Sủng Vợ Lên Trời

Chương 407: Có thể bảo vệ mỗi một người




Mặc dù là cô không phải rất tin tưởng lời nói của Lâm Tuyết Chi, nhưng mà nghĩ đến biểu cảm tâm sự nặng nề của Triều Dương vào tối ngày hôm qua, cô nhịn không được mà lo lắng, có phải là anh thật sự gặp vấn đề khó khăn rồi không.

Lúc đầu cô muốn trở về công ty, nhưng cô lại trực tiếp quay đầu ở ngã tư phía trước, chạy thẳng về phía tập đoàn Hoàng Đình.

Cô nhất định phải tự mình hỏi Triều Dương có phải thật sự như những gì Lâm Tuyết Chi đã nói hay không, đối với chuyện của chú Ứng đã không còn cách nào khác.

Bởi vì không có hẹn trước, cho nên lễ tân cũng không cho cô trực tiếp đi lên, mà là thông báo với người của phòng làm việc tổng giám đốc.

Là Tô Lân xuống đón cô.

Đi vào thang máy cùng với Tô Lân, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn người đàn ông vẫn luôn đi theo bên cạnh của Triều Dương.

Tô Lân cảm nhận được cái nhìn chăm chú đến từ vợ của tổng giám đốc, hơi không được tự nhiên mà nhăn mày lại, sau đó quay đầu nhìn cô: “Nếu như cô muốn hỏi tôi chuyện gì thì cô cứ trực tiếp hỏi là được rồi.”

“Thật hả?” Đường Ngọc Sở nghi ngờ nhìn anh ta.

“Thật.” Tô Lân gật đầu: “Cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi cái đó, cái nào tôi biết thì tôi chắc chắn sẽ nói chi tiết cho cô biết.”

Anh ta cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì cô cũng không khách khí nữa.

Thế là cô trực tiếp nói thẳng: “Có phải là hai ngày nay tổng giám đốc nhà anh đang gặp khó khăn không?”

Tô Lân sửng sờ, lập tức kịp phản ứng lại, cười yếu ớt hỏi cô: “Sao cô đột nhiên lại hỏi như vậy chứ?”

“Đừng có nói lảng sang chuyện khác, anh cứ trả lời tôi có hay không là được rồi.”

“Không có.” Tô Lân trả lời không hề do dự.

“Có thật không, anh không có lừa gạt tôi?” Đường Ngọc Sở nghi ngờ liếc xéo anh ta.

Tô Lân bật cười: “Thật đó, sao tôi dám lừa gạt cô được chứ?”

Nói thật thì là có.

Đường Ngọc Sở nhếch môi lên, bởi vì thang máy đã đến rồi, cũng không tiếp tục hỏi anh ta nữa, cô bước ra khỏi thang máy trước.

Mà Tô Lân đang đi ở sau lưng cô lại lén lút lau mồ hôi, nếu như không phải tổng giám đốc đã thông báo sớm cho anh ta không thể để cho bà chủ biết chuyện hai ngày nay, nếu không thì anh ta thật sự không thể ngậm miệng được.

Đến lúc đó chắc chắn tổng giám đốc sẽ trách tội anh ta.

May quá may quá!

...

Đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Đường Ngọc Sở vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lục Triều Dương đang cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu, khóe môi công cong, cô thả nhẹ bước chân từ từ đi tới.

Vốn dĩ cô tưởng là anh đang nghiêm túc làm việc, có lẽ không phát hiện ra cô bước vào.

Ai ngờ cô vừa mới bước đến trước bàn làm việc, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, cong khóe môi với cô.

“Nè, sao anh lại biết em đến vậy?” Đường Ngọc Sở ra vẻ bất mãn bĩu môi la lên.

Lục Triều Dương cười nói: “Em vừa mới mở cửa thì anh đã nghe thấy tiếng rồi.”

Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày, ánh mắt đảo qua tài liệu ở trong tay của anh, lời nói xoay chuyển, hỏi: “Anh bận nhiều việc lắm hả?”

“Cũng ổn.” Lục Triều Dương để tài liệu xuống, dù bận nhưng vẫn thoải mái mà nhìn cô: “Sao em lại muốn đến công ty tìm anh vậy?”

“Ừ thì...” Đường Ngọc Sở im lặng trong chốc lát: “Lâm Tuyết Chi đến thành phố Bắc Ninh rồi.”

Vừa nghe thấy ba chữ “Lâm Tuyết Chi”, mi tâm của Lục Triều Dương nhíu lại một cái: “Em gặp bà ta rồi à?”

“Ừm, em gặp rồi.”

Trong nháy mắt không khí lâm vào sự chết chóc im lặng, Đường Ngọc Sở im lặng nhìn anh, cô có thể nhìn thấy được nét mặt của anh rõ ràng không nhẹ nhõm như lúc nãy nữa, đã nhiều thêm mấy phần ngưng trọng.

Sợ anh lo lắng, cô bổ sung thêm một câu: “Bà ta đến đến đây là vì chuyện lần trước.”

“Quả thật là bà ta chưa chịu từ bỏ ý định.” Khóe môi của Lục Triều Dương công lên một nụ cười trào phúng.

Đường Ngọc Sở khẽ cắn môi dưới, sắc mặt có chút do dự, sau đó cô hít một hơi thật sâu: “Triều Dương, bà ta còn nói lần này anh không có cách nào giải quyết được chuyện của chú Ứng.”

Nói xong, cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh, cô muốn nhìn ra được một điểm gì đó.

Không biết là anh che giấu quá tốt hay là thật sự không có chuyện gì, chỉ nhìn thấy anh bình tĩnh nhìn cô: “Còn vậy nữa à? Em có tin bà ta không?”

“Em không tin.” Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Người mà em tin tưởng chính là anh.”

Lục Triều Dương nghe xong, cảm giác lo lắng ở trong lòng bị quét sạch sẽ, nụ cười thản nhiên xuất hiện ở bên môi của anh, trong đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô tràn ngập một dòng nước: “Cảm ơn sự tin tưởng của em, bà xã.”

Đường Ngọc Sở nhướng mày lên: “Tin tưởng anh là chuyện mà em nên làm.”

Sau đó cô cười nói với anh: “Anh cứ tiếp tục làm việc đi, đã sắp đến giờ tan việc rồi, em qua bên kia chờ anh.”

Cô chỉ vào cái ghế sofa ở cách đó không xa.

Lục Triều Dương đáp lại bằng một nụ cười: “Ừm, anh làm xong công việc ở trên tay thì sẽ tan làm.”

Đường Ngọc Sở cười hì hì gật đầu, sau đó đi qua ngồi lên trên ghế sofa, chán nản ngắm nhìn phòng làm việc được trang trí đơn giản.

Cuối cùng ánh mắt của cô lại rơi ở trên người Lục Triều Dương đang nhập tâm làm việc một lần nữa, trong mắt hiện lên cảm xúc như có điều suy nghĩ.

Cô tin tưởng anh có năng lực có thể giải quyết tốt chuyện của chú Ứng, nhưng cùng lúc đó cô cũng lo lắng anh sợ cô lo lắng mà che giấu một số việc.

Nguyên nhân chủ yếu của chuyện này là bởi vì ba của anh không đồng ý cô, cho nên mới gây ra chuyện như vậy. Cho dù là gia đình của chú Ứng hay là Thanh Chiêu, trong lòng của cô đều cảm thấy có lỗi.

Bây giờ Triều Dương lại phải hao tâm bởi vì việc này, trong lòng của cô càng khó chịu hơn.

Nghĩ đến đây, trong lòng của cô không khỏi sinh ra oán hận đối với người ba chồng chưa gặp mặt một lần nào, cô không hiểu tại sao bản thân là một người ba mà lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để áp bức con của mình làm chuyện mà họ không thích, chẳng lẽ quyền thế thật sự quan trọng như vậy à?

Cô tuyệt đối sẽ không để cho ông ta đạt được đâu, cô và Triều Dương nhất định phải để cho ông ta biết được trên đời này ngoại trừ địa vị và tiền tài, thứ còn quan trọng hơn đó chính là tình cảm.

Cho dù là tình bạn, tình yêu, tình thân, cái nào cũng đều rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được.

Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt có chút nặng, cô ngáp một cái, nhịn không được mà nằm ở trên ghế sofa ngủ thiếp đi.

Lục Triều Dương xử lý xong công việc, giương mắt nhìn về phía ghế sofa, chỉ nhìn thấy người chờ anh đã sớm ngủ thiếp đi rồi.

Anh bất đắc dĩ bật cười, sau đó đứng dậy đi tới.

Anh quỳ xuống, anh nhìn gương mặt đang ngủ yên tĩnh của cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy thâm tình, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Ngọc Sở, anh xin lỗi, anh đã nói dối em. Nhưng mà em hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em và Thanh Chiêu thật chu toàn.”

Anh đứng dậy cởi áo khoác ở trên người nhẹ nhàng đắp lên trên người của cô, sau đó lại nhìn cô một hồi lâu nữa, anh mới chậm rãi quay người trở lại ngồi xuống ghế ông chủ, bắt đầu tiếp tục làm việc.

Cô đã mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, vậy thì cứ để cho cô ngủ thêm một lát nữa.

Anh không biết trong lúc anh xoay người lại, hàng lông mi của người lẽ ra đã ngủ say khẽ run lên, từ từ mở mắt ra nhìn bóng lưng của anh bằng ánh mắt phức tạp.

Triều Dương, em biết là anh không muốn em lo lắng, vậy em cũng sẽ không nói ra, em sẽ giả vờ như mình không biết cái gì cả, em tin tưởng là anh chắc chắn có thể bảo vệ tất cả bọn em.

...

Hứa Tâm Tĩnh lại đến tìm lần nữa, Tống An Kỳ cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lần này Hứa Tâm Tĩnh cũng không có kiêu căng một chút nào, mà lại đổi một cách khác đến cầu khẩn cô.

“Cô Tống à, bây giờ ông nội đã bị tức đến nỗi ăn không ngon, cô có thể khuyên nhủ anh ba đi đến thăm ông nội một chút được không?”

Đối mặt với cầu khẩn của cô ta, Tống An Kỳ chỉ là bất đắc dĩ cười cười: “Cô Hứa, tôi xin lỗi, Tử Dục có suy nghĩ của anh ấy, tôi không có cách nào nhúng tay vào được.”

Hứa Tâm Tĩnh không từ bỏ mà tiếp tục cầu xin: “Cô Tống à, tôi biết anh ba đang giận chuyện ông nội giả bệnh, nhưng mà ông nội cũng bất đắc dĩ, cô giúp tôi khuyên anh ba đi có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.