Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 37




"A, mở miệng nào, Phàm"

Giữa trời nóng nực như thế này thì trái cây lạnh là cách giải nhiệt tốt, Nam Yên thương xót Khinh Duật Phàm phải làm việc "quần quật" như thế nên tốt bụng mang nho tới đút tận miệng cho hắn. 

Đương nhiên, Khinh Duật Phàm sẽ không bỏ qua dịch vụ chăm sóc tốt nhất của lão bà rồi.

Ngoài cửa điện có Từ Ân thông báo, "Hoàng thượng, Kiên Vương của Kiên quốc tới".

"Mau truyền vào".

Hắn quay sang tận hưởng nho của nàng, tiện thể nói, "Yên nhi, Kiên vương này là thúc thúc của ta, nàng cẩn thận lời nói một tý".

"Xí, chàng làm như ta là bà chằn ý, ai thèm".

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, sau đó Kiên vương đi vào cùng với hai người, một nam một nữ.

"Thần Kiên vương tham kiến hoàng thượng".

"Hoàng thượng cát tường".

"Miễn lễ, ban ngồi".

Cô nương có vóc dáng nhỏ nhắn, mặt mày mi thanh mục tú, ánh mắt long lanh nhìn về phía này. Quả nhiên là ong bướm của hắn. Nàng đoán không sai mà

"Duật Phàm ca ca, huynh khỏe không?"

Quả nhiên, quả nhiên, một tiếng Duật Phàm ca ca này vừa vang lên, nàng khẽ nghiến răng, một tay vòng qua eo hắn mà nhéo. Khinh Duật Phàm bị đau nhíu mày nhìn nàng, thấy nàng cười nhưng rất nguy hiểm, hắn thầm chảy mồ hôi, muội muội họ này thật là.

"Kiên Hân muội muội không cần đa lễ, cứ tự nhiên".

Muội muội?! Nàng nhéo, nhéo, nhéo.

Nhìn sắc mặt của hắn khẽ nhăn, Kiên Hân nhìn qua bên phải hắn. Thật xinh đẹp! Đó là tiếng lòng của Kiên Hân, nếu như là ở vị trí đó là hoàng hậu trong truyền thuyết rồi.

"Kiên thúc thúc, đây là hoàng hậu của trẫm, Nam Yên".

Kiên vương cũng đã nghe nhiều về vị hoàng hậu này rồi, bây giờ mới được tận mắt thấy, xinh đẹp hơn ông tưởng tượng nhiều.

"Hoàng hậu nương nương cát tường". 

"A, không cần đa lễ".

"Hoàng hậu tỷ tỷ, muội là Kiên Hân, lần đầu gặp mặt".

TMD tỷ tỷ, nhìn ngươi còn lớn hơn ta vài tuổi vậy mà tỷ tỷ, "Quận chúa cũng không phải là phi tần hậu cung, một tiếng "tỷ tỷ" này bổn cung nhận không nổi, vẫn nên gọi bổn cung là nương nương là được".

Một câu này làm Kiên Hân in lặng không đáp trả, sững sờ nhìn Khinh Duật Phàm với ánh mắt gần như sắp phát khóc. Con bà nó chứ muốn làm cá sấu chúa à!! Nàng nhịn, không được làm mất hình tượng thục nữ.

Tên con trai còn lại sau khi nghe nàng nói thì bật cười, nàng quay qua nhìn hắn, có chút ấn tượng. Trai đẹp này tuy thân hình không được như Khinh Duật Phàm, cũng trắng hơn hắn vài phần, một gương mặt mỹ nam yếu ớt, thư sinh tiêu chuẩn.

"Hoàng hậu nương nương cát tường, không biết nương nương có còn nhớ ta không?".

Nàng lục trí nhớ, chắc chắn đã từng gặp, nàng không biết gương mặt đen bên cạnh nàng đang nheo mắt nhìn nàng.

"Bổn cung đã từng gặp ngươi? Ở đâu?".

"Không biết người còn nhớ thành Lạc Dương, Túy Dương lầu không?".

"Aa, ta nhớ. Ngươi là tiểu mỹ nam kia".

Kiên Tuấn gật đầu mỉm cười. Oa, mỹ nam cười sức hấp dẫn thật lớn.

Khinh Duật Phàm giật giật mép miệng, ra là tiểu tử hôm đó. Đừng trách hắn vì sao ngay cả em họ mình cũng không nhớ, vì hắn chỉ nhìn thấy một mình lão bà hắn thôi.

"Thúc thúc đi đường cũng mệt rồi, trẫm đã sắp xếp cung điện cho ba người, Từ Ân dẫn đường".

Nói xong cũng không thèm nhìn nữa, trực tiếp ôm Nam Yên về phòng nghỉ.

Kiên Hân nhìn hai người mà lòng buồn man mác.

"Yên nhi, phấn khích lắm sao?".

"Đương nhiên, cố nhân mà, hihi".

"Đừng có mà cười kiểu đó, Yên nhi, gặp được tiểu tử đẹp trai đó nàng rất vui đúng không?".

"Đúng là như vậy, nhưng mà mỹ nam tuyệt nhất ở đây rồi, ta cũng đâu cần nhớ đến người khác".

"Giỏi lắm, tiểu yêu nữ, đã biết dẻo miệng rồi".

"Nè, người ta là tiên nữ, không phải yêu nữ nhá. Ta còn chưa nói chàng đó, Kiên Hân muội muội? Thật ghê tởm mà".

"Muội ấy từ nhỏ ta đã quen biết rồi, nàng đừng so đo nữa, được rồi ngủ đi".

"Không được, không nói rõ ta sẽ aa, ưm, ưm".

Khinh Duật Phàm trực tiếp bịt miệng nàng lại bằng một nụ hôn.

Sáng sớm hôm sau, Nam Yên đang nằm ở Ngự Hoa viên hóng mát trong lành. Tiểu Hương ở bên cạnh hầu hạ, sau đó bẩm báo

"Hoàng hậu, quận chúa tới".

Dù sao cũng là muội muội của hắn, cũng xem thử nàng ta định làm thế nào

"Hoàng hậu nương nương cát tường", Kiên Hân hành lễ.

"Ngồi đi, quận chúa"

Mới sáng sớm mà nàng ta đã bừng sức sống như hoa sen, rất tốt.

"Quận chúa, sáng sớm đã có tinh thần đi dạo ngự hoa viên rồi?".

"Nương nương quá lời, Kiên Hân cũng yêu hoa cỏ mà".

"Vậy sao, không phải ngươi tưởng rằng hoàng thượng đang ở đây nên mới tới chứ?".

Kiên Hân đỏ mặt, bị nói trúng tim đen nên không còn gì để nói nữa.

"Không phải ngươi yêu thích hoàng thượng chứ? Cũng thật là loạn luân nha".

"Không phải đâu, nương nương, Kiên Hân không phải con gái ruột của phụ vương".

"Ý ngươi nói là ngươi yêu hoàng thượng chứ gì, haha".

Ra là nàng ta không phải con ruột của Kiên vương, vậy thì không ổn nha, nàng phải loại trực tiếp tiểu Tam rồi.

"Ngươi cũng thật quá to gan, dám ở trước mặt bổn cung mà lộ vẻ mặt yêu thương hoàng thượng".

"Nương nương, người tương tư tới hoàng thượng không phải chỉ có một mình Kiên Hân, toàn bộ nữ nhân ở Khinh quốc này đều mong muốn. Lại nói, từ xưa tam cung lục viện, hoàng đế luôn nhiều phi tần, Kiên Hân yêu thương hoàng thượng cũng đã lâu, không ngờ tới nương nương xuất hiện ngăn cản ta".

Giỏi, khẩu khí giỏi nha, muốn khích tướng ta ư, "Đúng vậy, người nói yêu thương hoàng thượng cũng rất nhiều, nhưng không phải ngươi nên tự hỏi tại sao hậu cung này cũng chỉ có một mình bổn cung. Tiểu Hương à, Ngự hoa viên này gió độc tới nhiều quá, chúng ta đi".

"Vâng, nương nương".

Muốn đấu cùng ta, còn non lắm.

Kiên Hân sắc mặt giận dữ, hoàng hậu này thật không dễ đánh. Nhưng mà ta cùng Duật Phàm ca ca từ nhỏ đã quen biết, dựa vào cái gì mà ngươi lại lên mặt. Ta không tin đấu không lại ngươi.

Nam Yên bực bội ra khỏi Ngự hoa viên, thì gặp được Kiên Tuấn.

"Nương nương, người khỏe".

"Tiểu mỹ nam, ngươi đi đâu đây?".

"Thần cũng chỉ đi dạo mà thôi, nương  nương sáng sớm cũng thật xinh đẹp".

"Ai da, tiểu mỹ nam, ngươi quá khen, haha, aiz, thật nhớ lúc ấy, ta cùng huynh ở Túy diên lầu thật vui vẻ".

"Nương nương, nếu có dịp thì chúng ta xuất cung đi chơi nhé!".

"Được đó, nhưng mà để sau nhé, ta đang bị cấm túc, gặp sau nha".

Kiên Tuấn nhìn Nam Yên đi về phía Càng thanh cung, lòng cũng chợt buồn, chỉ trách ta xuất hiện sau hắn, tiểu mỹ nhân, nàng hãy hạnh phúc.

"Tiểu nha đầu, muội làm gì đó?".

Không hiểu ngày hôm nay sao ấy, liên tiếp gặp người trên đường về cung. Tiểu nha đầu, người nói câu này cũng chỉ có huynh ấy.

"Sư huynh, người tới rồi ư?".

"Tiểu nha đầu, muội cũng quá vô tâm, mới đó mà đã nhanh quên ta rồi à?".

Nam Yên chạy qua lắc tay hắn nũng nịu, đó luôn là thói quen từ nhỏ của nàng, 

"Đâu có, sư huynh tới thăm muội à?".

Sư huynh này là Mặc Diễm, là tướng quân trên trời, dưới trướng phụ thân nàng. Từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, học cùng chung một sư phụ, nàng luôn coi là ca ca ruột.

"Tiểu nha đầu vô lương tâm, có chồng rồi lập tức quên sư huynh đây. Ta độ lượng tha cho muội một lần, hôm nay ta tới là để gặp muội phu".

"Gặp Phàm ư? Được rồi, muội dẫn huynh đi".

Khinh Duật Phàm dụi mắt mình lần thứ ba, hắn không phải nhìn nhầm chứ. Lão bà của hắn dắt tay một tên nam nhân đẹp trai tới thư phòng gặp hắn, không phải nàng trực tiếp hồng hạnh vượt tường chứ. Nghĩ tới đây, hắn nổi giận nắm chặt tay trong áo, vẻ mặt đen như đít nồi lại trưng ra.

"Yên nhi, nàng đang làm gì đấy?".

"Phàm, giới thiệu với chàng, đây là sư huynh của ta, Mặc Diễm".

Mặc Diễm xoa đầu nàng, "Tiểu nha đầu, lại với hắn đi, coi hắn tức giận kìa, không khéo lại đánh ta bây giờ".

"Huynh nói giỡn gì vậy, Phàm dám đánh huynh ta sẽ cho hắn biết tay", nói thì nói vậy nhưng nàng cũng tới chỗ của Khinh Duật Phàm mà ngồi.

"Phàm à, Mặc Diễm sư huynh từ nhỏ đã lớn bên ta, chàng phải lịch sự đó, thu lại bộ dạng ghen tuông của chàng đi".

"Hừ, trở về ta sẽ xử lý nàng".

Khinh Duật Phàm hướng Mặc Diễm động tác mời ngồi, nhưng Mặc Diễm phất tay, "Không cần đâu, ta tới đây là để báo cho ngươi biết, hai tháng nữa sẽ có nguyệt thực, thời điểm chuyển giao sắp tới, ngươi hãy chuẩn bị đi".

Cả Khinh Duật Phàm cùng Nam Yên đều bất ngờ trước lời nói của Mặc Diễm, đương nhiên cả hai người đều đoán được thần tiên như hắn xuống đây báo tin ắt hẳn là quan trọng, nhưng như vậy cung quá bất ngờ.

"Sư huynh, lời này do ai chuyển tới?".

"Là Thiên đế, ông ấy kêu rất nhớ muội đó".

"Phải không, là ai ban đầu phạt muội chứ, xí".

Khinh Duật Phàm trấn định nàng lại, sau đó nói với Mặc Diễm, "Mặc Diễm sư huynh, xin cảm ơn đã báo tin, nhưng mà ta có cần phải chuẩn bị những gì không?".

"Không cần khách sáo, việc ngươi cần chuẩn bị là tinh thần và truyền ngôi đi, khi ngươi là thần tiên thì không có lý do gì lại không ở trên thiên cung. Được rồi, lời bao nhiêu đó ta đã truyền, tiểu nha đầu, muội phu, bảo trọng".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.