Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 47




Đầu trâu liếc mắt kêu mặt ngựa qua lấy trộm ly nước, còn hắn sẽ tiếp lời Diêm Vương.

"Không có gì, chỉ là đi ngang qua hỏi thăm người thôi, haha".

Mặt ngựa run run rót ly nước mà mắt đề phòng Diêm Vương nên nước cũng rơi ra nhiều, lấy được rồi nên hắn chuồn ra trước, đầu trâu khóe mắt thấy hắn chạy ra ngoài rồi cũng thở dài chạy theo.

"Đứng lại".

Một tiếng sét đánh ngăn cản bước chân của hai người.

"Lấy nước làm gì?".

Hai người cười cười, chân chó chạy đến giải thích, "Lão đại, cô nương ấy bị Mạnh bà ép uống canh, nôn đến thất điên bát đảo, chỉ muốn một ly nước mà thôi".

Hắn khựng lại, người này sao lại ngu ngốc như vậy, y như người nào đó.

"Lui ra đi".

Được lui ra, hai người lại chạy ngay đến bên Nam Yên, "Cô nương, nước của nàng".

"Cảm ơn".

Hừ, bên cầu Nại hà không có, sông Vong xuyên càng không, vậy chỉ còn các tầng địa ngục. Nàng không tin hắn ở đó, nhưng thật sự không thấy bóng dáng của hắn.

"Hai vị huynh đệ, cho ta hỏi một chút, hai người làm ở đây vậy có thấy khoảng một tháng trước có một người có khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao to, khí chất bất phàm không?".

"Này thực không có a, người như vậy sao có thể đến Địa phủ chứ", đầu trâu trả lời.

Mặt ngựa huých một cái vào người hắn, nói nhỏ với đầu trâu, "Này, ngươi có nghĩ đến nàng giống như là đang miêu tả lão đại không?".

"Tầm bậy, à mà không, ngươi nói cũng đúng nha, ở địa phủ này, lão đại là người có khuôn mặt tuấn mỹ, vóc dáng cao lớn, lại là thần tiên nên bất phàm. Nhưng nàng sao có thể tìm lão đại được, vẫn là không phải".

"Chắc ta nhầm lẫn".

Bàn bạc một hồi vẫn là trả lời không với Nam Yên. Hừ, nàng không tin không tìm ra được hắn, có vào tới mười tám tầng địa ngục nàng cũng phải tìm cho ra. Đừng hỏi tại sao nàng không lên trời tìm hắn, đáp án là mẫu thân đại nhân báo với ta chàng đang ở đây, nên ta nhất quyết tìm cho ra.

"Cho ta hỏi một chút, ở đây có những ai?".

"À, ta xin được giới thiệu, ta là đầu trâu, đây là mặt ngựa. Trên có Hắc Bạch vô thường, phán quan và Diêm Vương lão đại".

"Hết rồi?".

"Còn có Mạnh bà".

"Và?".

"Các quỷ sai".

Vậy hắn đang ở đâu, tìm người như mò kim đáy bể.

"Huynh có thể dẫn ta đi mười tám tầng địa ngục được không?".

Hắn như không thể tin vào tai mình nữa, cô nương này muốn đi mười tám tầng địa ngục?!!

"Không thể, nếu muốn vào phải có lệnh bài của Diêm Vương".

"Vậy thì dẫn ta đi gặp Diêm Vương".

"Ách, cái này cũng không thể, lão đại không gặp người khác".

Cái này không được cái kia không xong, nàng không tin không gặp được. Mới nãy nàng thấy hai tên này từ căn phòng kia đi ra, nàng điều động phép thuật đến thẳng nơi đó, chỉ là bị văng ra do gặp kết giới. Nàng nhanh chóng bảo vệ bụng, hên là bảo bảo không sao, nếu không ta sẽ tính sổ với Diêm Vương ngươi!

"Cô nương không sao chứ? Ở đây có kết giới, người khác không thể vào được đâu".

Nàng ăn mềm không ăn cứng, lập tức giở chiêu khóc ra, xoa xoa thân thể.

"Huhu, đau quá, đồ Diêm Vương thúi, xấu xa, giăng kết giới làm gì, ngươi tưởng ai cũng muốn gặp ngươi à, đồ xấu xa, oa oa, đau chết ta rồi".

Điên rồi, nàng thực sự điên rồi, lại dám chửi cả lão đại. Đầu trâu mặt ngựa hận không thể bịt miệng nàng lại.

Tiếng nói trầm thấp từ trong vang ra, rõ ràng đã tức giận đến nghẹn, "Ngươi nói cái gì, mau đưa nàng ta vào đây".

Đầu trâu mặt ngựa thầm mặc niệm cho nàng, sau đó đỡ nàng dậy đi vào. Nàng rất kiêu ngạo, chỉ chờ có tiếng nói đó, liền đứng dậy, phủi phủi bụi tiến vào, bất quá tiếng nói kia tựa như Diêm Vương này rất trẻ nha.

Không ngoài dự đoán của nàng, hắn rất trẻ, nhìn từ xa vào chỉ thấy một đầu tóc đen, mặc trường bào màu đen rất hợp với dáng của hắn. Hắn đứng xoay lưng với nàng nên không thể nhìn rõ mặt.

Thân hình rất cao lớn, khoan đã, có chút giống với hắn. Nhưng nàng gạt bỏ suy nghĩ này, Khinh Duật Phàm sẽ không là Diêm Vương đâu nhỉ.

"Lão đại, người đã dẫn vào".

Diêm Vương từ lúc nãy đã nghe thấy tiếng khóc xen lẫn tiếng chửi mắng của nàng, kinh ngạc và bất ngờ là trạng thái lúc này của hắn. Hắn đặt bút xuống, dẹp hết đống công văn này đi, dựa vào thành ghế thở dài, Yên nhi, nàng rốt cuộc cũng tới. Phải, hắn chính là Khinh Duật Phàm, là Diêm Vương lão đại ở địa phủ này.

Sau khi nghe nàng mắng chửi xong, hắn bật cười, nhưng cố nén xuống làm giọng lạnh lẽo gọi nàng vào, bản thân thì khẩn trương đứng dậy xoay người, muốn tạo bất ngờ cho nàng.

"Hừ, Diêm Vương, ta tới đây là tìm người, xin hãy giúp đỡ".

Tính khí trẻ con của nàng lại nổi lên, hắn muốn ôm nàng nhưng vẫn trầm giọng nói

"Tìm người nào?".

Nàng vui mừng, hắn thế mà giúp nàng tìm người, "Cách đây một tháng có một người rất tuấn tú, tướng tá hấp dẫn, nhưng rất ngu, bị dẫn xuống cả tháng trời mà không biết đường mò lên không?".

Hắn nổi giận, nàng miêu tả hắn như thế này đây, mới một tháng không gặp, nàng ngày càng to gan. 

Khinh Duật Phàm chịu không nổi nữa, xoay người ôm hôn nàng, Nam Yên bị động bất ngờ nên phản xạ muốn tránh ra, đánh liên tục vào người hắn. Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt nàng ngày đêm mong nhớ kia, tất cả mọi uất ức liền trào ra thành nước mắt.

"Yên nhi, không phải đã nói không khóc rồi sao, là ta đây".

"Đáng ghét, cái người ngu ngốc này, sao tới bây giờ mới xuất hiện, chàng có biết ta lo lắng thế nào không?".

"Ta đương nhiên biết, ta cũng sốt ruột lắm đây, mong được sớm về với nàng mà nàng lại đích thân tới đây rồi".

"Người ta nhớ chàng muốn điên rồi, không đi tìm biết bao giờ mới về".

Bên này tình chàng ý thiếp, sớm đã không để ý còn có hai người đang bị sét đánh bên cạnh. Mắt chữ A mồm chữ O nhìn vào cảnh đó, ai cũng biết là người yêu của nhau.

"Này đầu trâu, ta có bị hoa mắt không, này là Diêm Vương Phi ư?".

"Ngươi không hoa mắt đâu, ta có thể khẳng định là như vậy".

"Hóa ra người mà nàng ấy tìm thực sự chính là lão đại".

"Hèn chi lão đại từ chối bao nhiêu người đẹp, thì ra là đã có người đẹp nhất bên cạnh".

Nam Yên đang mặn nồng với tình yêu, ai biết sẽ nghe được những lời này, đỏ mặt nhìn mới nhớ còn có hai người này đang chăm chú nhìn nàng và hắn.

"Khụ, hai ngươi còn đứng đó làm gì, mau ra ngoài làm việc đi".

Chỉ chờ có nhiêu đó, hai người vội chạy tóe khói một lần nữa, khỏi cần hỏi cũng biết hai người này nhất định là đi rêu rao khắp nơi về việc này rồi.

Hắn một khắc cũng không chờ nổi, ôm chầm nàng tới ghế quý phi, hôn hít từ đầu tới cổ. Nàng bị nhột đánh hắn, nhớ lại hồi nãy bị ngã thế nào, thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra

"Cái đồ ngu ngốc này, chàng biết suýt nữa cái kết giới rách của chàng đã hại bảo bảo không?".

Hắn bị nói cũng dừng động tác lại, vội vàng sờ tới bụng của nàng, "Không sao chứ, cũng tại nàng chưa xin phép đã xông vào thôi".

"Hừ, ta còn tưởng Diêm Vương là một lão già râu dài, tới lúc đó ta sẽ cắt trụi lông ông ta để trả thù".

"Thế nào, Diêm Vương là ta đây sẽ cho nàng trả thù. Tới đây đi Yên nhi".

Không ngờ hơn một tháng mới gặp mà da mặt của hắn đã dày hơn rồi, lại còn dám nói ra những lời lẽ đó.

"Nói, chàng sao lại biến thành Diêm Vương thế này?".

"Haiz, cái này nàng phải hỏi ông cậu Thiên đế của nàng ấy. Một tháng trước địa phủ xảy ra sự cố, Diêm Vương cùng Diêm Vương phi tiền nhiệm bỏ trốn đi chơi, nhất thời không có ai đảm nhiệm. Khi đó ta lại được các thần tiên đề bạt lên làm Diêm Vương tạm thời, xuống chăm lo Địa phủ, là như vậy đó".

"Cái gì, chuyện hoang đường này mà cũng xảy ra, thật tức chết mà".

"Được rồi, không tức chết nàng, ta cũng chỉ làm vài tháng, rất muốn về thăm nàng nhưng tình hình không cho phép, cho nên chỉ có thể chờ, uất ức cho nàng rồi".

Nàng nhéo lỗ tai hắn, "Phải, uất ức cho ta, còn chàng thì hấp dẫn ong bướm xuống".

"Oan cho ta, nàng cũng biết ta không gặp mặt bất kì ai mà, nàng xem địa phủ này toàn nam tử, chỉ có Mạnh bà là ngoại lệ thôi".

"Được rồi tha cho chàng, chàng nói xem bao giờ mới về được hửm?".

"Việc cũng gần xong rồi, nàng ở đây vài ngày cùng ta".

"Ưmmmmm".

Cả Địa phủ bây giờ ai cũng biết nàng là Diêm Vương phi cả, Khinh Duật Phàm cũng công khai hai người là phu thê từ trước. Tất cả mọi người đều hoan hô chúc mừng nàng, có thể hóa giải tảng băng lạnh khiến địa phụ được ấm áp. Nhưng mà nàng không cho mọi người gọi nàng là vương phi, đã hoàng hậu rồi giờ còn vương phi. Loạn!

"Gọi ta là lão đại đi".

"Cái này, vương phi, mọi người ở đây đã quen gọi Diêm Vương là lão đại rồi".

"Ta không cần biết, gọi ta là lão đại, gọi chung luôn đi".

Này làm khó người quá rồi, nhưng ai bảo Diêm Vương lão đại là thê nô làm gì, cưng chiều nàng quá mức. 

Mấy ngày này nàng cũng không có phá, ngược lại giúp Khinh Duật Phàm rất nhiều việc để hắn có thể sớm trở về. Nàng cùng hắn mỉm cười, nắm tay nhau bay lên, đến thẳng cổng trời.

Người gác cổng thấy nàng mỉm cười toe toét cùng tay trong tay với Diêm Vương thì ngẩn người, liền chặn lại hỏi

"Nha đầu, khi nào thì mồi chài được Diêm Vương thế, không phải là ngươi hồng hạnh vượt tường đấy chứ?".

"Haha, đúng vậy, ta hồng hạnh vượt tường cùng Diêm Vương đấy, mau mau đi thông báo cho toàn Thiên đình đi".

Khinh Duật Phàm nghe nàng nói vậy liền nhéo mũi nàng, "Yên nhi, từ khi nào mà nàng hồng hạnh vượt tường với ta thế hả?".

"Ta phải làm như vậy thì đám ong bướm của chàng mới bay đi hết, hiểu không?".

Quả thực có tác dụng, tin đồn lan xa vô cùng. Nhiều người không tin tới khi tận mắt thấy nàng tay trong tay cùng Khinh Duật Phàm mới tin tưởng, nhiều tiên tử yếu đuối thì quay mặt lặng lẽ khóc, một số khác thì căm ghét nhìn nàng, hận không thể đá nàng ra mà độc chiếm hắn. Nàng thích thú, đi trên đường tới còn cố ý thân mật cùng hắn để lên mặt cùng nhiều người, nhìn đi, lão công của ta rất xuất sắc.

Có người nhịn không được, chặn đường nàng với hắn.

"Diêm Vương đại nhân, ngài có biết nàng ấy đã có phu quân rồi không? Ngài đừng bị lừa".

Khinh Duật Phàm mỉm cười, làm người trước mắt thẹn thùng, hắn mở miệng nói, "Ta tình nguyện để nàng lừa, chỉ cần nàng hạnh phúc". 

Chuẩn, quá chuẩn, nàng thích câu đó, không ngờ hắn biết nói những lời đường mật này, nàng thật có thêm cái nhìn mới cho hắn.

Người kia thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn nàng sau đó quay đầu bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.