Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 9




"Vật nhỏ, trẫm lại gặp ngươi rồi, trẫm sẽ hảo hảo phạt ngươi vì dám bỏ trốn!" Âm thanh trầm thấp nói chỉ đủ để Nam Yên nghe.

Nam Yên hoảng sợ thầm nghĩ mình có trốn mỹ nam đâu ta, chỉ có trốn khỏi cái trại kia... aaaa, cái trại đó thì ra là của mỹ nam. Ta đâu có biết đâu, oan uổng quá, huhuhu. Nam Yên ánh mắt long lanh, đầu lắc lắc đáng thương nhìn Khinh Duật Phàm.

Nhìn hành động đáng thương của vật nhỏ, Khinh Duật Phàm khẽ cười, vật nhỏ thật ngốc sau này cuộc sống của ta sẽ thú vị hơn đây. 

"Sứ giả đi đường xa đã mệt, hãy ở lại mấy ngày tịnh dưỡng đi. Còn về phần Lam Hân hồ ly trẫm sẽ nhận" rồi gật đầu với Từ công công một cái.

"Tạ ơn bệ hạ" rồi lui ra với Từ công công.

"Không còn việc gì nữa, bãi triều!!"

Khinh Duật Phàm ôm vật nhỏ trong lòng đi về phía Càng Thanh Cung, vừa đi vừa vỗ lông nó mấy cái ý bảo đừng sợ. Nam Yên lại hiểu ngược lại, nàng tưởng rằng sắp bị phạt nên khẩn trương trong lòng.

Càng Thanh Cung

Ôm vật nhỏ tới bàn rồi thả xuống, hạ nhân bên cạnh đi vào thay áo long bào cho hoàng thượng. Thay xong đi ra thì thấy vật nhỏ vẫn khẩn trương thì nói 

" ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

Nam Yên nghe nói vậy lên hết sức nhảy lên đùi của Khinh Duật Phàm, giang 2 tay ra ôm chặt cánh tay của Khinh Duật Phàm đung đưa qua lại, dùng ánh mắt to tròn long lanh 

"chít chít chít", đây chính là phương pháp làm nũng của nàng đối với mẫu thân và phụ thân, nàng đem chúng ra xài với ý nghĩ xin Khinh Duật Phàm tha mạng.

Thấy hành động của Lam Vân hồ ly, nô tỳ bên cạnh đã bị dọa cho chết khiếp, không 1 ai có gan làm vậy cả thầm nghĩ hồ ly đẹp như vậy chết thật uổng.

Khinh Duật Phàm thì cười to hết cỡ, một lần nữa làm sét đánh ngang tai nô tỳ trong Càng Thanh Điện. Thiên ơi, hoàng đế của chúng ta biết cười ư?? Kể từ khi hầu hạ bệ hạ cho tới giờ, bệ hạ luôn dùng mặt lạnh như khối băng mà. Nhưng cũng không dám tò mò nhiều vì sợ cái đầu.

Nam Yên không biết tại sao hắn lại cười, bất quá hắn cười đẹp quá, làm hại ta ngây người cả ra. Khinh Duật Phàm ôm nàng, cười nói 

" Không phải ngươi đang làm nũng lấy lòng trẫm đó chứ, ngươi sợ bị phạt như vậy à??"

"Chít chít" đúng rồi đó

"Haha, yên tâm trẫm khó khăn lắm mới tìm được ngươi sao có thể phạt ngươi đây."

Nam Yên thở dài, ra là vậy, còn tưởng chưa kịp tu luyện gì hết mà cái mạng nhỏ đã xong rồi. Hừ, thật phí công ta tung ra tuyệt chiêu cuối, đáng ghét. Nam Yên dỗi mặt quay đi.

Khinh Duật Phàm thấy thế liền nói 

"nhưng nếu ngươi làm thế trẫm sẽ đổi ý đó". 

Chớp cái Nam Yên liền dựa vào lòng Khinh Duật Phàm mà dụi dụi cái đầu. 

"Chít chít" thật bất công mà, dám uy hiếp ta, không dám biểu hiện ra, chỉ đành nhịn xuống. Mà Khinh Duật Phàm là ai, hắn nhìn ra được trong mắt của vật nhỏ không vui nên thôi không nói nữa.

"Người đâu, đem bồn ngọc bích, vải lụa tằm dày lên làm cái chỗ ngủ cho Lam Hân hồ ly"

"Chít chít chít chít" này ta đâu phải là chó mà cần ổ chó. Ta là cực phẩm hồ ly, là tiên nữ mà. Aaaa

Hiểu được vật nhỏ nói gì, từ hôm đầu tiên gặp đã biết nó hiểu tiếng người nên cũng không ngạc nhiên khi nó nói vậy.

"Không phải ổ chó đâu, vì thời gian cấp bách, trẫm làm tạm cho ngươi. Sau này sẽ có giường tốt hơn."

Nghe thế Nam Yên mới yên tâm gật đầu một cái, đành chịu ủy khuất vậy.

Từ công công thầm oán. Bồn ngọc bích là báu vật do nước khác dâng tặng còn lụa tằm lại là thứ quý, chỉ có phi tần cấp cao mới được sử dụng, vậy mà lại lấy làm ổ cho hồ ly nằm, bệ hạ thật thích con hồ ly này nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.