đống người, mặt mũi dữ tợn, hẳn là côn đồ đi.

Mà đáng ngạc nhiên nhất chính là......ở sau lưng Lý Vân Kiệt còn có Hạ Vãn Tình. Dưới chân đám côn đồ là một người, không, nói chính ra là một cái xác nửa sống nửa chết, dáng vẻ vặn vẹo, cơ thể đầy máu.

Hạ Tiểu Mễ lục tìm trong trí nhớ. Xem nào, tình tiết này hẳn là chương 17 đi. Lúc này nam chính đang dần nổi lên tình cảm với nữ chính. Đêm đó, nữ chính vừa từ tổ chức Rose do mình đứng đầu về, thì bị đám lưu manh cản lại, muốn làm cái việc mà ai cũng biết là làm gì vào ban đêm đấy. Nữ chính chán ghét, lạnh lùng cho một chưởng, tên cầm liền mất hơn nửa cái mạng, đám côn đồ xông lên, bọn họ chẳng phải là đối thủ của nữ chính nên bị xử gọn. Nhưng một tên chơi trò đánh lén, dùng sao cắm vào lưng nữ chính khiến cô không thể cử động, đúng lúc này, nam chính xuất hiện, một đá đánh hết đám lâu la còn lại, sau đó đưa nữ chính đang bất tỉnh vì mất máu vào bệnh viện...

Hạ Tiểu Mễ nhìn Hạ Vãn Tình, hình như cô chưa có bị đâm. Lại nhớ tới vì phải điều dưỡng thân thể nên chị hai lúc nào cũng ở nhà suốt hơn 4 ngày nay. Vì vậy, cô chưa thể nào lập ra Rose được. Vậy.....rốt cục cô đi đâu mà ra ngoài vào giờ này. Còn nữa, sao Lý Vân Kiệt lại có thể xuất hiện "đúng lúc" vậy nhỉ?

Hàng loạt dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu nó. Nhưng có một điều nó chắc chắn, đó là Lý Vân Kiệt đã cảm nắng chị hai. Nhất kiến chung tình mà nó không bao giờ tin đã xuất hiện rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.