Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 72




Vậy giúp họ một chút đi, dù sao bọn họ trở nên như vậy là vì thượng cổ Phượng Hoàng nhất tộc.

“Cha, ta có thể giữ hắn bên người không?” Ánh mắt Bắc Mạc Vọng Trần tràn đầy chờ mong, Bắc Mạc Khanh xoa đầu “Đương nhiên, Trần Nhị muốn giữ liền giữ.”

"Đa tạ cha" Dứt lời hôn lên mặt Bắc Mạc Khanh một cái, Bắc Mạc Khanh sững sờ, tiểu gia hỏa nhi này thật là.

“Oa, ta cũng muốn cùng bé Trần Nhi thân thiết, đến, hôn tỷ tỷ một cái, tỷ tỷ cho ngươi thịt nướng.” Nam Cung Nguyệt Ly thấy Vọng Trần hôn Bắc Mạc Khanh, cũng ồn ào cùng đệ đệ đáng yêu thân thiết.

Vọng Trần nhìn Bắc Mạc Khanh, sau đó nhìn thịt trong tay Nam Cung Nguyệt Ly, chui vào trong ngực Bắc Mạc Khanh.

“Ngoan, muốn ăn cha nướng cho ngươi.” Bắc Mạc Khanh bị hai tiểu gia hỏa này chọc cười, Nam Cung Nguyệt Ly bĩu môi, tiểu khả ái đệ đệ vậy mà không hôn ta, được rồi, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi, cho ngươi thịt nướng để ăn.

Nam Cung Nguyệt Ly nướng thịt xong bọc giấy lại, đưa cho Vọng Trần, để không làm bẩn tay "Ăn đi, tiểu Trần Nhi, tỷ tỷ vừa nướng xong."

Vong Trần cầm lấy thịt nướng "Đa tạ tỷ tỷ", sau đó thịt thịt đô đô miệng nhỏ ấn lên trên mặt Nam Cung Nguyệt Ly, Nam Cung Nguyệt Ly được tiểu khả ái thân cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Bắc Mạc Khanh nhìn thịt mình nướng, chợt thấy không thơm, Trần Nhi ngoan ăn thịt nướng của người khác cũng được, dù sao thịt nướng của hắn không ngon, nên để tiểu nha đầu nướng đi.

Bắc Mạc Khanh đem thịt đang nướng dở đưa cho tiểu nha đầu. "Chuyện này ta giao cho tiểu nha đầu ngươi, tay nghề ta không tốt bằng ngươi."

“Được, Hoàng thúc, cứ chờ ăn đi, cả Kỳ Tướng Quân các ngươi nữa.” Nam Cung Nguyệt Ly được Hoàng thúc khen ngợi, càng hăng hái hơn.

“Hắc hắc, đa tạ Hoàng thúc khích lệ, đây là do mẫu hậu dạy, ăn ngon sao?” Nam Cung Nguyệt Ly được Bắc Mạc Khanh khen ngợi, con mắt cười cong cong thành mặt trăng.

Nghe được lời khen của bọn họ, Nam Cung Nguyệt Ly hoàn toàn quên đi mệt mỏi, một mực đem mớ thịt kia toàn bộ nướng xong, vừa nướng vừa ăn, còn tự khen mình.

Bắc Mạc Khanh thấy Vọng Trần quanh miệng đầy gia vị, liền lấy khăn tay lau miệng cho bé "Ăn chậm một chút,"

Kỳ Vãn Quân thấy vậy, đúng như lời Hoàng Thượng nói, Vương Gia rất yêu tiểu thiếu gia, thật là tốt, năm đó bọn họ lo lắng Vương Gia nhà mình sẽ không trở lại như xưa sau khi rời chiến trường..

Không nghĩ tới tiểu thiếu gia xuất hiện, Nhiếp Chính Vương so với lúc trước còn ôn nhu hơn.

Vài ngày sau, Quang Minh điểu dục hỏa trùng sinh, biến thành hình người, quỳ xuống trước mặt Bắc Mạc Vong Trần. "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ, Minh Ngọc nguyện đi theo và bảo vệ điện hạ mãi mãi." giọng nói ôn hòa truyền vào tai mọi người.

“Vệ sau ngươi sẽ là hộ vệ của Trần Nhi, đứng lên đi.” Nói rồi Bắc Mạc Khanh bế Trần Nhi lên đùi, sờ sờ đầu.

Bắc Mạc Vọng Trần cảm thầy Bắc Mạc Khanh thật là tốt, ở trong ngực Bắc Mạc Khanh ủng ủng.

"Được."

Đám người lại tiếp tục cuộc hành trình, Minh Ngọc quan sát người đang ôm Điện hạ, rất mạnh, mà Điện hạ rất ý lại vào người đó, cũng không biết người đó là ai.

Không biết qua bao lâu, đám người đã đến học viện, rất nhiều người đi xe ngựa đến, chỉ có đám người Bắc Mạc Khanh là không đi xe ngựa, bởi vì Nam Cung Nguyệt Ly muốn nhân tiện lịch luyện trên đường đi.

Đây là Học viện sao? Bắc Mạc Khanh thấy một tấm bia đá lớn có khắc 【Thần ・ Học viện】, danh tự này thật đúng là đơn sơ không hợp thói thường.

Tuy nhiên, học viện trông không tệ lắm, rất có khí thế và linh lực dồi dào hơn nhiều so với những nơi khác.

“Hoàng thúc, chúng ta đến rồi, không biết ca ca ở bên trong như thế nào?” Chờ ta tìm được bọn họ, hừ hừ…

"Ha, chẳng phải vào trong sẽ biết rồi sao?"

Xung quanh toàn người là người, ai mà không muốn tiến vào học viện đứng đầu?

Nhiều người như vậy, chỉ lấy 1.500 người, sách, không biết tiểu nha đầu này có thể đậu hay không, Bắc Mạc Khanh dò xét một chút, xem ra chỉ có mấy người có thể so sánh với tiểu nha đầu.

Đột nhiên cuộc cãi vã ở bên kia thu hút sự chú ý của mọi người, một thiếu nữ phách lối mặc hoa phục dùng roi quật một thiếu niên.

“Ta… ta không… không có.” Rõ ràng là nàng không cẩn thận đụng ta, vì cái gì? Đau quá

Nam Cung Nguyệt Ly tấy cảnh này, “Dừng tay, rõ ràng là ngươi đụng người ta, người ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi còn lấy oán trả ơn, ngươi còn là người sao?” Nữ nhân này quả thực quá đáng ghét.

“A, bản tiểu thư cảnh cáo ngươi đừng xen vào việc của người khác, ta là đại tiểu thư của Vương gia Bái Nguyệt Quốc.” Nữ nhân ngang ngược càn rõ còn chưa biết lần này nàng đụng phải tấm sát.

"Bái Nguyệt Quốc? Ha" một quốc gia bị Hoàng thúc đánh qua, giờ nước Nam Ly.

"Thế nào, Bái Nguyệt Quốc hiện tại thuộc về Vương quốc Nam Ly, tiện nha đầu nhà ngươi muốn chết phải không."

"Một cái..."

“Làm càn, dám làm nhục Công chúa Nam Ly Quốc chúng ta, ngươi muốn chết sao?” Kỳ Vãn Quân không nghe được nữa, trực tiếp quát.

Bắc Mạc Khanh nhìn nàng như nhìn chết người, nữ nhân này thật sự muốn chết, lại dám dùng nước Nam Ly ở đây cáo mượn oai hùm, đúng là không biết sống chết.

“Vương gia, thỉnh thứ tội cho thần, thần nghe không vô.” Nói xong, Kỳ Vãn Quân rút kiếm chém đứt cánh tay thiếu nữ.

Vài đại gia tộc cũng đoán được thân phận của Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh, Nhiếp Chính Vương Vương quốc Nam Ly.

Nữ nhân kia bị Kỳ Vãn Quân hành hạ đến chết, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thiếu niên đứng lên rồi quỳ ở nơi đó, "Tạ ơn Công Chúa Điện Hạ cứu mạng."

Kỳ Vãn Quân đang định thỉnh tội thì Bắc Mạc Khanh nói: "Đã xử lý xong người rồi, đi thôi."

“Vãn Quân, ngươi làm rất tốt.” Bắc Mạc Khanh cũng cảm thấy nữ nhân này đáng chết, hắn vốn định để Ám Ảnh đưa về Vô Song Lâu tra tấn, nhưng Kỳ Vãn Quân đã ra tay, thật sự tiện nghi ngàng, chết đơn giản như vậy.

"Học viện Thần, đợt chiêu sinh này chính thức bắt đầu, mời chư vị xếp thành hàng để kiểm tra..." Một vị lão giả xuất hiện, đứng nơi đó hô.

Nam Cung Nguyệt Ly vội vàng chạy tới xếp hàng, Bắc Mạc Khanh nhìn thấy, tiểu nha đầu này đúng là, phản ứng rất nhanh, lại sắp xếp thuộc hạ đứng một bên.

Võng Trần vẫn đang ngủ trong vòng tay Bắc Mạc Khanh được áo choàng che kín, không ai phát hiện ra trên người Bắc Mạc Khanh có một quả cầu nhỏ.     Bắc Mạc Khanh sờ sờ đầu của bé con, Kỳ Vãn Quân ho khan vài tiếng, Vương Gia cũng không sợ đem tiểu thiếu gia sờ cho trọc, mỗi lần nhìn đến, đều thấy Vương gia sờ sờ đầu của tiểu thiếu gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.