Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 20




Nam Yên đạp đạp nước trong hồ tắm, lại có 1 vầng sáng bao quanh nàng, khiến cơ thể tuyết trắng của nàng hiện ra, suối tóc đen dài mọc ra, khuôn mặt tuyệt sắc cùng với nụ cười tinh quái

"hihi, với cơ thể này thì ta được ra ngoài chơi rồi, phải tranh thủ lúc hắn không có ở đây".

Nam Yên bước ra khỏi bồn tắm, thân thể tuyết trắng không một chút che đậy, nàng mới sực nhớ phòng của Khinh Duật Phàm không có đồ của nữ nhi, nhẩm phép trong miệng, thân thể nàng liền khoác lên một bộ đồ màu đỏ rực. Nàng để lại một lá thư cho hắn vì biết nếu đi chơi như vậy mà không báo cho hắn biết hắn sẽ tức giận mà bóp chết nàng mất, ặc.

Xoay người ra ngoài cửa thì nhớ tới chắc chắn hắn sẽ cho người canh gác nên mở cửa sổ mà trèo xuống, nàng đáp đất an toàn.

"Mỹ nam mỹ nữ, ta tới đây!!"

Ở bên kia, Khinh Duật Phàm đang bàn bạc công việc,  không biết ai đó đã bỏ trốn

“Các khanh thấy kế hoạch đắp đê ngăn lũ như thế nào?”

Ninh đại học sĩ vuốt râu trả lời “Thần thấy kế hoạch của hoàng thượng rất ổn”.

“Nhưng chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ làm việc, vì mùa mưa lũ sắp tới sẽ khiến việc đắp đê khó khăn hơn”

“Khanh nói có lý, cứ như vậy mà làm”

Bỗng Từ Ân từ ngoài cửa truyền giọng vào

“Hoàng thượng, không thấy hồ ly đâu cả”

Nghe như sét đánh bên tai, Khinh Duật Phàm lập tức mở cửa chạy về phía phòng của hắn, quả thật không có ai ở trong phòng

“Trẫm đã căn dặn ngươi canh chừng cho cẩn thận, bây giờ là sao đây?”

Từ Ân sợ hãi, chân đã run như cày sấy, nhưng giọng nói vẫn không lạc đi

“Bẩm hoàng thượng, từ lúc người đi nô tài không hề rởi khỏi nửa bước, nhưng lúc tiểu nhị bưng đồ ăn lên, nô tài bưng vào phòng cho người mới phát hiện không có ai trong phòng cả, nô tài đáng chết, xin hoàng thượng tha mạng.”

Khinh Duật Phàm mặc dù đang nổi giận nhưng vẫn bình tĩnh xem xét lại vấn đề, Từ Ân đã canh giữ ở cửa chính thì chỉ có khả năng trốn từ cửa sổ.”

Hắn lại gần cửa sổ, quả như hắn đoán! Cửa sổ mở toang ra, nhưng đây là tầng 2, nó nhảy xuống  sẽ không có chuyện gì chứ. Thật không thể để nó một mình được mà, hở ra là chạy đi chơi. Yên nhi ngươi đừng để ta bắt được, không thì ta sẽ cam đoan bóp chết ngươi. Hắn liếc mắt thấy bức thư để trên bàn, trên bìa có ghi 3 chữ Khinh Duật Phàm, hắn liền biết người nào ghi, liền mở ra đọc:

“Khinh Duật Phàm,

Ta đi chơi đây, đừng trách ta bỏ trốn, tại ngươi cứ cấm cửa ta thôi. Ta sẽ trở về, ngươi đừng lo.

Nam Yên.”

Chưa thấy có một con thú nào đi chơi mà để lại lá thư bao giờ, nhiều lúc hắn tự hỏi có phải nó là người hay không nữa.

“Phái người tìm nó”

“Nô tài tuân chỉ” vội vàng chạy đi tìm người tìm, phải tìm được, không cái mạng già này của ông chắc chết.

Khinh Duật Phàm cũng ra ngoài đi tìm, hắn không yên tâm khi để nó một mình ngoài kia, hắn cũng không biết tại sao hắn lại lo lắng cho nó đến nỗi đứng ngồi không yên như thế, có lẽ do nó có linh tính, khác với những con vật khác nên hắn sủng nó, ừ chắc là vậy. (Lời t/g: Không phải đâu anh, anh thương ẻm rồi, mà do chưa biết ẻm không phải là thú thôi).

Bấy giờ, Nam Yên đang dạo phố chợ thành Lạc Dương, nàng đi tới đâu các cặp mắt đều đổ dồn tới đó, làn da trắng tuyết phối hợp với bộ áo váy màu đỏ trông rất quyến rũ, môi đỏ căng mọng, mày lá liễu, mắt nâu to tròn sinh động, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, thân hình thướt tha trong gió làm hoa phải ghen liễu phải hờn.

“Này ngươi nhìn xem, tiên nữ giáng trần kìa”

“Đâu, woa, thật đẹp quá”

“Ừ, trấn mình từ khi nào xuất hiện người con gái xinh đẹp thế này, ngay cả Dương Nghê con gái phú hộ giàu nhất thành này nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân cũng không bằng nàng”.

“Ngươi nói đúng”

……

Dân thị trấn đang xôn xao vì nàng, trong khi đó nàng cũng nghe được đôi chút, cái gì mà tiên nữ giáng trần, ha, ta vốn chính là tiên nữ mà. Nàng đi ngang một tiệm trang sức thì bị bà chủ hàng gọi lại

“Cô nương xinh đẹp, mua đồ trang sức không?” bà chủ hàng nhiệt tình chào hàng.

Oa oa, đồ trang sức thiệt đẹp, nàng ngắm qua ngắm lại thấy được một cái vòng màu đỏ khắc hình phượng ngậm một viên đá quý, nàng cầm lên ngắm nghía nó

“Cô nương thật có mắt nhìn, đó là cổ vật lâu đời, bí mật cho cô nương biết, nó có linh tính đó, nó sẽ phát sáng lên khi tìm thấy chủ nhân của nó, cô nương hãy thử đeo nó đi.”

Bà chủ hàng vừa đeo vào cho nàng, lập tức cái vòng sáng chói mắt, sau đó nó ngừng sáng chỉ để lại ánh sáng cho viên đá.

“Cô nương là chủ nhân của nó, thiên ơi, thật là quý”

“Bà bà, cháu không có mang tiền, nên con trả lại cho bà” Nàng cố tháo ra nhưng cái vòng không biết khi nào đã tự động thu nhỏ hơn làm cho nàng không thể tháo 

“cái vòng này sao đây, cháu không thể tháo được. Bà bà người tháo giúp con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.