Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 68




Gặp Tiết Nhượng nghe lời như vậy, Chân Bảo Lộ cũng yên tâm hơn.

Không nói những cô nương khác, trong phủ An Quốc Công có một biểu cô nương Chu Sính Đình thèm muốn hắn đã lâu. Nếu Đại Biểu Ca cũng nhiệt tâm như Từ Thừa Lãng, Chu Sính Đình bày ra kế giống vậy, thì có thể như nguyện gả cho Đại Biểu Ca rồi.

Như vậy cũng không được.

Hương Hàn đã cầm áo choàng tới, thấy hai người lẳng lặng đứng dưới tàng cây, quả thật cảm thấy đẹp tựa như bức họa. Nàng ta đến gần chút, mới khẽ ho khan vài tiếng.

Chân Bảo Lộ vừa nghe động tĩnh, lập tức lui về sau một bước, thấy Hương Hàn bước qua, hai tai đỏ ửng.

Hương Hàn cầm áo choàng gấm thêu hoa màu hồng đỏ, kiểu dáng mới mẻ độc đáo lại tươi tắn. Nàng ta đi đến, hành lễ với Tiết Nhượng, rồi sau đó chuẩn bị phủ áo choàng lên cho tiểu thư nhà mình, mới vừa giơ tay, lại nghe nam tử bên cạnh nói: “Để ta đi.”

Nàng ta còn chưa đáp ứng, một đôi tay thon dài liền đưa tới, cầm lấy áo choàng trên tay nàng ta.

Chân Bảo Lộ không nghĩ nhiều như vậy. Trước giờ Tiết Nhượng luôn đối tốt với nàng. Loại chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên nàng sẽ không để trong lòng. Nhưng trong một chốc, khi áo choàng bao lấy thân thể của nàng, ngăn trở gió lạnh. Hoa văn trên áo choàng thêu cực kỳ tinh xảo, đóa hoa trông rất sống động, nàng hơi hơi cúi đầu, trước mắt chính là đôi tay to với khớp xương cân xứng.

Động tác buộc áo choàng của hắn không hề thuần thục, có thể thấy được không thường làm. Bất quá nàng có thể nhìn ra, hắn đang cố gắng làm tốt chuyện nhỏ này.

Cô nương tâm tư mẫn cảm, có đôi khi tặng trang sức xiêm y xinh đẹp, mặc dù hợp tâm ý, nhưng đến cùng không được mới mẻ, cũng không có nhiều khả năng cảm động lòng người. Thường thường một chuyện cực nhỏ, bỗng nhiên sẽ chạm được đến nơi mềm mại nhất của một cô nương. Chân Bảo Lộ mỉm cười. Tuy trong lòng nàng vẫn có hơi không quen, cũng không phải không thừa nhận, cử chỉ như vậy, nàng vô cùng hưởng thụ.

Tiết Nhượng đích xác không am hiểu cái này, nhưng hắn hiểu được nàng thích chưng diện, buộc xong lại hỏi một câu: “Như vậy được không?”

Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn, tay hắn còn chưa buông ra, ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng, nhưng chỉ là vô ý chạm vào, không phải cố ý. Nàng liền giật mình, có chút xấu hổ, cũng không nhìn kỹ, đần độn u mê gật đầu “Ừ” một tiếng.

Buộc xong rồi, nàng phải đi. Dù sao nam nữ hữu biệt, ngay cả biểu huynh muội cũng không thể quá thân cận.

Nàng chuẩn bị đi, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn im im lặng lặng nhìn mình chằm chằm, phảng phất muốn từ trên mặt của nàng nhìn chăm chú ra một đóa hoa. Nàng lầm bầm một câu: “Huynh nhìn ta làm gì?”

Lúc này nàng đang ở bên ngoài, bên người lại có Hương Hàn, nàng biết hắn không thể mặt dày khi dễ mình, lập tức có nhiều sức lực hơn, liền lấy ra kẹo đường từ trong người, cúi đầu nhìn, chọn mấy viên kẹo đường có vị mình thích nhất, cẩm nhét vào trong tay hắn, cử chỉ cực kì rộng rãi.

“Ừm, như vậy cũng đủ đi.”

Cho kẹo đường, nàng nhẹ cười nhìn hắn, rồi cùng Hương Hàn bỏ đi.

.

Trình thị nhịn một bụng tức giận trở về phòng Chân Bảo Chương. Nha hoàn hầu hạ trong phòng, thấy bộ dáng của bà như vậy, ai cũng nơm nớp lo sợ, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Chân Bảo Chương nằm trên giường khắc hoàng hoa lê, khuôn mặt trắng nhợt, nhưng khí sắc trái lại so với lúc nãy tốt hơn chút, ít nhất cánh môi không còn tím tái.

Nàng thấy mẫu thân nhà mình đi vào, bộ dạng đó, trong lòng nàng biết chuyện này sợ là không thành rồi.

Cũng tốt. Chân Bảo Chương thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn đứng lên nói: “Nương.”

Tới cùng là đau lòng nữ nhi, Trình thị vội vàng đi tới: “Kêu con nằm nghĩ cho tốt, con đứng dậy làm gì?” Bà nắm chặt tay khuê nữ nhà mình, đôi mắt ửng đỏ nói, “Là nương vô dụng, khiến con chịu khổ vô ích. Bất quá con yên tâm, chuyện hôm nay không có mấy người biết, ngày sau nương sẽ thay con suy nghĩ một chút biện pháp.”

Chân Bảo Chương nói: “Dạ, nữ nhi biết.” Nàng lẳng lặng nhíu mi, trong lòng suy nghĩ: Chỉ cần đừng để nàng gả cho Từ Thừa Lãng, thì sao cũng được.

Lúc sau Từ thị, Tiết thị đều sang thăm, nhưng sau khi lão thái thái nghe nói, nhìn cũng không sang nhìn một cái. Lão thái thái từng trải qua sóng to gió lớn, sao nhìn không ra chuyện gì xảy ra, cảm thấy còn chưa đủ mất mặt sao mà lại đi quá đó? Ngay cả Từ thị và Tiết thị, trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Từ thị là đương gia chủ mẫu, khó mà nói gì, chỉ có ôn nhu trấn an vài câu Nhưng Tiết thị là người thẳng tính, hôm nay là ngày đại hỉ của con trai bà, vậy mà nhị tẩu lại làm ra loại chuyện này, thật là khinh người quá đáng. Nhất thời không cho Trình thị cùng Chân Bảo Chương sắc mặt tốt, trước khi đi còn nói với Trình thị: “Nhị tẩu cần phải chăm sóc Chương nhi cho tốt, không đến lúc đó lại rơi xuống nước.”

Không nói Trình thị ở chỗ Trang thị nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, giờ đụng phải Tam đệ muội phun lửa khắp nơi, lúc này liền muốn phát tác.

Vẫn là Từ thị khẩn trương ngăn lại, đối với Tiết thị nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Duệ nhi, muội muội nên vui vẻ mới đúng.”

Như vậy, Tiết thị mới không nói gì nữa. Cùng Từ thị đi khỏi tây viện, Tiết thị mới nhịn không được nói: “Thường ngày ta thấy nhị tẩu mắt gắn trên đầu, xưa nay luôn khinh thường người khác, không nghĩ tới vì một người con rể, để nữ nhi của mình làm loại chuyện này.” Theo Tiết thị, chuyện hôm nay, trách nhiệm lớn nhất là ở Trình thị, không có mẫu thân chỉ dạy, một cô nương làm sao có lá gan to như vậy?

Từ thị cũng gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, lúc này nhị đệ muội làm hơi quá rồi.” Bà biết cháu trai là người xuất sắc, nhưng không thể dùng loại biện pháp này. Bởi vì chuyện này, mới vừa rồi ánh mắt của nương và đại tẩu nhìn bà cũng có nhiều trách cứ.

Trong lòng Từ thị rất không dễ chịu. Dù sao vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy, mà bà lại là nữ chủ nhân của phủ Tề Quốc Công, luôn có chút trách nhiệm.

Nói thì. Chân Bảo Chương là cô nương bên nhị phòng, nếu nàng ta gây ồn ào, đây sẽ liên lụy đến các cô nương khác. Còn có vài vị cô nương chưa được làm mai mối, nếu vì thế bị liên lụy phá hủy thanh danh, thì Chân Bảo Chương chính là con chuột làm rầu nồi canh.

Tiết thị nói: “Chương nhi tuổi cũng không nhỏ, nhị tẩu muốn tìm việc hôn nhân tốt, sợ là chó cùng rứt giậu, lần tới không biết sẽ làm ra chuyện tình không biết xấu hổ gì nữa. Đại tẩu, Tiểu Lộ qua năm sẽ mười bốn, chính là thời điểm quan trọng để làm mai, cũng không thể bị liên lụy. Hôm nay Duệ nhi thành thân, lão tổ tông đem Tiểu Lộ mang theo bên người, Tiểu Lộ xinh đẹp nhu thuận, thấy được rất rõ ràng. Ngay cả bên ta cũng có nhiều phu nhân tới hỏi thăm, vừa nghe Tiểu Lộ chưa đính thân, bọn họ vô cùng có ý...”

Cháu gái nhỏ này có một thời gian rất kiêu căng, trong lòng bà cũng không thích nàng, nhưng lâu ngày, thì có thể nhìn thấy ưu điểm trên người cháu gái nhỏ này. Tiết thị tự nhiên càng lúc càng yêu thương.

Nói đến đây, Từ thị cũng đương nhiên biết rõ ý của Tiết thị. Bà nói: “Ta cũng muốn sớm cho Tiểu Lộ đính thân, chỉ là Quốc Công gia nói Tiểu Lộ còn nhỏ, chờ thêm cũng không muộn.” Nói đến chuyện này, vẻ mặt Từ thị ảm đạm.

Đã vậy, hiển nhiên Tiết thị cũng không tiện nói thêm nữa.

.

Việc hôn sự của Chân Cảnh Duệ qua đi, Chân Bảo Lộ thường tới trường nữ học học bài, mà Chân Bảo Chương vì trong người không khoẻ nên xin phép nghỉ. Mấy ngày nữa sẽ kỳ thi kết nghiệp của Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Chương, là chuyện trọng yếu trong vài năm nay của trường nữ học, ở thời điểm này xin nghỉ, sợ là Chân Bảo Chương rất khó lấy được thứ hạng cao trong kỳ thi kết nghiệp.

Chân Bảo Lộ không có tâm tư lo lắng cho Chân Bảo Chương, chỉ có một lòng nhớ tới tỷ tỷ nhà mình.

Chỉ là đang tốt lành đột nhiên Chân Bảo Chương xin nghỉ, nhóm cô nương ở trường nữ học đều lén nghị luận, cũng không biết là cô nương nào nghe được tin tức, loáng thoáng biết chuyện tình Chân Bảo Chương rơi xuống nước, còn liên quan tới Từ Thừa Lãng. Như vậy, chúng tiểu cô nương thông minh cũng có thể đoán được bảy tám phần, một đám đều khinh thường Chân Bảo Chương.

Cũng khó trách các cô nương trường nữ học xem thường tác phong của Chân Bảo Chương, Từ Thừa Lãng ôn nhuận như ngọc, nhiều cô nương mới biết yêu ái mộ nam tử, lén cất giữ bức họa và tập thơ của hắn, thật là say mê. Một đám cô nương biết rõ, tự nhiên bình an vô sự. Chân Bảo Chương lại sử dụng loại thủ đoạn này.

Từ Tú Tâm nói đến chuyện này, liền đối với Thẩm Trầm Ngư oán giận nói: “Chỉ bằng nàng ta như thế, cũng muốn gả cho ca ca ta, cũng không nhìn xem bản thân mình nặng mấy cân mấy lượng...” Nói xong, còn thoáng nhìn qua chỗ ngồi của Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ cũng phiền lòng, nhìn Từ Tú Tâm như vậy, tự nhiên đã minh bạch chuyện này truyền ra thế nào. Bản thân nàng cũng xem thường Chân Bảo Chương, nhưng thanh danh Chân Bảo Chương không tốt, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện xấu.

Thẩm Trầm Ngư nghe Từ Tú Tâm lẩm bẩm nhắc tới, trong lòng cũng tức giận. Nói tới ngày sinh thần của Tiết Nghi Phương, nàng thấy Tiết Đại công tử chi lan ngọc thụ, trong đầu mấy ngày liền đều nhớ tới, ngay cả nằm mộng cũng mơ thấy. Nàng chưa bao giờ có cảm giác này với Từ Thừa Lãng. Lúc trước nàng cảm thấy Từ Thừa Lãng là nam tử tốt nhất Hoàng Thành, xuất thân cao quý, học cao hiểu rộng, lại ôn nhuận tuấn lãng, nhiều cô nương trong Hoàng Thành đều hâm mộ nàng. Nam tử như vậy, mới là lương phối với Thẩm Trầm Ngư nàng.

Nàng chỉ nghĩ Từ Thừa Lãng xứng với nàng, nhưng tình yêu nam nữ chân chính, thì chưa trải qua. Lúc này nàng phát hiện mình một lòng đối với Tiết Nhượng, trong lòng phiền não không thôi Dù sao vài năm nay nàng ở bên Từ Thừa Lãng, bỏ ra nhiều như vậy, cả Từ Tú Tâm cũng nhịn, nghĩ tới sau khi kết nghiệp liền có thể gả cho hắn. Trai tài gái sắc quần anh tụ hội, trở thành thần tiên quyến lữ khiến người Hoàng Thành hâm mộ.

Hiện giờ, nhưng lại chần chờ suy nghĩ.

Suy cho cùng nàng nên tuyển chọn Từ Thừa Lãng, hay Tiết Nhượng.

Tuy nói đang do dự, nhưng nàng cũng dung không được người ngoài có ý đồ với Từ Thừa Lãng, dù sao người sáng suốt cũng biết, ngày sau Từ Thừa Lãng sẽ lấy nàng. Lúc này, Thẩm Trầm Ngư không nhịn được nói: “Đích thật là không biết xấu hổ.”

Từ Tú Tâm gật đầu tán đồng, đắc ý nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ bị nàng ta nhìn có hơi phiền lòng, lập tức liền đối với Tiết Nghi Phương bên cạnh nói: “Ta đi ra sau núi đọc sách.”

Nhắm mắt làm ngơ.

Tiết Nghi Phương hiểu rõ, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Ừm, gần thi rồi, phía sau núi an tĩnh, thích hợp đọc sách.”

Chân Bảo Lộ liền đi ra sau núi, bất quá có giáo huấn lần trước, lúc này đã có kinh nghiệm, mang theo Hương Hàn, đỡ phải đến lúc đó gặp phải người không muốn nhìn thấy.

Chân Bảo Lộ ngồi ở đình nghỉ mát đọc sách, nghĩ tới Từ Tú Tâm cùng Thẩm Trầm Ngư, trong lòng thật là có chút chờ mong. Sau khi Thẩm Trầm Ngư đến phủ Trường Trữ Hầu, làm sao có thể chịu được sự bới móc khó dây vào của mẹ chồng và em chồng? Dù là huyện chủ thì như thế nào? Trở thành con dâu của nhà người ta, tóm lại phải lương thiện hiền thục, cữu mẫu của nàng cũng không phải người dễ chọc, nhưng trước mặt ngoại tổ mẫu, còn không phải ngoan ngoãn tựa như con cừu nhỏ à.

Đây cũng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nghĩ tới điều này, tâm tình Chân Bảo Lộ thoải mái đi nhiều. Nàng tựa vào cột đình, hai chân hơi hơi gấp khúc, đặt sách lên trên chân mình, giơ tay khẽ lật ra mộl trang.

Rồi sau đó nghe Hương Hàn bên cạnh nói: “Tiểu thư.”

Chân Bảo Lộ “Ừ” một tiếng, giương mắt nhìn.

Thấy nam tử đang hướng tới đình nghỉ mát đi tới, vội vàng đứng dậy sửa sang lại váy, đứng vững, kinh ngạc nói: “Từ biểu ca?”

Nàng nhìn Từ Thừa Lãng nho nhã tuấn tú trước mặt.

Từ ngày Nhị ca của nàng thành thân, Từ Thừa Lãng nhảy xuống nói cứu người, nàng liền không gặp hắn nữa.

Nàng ôm sách trong tay, cong môi cười, nói: “Phúc An huyện chủ và Tú Tâm biểu tỷ không ở nơi này.” Vài năm nay, nàng luôn giữ khoảng cách với Từ Thừa Lãng, nhưng nhiều lần ở trường nữ học gặp hắn, lần nào đều là đưa đón Từ Cẩm Tâm và Từ Tú Tâm, thuận đường đưa đón Thẩm Trầm Ngư. Cho nên nàng tự nhiên cảm thấy Từ Thừa Lãng là tới tìm Từ Tú Tâm.

Từ Thừa Lãng dừng một chút, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, ôn nhu nói: “Ta tìm muội.” Hắn thấy nàng kinh ngạc, mới khẽ cười cười, “... Tiểu Lộ, ta có một số chuyện muốn nói cùng muội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.