Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 40




Nam Yên dắt đứa trẻ bước ra, nhưng vì biết nó không thể nói nên nàng thay nó nói, "Đại nhân, là đứa bé này".

"Ngươi có phải bị đám người này đánh không?".

Tên đầu đàn kia phản kích, "Đại ca, nó ăn cắp đồ của đệ nên đệ mới đánh nó".

Đứa bé nghe nói nó ăn cắp liền trừng mắt nhìn tên kia, sau đó lắc đầu liên tục. Nam Yên bèn giải thích

"Đại nhân, nó nói nó không ăn cắp. Miếng ngọc này vốn là của nhà nó, nhưng bị tên kia cướp nên nó mới lấy lại".

"Nó không nói một lời nào, tại sao nàng biết?".

"Bởi vì nó không thể nói, nhưng ta từ trong mắt nó có thể hiểu".

Tên quan đập bàn một cái, "Đã không thể nói thì không thể là nhân chứng. Tội này không thành, còn tội thứ hai, ai làm chứng".

Mọi người nhìn qua nhìn lại nhưng không có ai dám nói, biết tên kia là em của quan phủ, chỉ sợ sau này sẽ bị trả thù nên chỉ đành im lặng.

"Nếu đã không còn nhân chứng, vậy các ngươi bị oan. Người đâu, tháo dây trói".

"Khoan đã!".

Nam Yên đứng ra chặn những tên lính.

"Cô nương, còn gì để nói?".

"Ngươi, tên quan đầu heo kia, ta nói có tội là có tội, ngươi dựa vào cái gì mà mà phán oan".

"Ngươi, ngươi lại dám chửi bổn quan, tội đáng chết. Nhưng bổn quan thấy ngươi xinh đẹp, đi theo bổn quan thì ta sẽ tha cho".

"Haha, bằng vào ngươi ư, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hôm nay bổn cô nương ta sẽ thay hoàng thượng hành đạo".

"Bổn quan từng gặp hoàng thượng, hoàng thượng còn trọng dụng ta, bằng vào ngươi mà nói thay hoàng thượng hành đạo, haha, người đâu, mau trói nàng ta lại".

Binh lính bốn phía bao vây nàng, đứa bé đang túm váy nàng chợt đứng ra phía trước dang tay ra bảo vệ nàng. Nàng cười cười, nhất định nàng phải mang thằng bé về cung mới được. 

"Tất cả dừng tay".

Ôi mẹ ơi, sao cái giọng này nghe quen quá vậy. Đừng nói là hắn nha.

Mọi người đều nghe thấy tiếng nói đó nhưng vẫn chưa thấy ai cả, rồi đột nhiên có một thân hình màu đen bay trên đầu mọi người rồi đáp xuống bên cạnh cô nương xinh đẹp kia, dùng một chưởng tản ra xung quanh, tất cả binh lính bao vây Nam Yên đều ngã xuống.

Nam Yên kinh ngạc, mới chớp mắt mà hắn đã đứng bên cạnh nàng rồi, đúng là nàng trốn không thoát.

"A haha, Phàm sao chàng lại ở đây?".

"Nàng nói thử xem, nương tử".

Mọi người chấn động, nhìn nam tử phía trước. Thân hình cao gầy rất hợp với bộ áo màu đen, mặt như tạc tượng, khí chất cao ngút, quá xuất chúng. Tuấn nam mỹ nữ này lại là phu thê, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào họ.

"Tướng công, người ta biết lỗi rồi mà, đừng trách ta, đều tại chàng quản ta quá chặt, ta mới lẻn ra ngoài chơi thôi mà", nàng chu chu đôi môi đỏ lên, hắn không có cách nào giận nàng nữa, định hôn nàng nhưng chỗ này đông người quá.

Khinh Duật Phàm nhìn nàng, bỗng phát hiện phía dưới có thêm một người nữa, nó đang bảo vệ nàng. Hắn chỉ chỉ, "Yên nhi, đây là ai?".

Nàng định nói sự thật, nhưng tính trẻ con nổi lên, liền xoa đầu thằng nhỏ nói, "Con trai, mau chào tướng công cùa ta đi".

Tất nhiên Khinh Duật Phàm sẽ không bình tĩnh nổi khi nghe hai từ "con trai" phát từ cái miệng nhỏ kia, hắn nắm tay nàng hỏi lại một lần nữa, 

"Nàng nói một lần nữa, đây là ai?".

"Đùa chàng thôi, nó là đứa bé ta mới cứu, làm sao con ta có thể lớn được như thế này", nàng bịt miệng cười, hắn có phải quá tin nàng nói không, nói gì nghe đó.

Nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ đủ để hai người nghe, "Chẳng lẽ chàng đã quên ta trao cho chàng lần đầu sao, chàng lại nghi ngờ ta", nói xong nàng ngượng đỏ mặt, dắt đứa bé đứng qua một bên.

Hắn liền đuổi theo, kéo eo nàng lại, "Ta đương nhiên nhớ, nhưng mà ta cũng không quên phải phạt nàng đâu, chờ ta xử vụ này xong đi".

"Phàm, tên đầu heo kia còn muốn cưới ta làm thiếp đó", nàng muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắc hắc, cho ngươi thành héo nướng luôn.

Hắn đương nhiên nghe xong thì bùng nổ, tội chồng chất thêm tội, tên quan kia chắc chắc xong rồi.

Trở lại hiện trường, mọi người thấy phu thê kia diễn tình cảm đã xong, tên quan kia cũng đứng dậy đập bàn liên tục.

"Ngươi là ai, to gan náo động quan phủ".

Nhưng mà ánh mắt như giết người của Khinh Duật Phàm bắn tới, tên quan kia cũng tự nhiên hạ giọng xuống, trong lòng thầm sợ hãi, khí thế của hắn quá cao.

"Ngươi là tri huyện ở đây?".

"Chính là bổn quan".

Khinh Duật Phàm vẫn từ tốn đứng đó không lên tiếng, Nam Yên cười phì, nhéo nhéo cánh tay hắn, "Chàng làm gì đó, sao không lên tiếng, chẳng lẽ chàng quên mang lệnh bài?".

Thấy hắn không nói gì nàng liền biết, cười haha, sau đó từ trong tay áo lấy ra lệnh bài màu vàng, đung đưa trước mặt tên quan. Tên quan sau khi nhìn rõ lệnh bài liền tái mặt quỳ xuống, hô to

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế".

Người dân thấy vậy liền quỳ xuống hô vang theo hắn, đứa bé bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, mở to đôi mắt trong suốt ấy nhìn nàng, định quỳ xuống nhưng nàng kéo lên không cho.

Nàng khoác tay Khinh Duật Phàm bên cạnh, nhìn tên quan kia, "Ngươi có phải ngu ngốc không, bổn cung là hoàng hậu, vậy người này là ai mà ngươi cũng không thèm chào à".

Tên quan ít nhiều gì cũng hiểu lời nói của nàng, nhưng mà cũng không thể tin được hoàng thượng có mặt tại nơi này.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế", ông ta vừa hô to lên, người dân cũng hô lên, người ta là phu thê, thê tử là hoàng hậu thì đương nhiên phu quân là hoàng thượng rồi.

"Tất cả miễn lễ, nhưng riêng ông tiếp tục quỳ"

Mọi người tung hô, lần đầu diện kiến hoàng thượng vi hành, trong lòng mừng muốn được diện kiến long nhan từ lâu.

Ông ta liền bò lồm cồm xuống, đồng thời mời Khinh Duật Phàm lên ngồi ghế nhưng hắn không ngồi, vẫn tiếp tục ôm eo Nam Yên. Thiên hạ đồn hoàng thượng sủng ái hoàng hậu, bây giờ mới thấy tận mắt.

"Ông đã biết lỗi chưa?", Khinh Duật Phàm lười nhác lên tiếng.

"Hoàng thượng, tiểu quan không có tội, xin hoàng thượng minh xét".

"Khắc Nhất".

Từ trong đám đông xuất hiện một nam tử anh tuấn khác, đưa một cuốn sổ cho hắn rồi lui về sau. Khinh Duật Phàm đưa cuốn sổ cho Nam Yên đọc, tiếng nàng lanh lảnh trong không khí vang lên, "Ngày 1, thu được hai trăm lượng từ cửa hàng vải, lúa, thóc. Ngày 2, thu được ba trăm lượng từ cửa hàng vải, lúa, thóc, giầy, bánh. Ngày 3, thu được... Nè ngươi thu nhiều quá bổn cung đọc không hết. Hừ, thu nhiều tiền thuế vô lý thế này mà dám kêu không thu. Vả mặt hắn", Khắc Nhất tuân lệnh tiến tới vả hai cái vào mặt hắn. Hắn là sát thủ, đương nhiên ra tay không hề nhẹ, tên kia đã nhổ ra hai cái răng rồi.

"A, đây rồi, ngày 7 thu được năm trăm lượng và một miếng ngọc, vì nhà đó nghèo nên không có tiền trả, cướp miếng ngọc coi như trừ nợ. Ngươi ngu lắm, thứ gì cũng viết vào đây, haha, đánh tiếp", tên đầu đàn lại mất thêm một cái răng.

"Tên quan đầu heo kia, ngươi không phải huynh đệ ruột tương thân tương ái của tên côn đồ kia sao, bình sinh bổn cung ghét nhất là cướp của. Tịch thu tất cả tài sản trả cho người dân, còn lại để mua gạo và chữa bệnh cho người nghèo".

Mọi người hoan hô, cảm tạ hoàng hậu cùng hoàng thượng anh minh, vì chúng mà nhiều người đã khổ nhiều rồi.

"Phàm, xử chúng đi".

"Ừ", "Bãi bỏ chức quan của hắn, nhốt tất cả vào ngục chờ xử lý, tịch thu tất cả tài sản theo lời của hoàng hậu nói".

Từ trong phủ chạy ra là một đống người, khóc lóc chạy tới tên quan, "Đại nhân, đại nhân sao thế này?", "Cầu xin hoàng thượng hãy tha cho đại nhân".

Nam Yên biết những người này đều là thê thiếp, con cái của tên quan, nói chung cũng tội họ, vì thế nàng lên tiếng

"Bổn cung sẽ cấp cho các ngươi một ngôi nhà nhỏ, các ngươi hãy tự mà kiếm sống đi".

"Tạ ơn hoàng hậu, nhưng mà còn đại nhân?".

"Hắn chỉ ở tù, các ngươi đừng lo, sau này hãy chờ hắn".

Làm xong những chuyện này, Khinh Duật Phàm nắm eo nàng nói, "Lão bà, có phải nên về cung chưa?".

"Nên, đương nhiên rồi, đi".

Nàng định đi nhưng có ai đó nắm váy nàng, nàng quên mất còn đứa bé ấy.

"Phàm, chúng ta mang nó về luôn nha".

"Không được".

Biết ngay mà, "Đi mà, nó rất tội nghiệp, mang về đi mà".

"Không".

Tức quá, vậy thì chỉ còn cách này thôi, nàng khẽ nói bên tai hắn, "Chàng muốn gì ta đều đáp ứng".

Hắn nhướng mày nhìn nàng, sau đó cười, 

"Nàng nhớ đó".

Rốt cuộc cũng đồng ý, "Đi nào, tỷ tỷ mang đệ về cung".

Đứa bé gật đầu đi theo, trong mắt nó tràn ngập hình bóng của hai người trước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.