Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 67




Trái lại Chân Bảo Lộ không biết quan hệ giữa Đại Biểu Ca và Từ Thừa Lãng trở nên tốt như vậy từ khi nào. Hơn nữa nàng hiểu rõ tính tình của Đại Biểu Ca, không phải loại người có lòng nhiệt tình qua đây thăm hỏi, lúc này Đại Biểu Ca trở lại, đích thật là nằm ngoài dự liệu của nàng.

Đến khi nàng thấy dáng người xuất sắc tuấn dật xuất hiện, vốn là đang giương mắt nhìn, sau đó bỗng nhiên có chút chột dạ, liền nhích lại gần bên tỷ tỷ, không nhìn hắn nữa.

Bất quá lại nghĩ tới, đời trước nàng thích Từ Thừa Lãng. Đại Biểu Ca không biết!

Ngay sau đó thì cong cong môi, cực kì tự tin ưỡn thẳng sống lưng.

Từ Thừa Lãng nhìn Tiết Nhượng, trong lòng buồn bực, nhưng trên mặt vẫn khách khí, mỉm cười nói: “Tiết huynh có lòng rồi.” Tính tình của Từ Thừa Lãng ôn hòa, thường ngày tươi cười ấm áp, lúc này tuy là ý cười nhưng không đạt đến đáy mắt.

Kỳ thật cũng không thể trách Từ Thừa Lãng, đổi lại là người khác, xảy ra chuyện như vậy, làm sao còn cho Tiết Nhượng sắc mặt tốt được?

Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ cùng nhau chào hỏi, sau đó Chân Bảo Quỳnh mới nói: “Từ biểu ca, Tiết biểu ca, hai người trò chuyện đi, ta và Tiểu Lộ ra ngoài trước đây.”

Tuy Từ Thừa Lãng nghĩ muốn nói cho Tiểu Biểu Muội biết chân tướng sự tình, nhưng có Chân Bảo Quỳnh ở đây, hắn không tiện nói, chỉ đành gật đầu nói: “Ừm.” Rồi sau đó khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ thấy Từ Thừa Lãng đang nhìn mình, cũng mỉm cười, cảm thấy hắn nhìn mình như vậy, nếu mình không nói lời nào thì thật không tốt nên khách khí nói: “Từ biểu ca chăm sóc tốt bản thân mình nha, ta đi trước.”

Từ Thừa Lãng quan sát gương mặt bình tĩnh không chút thay đổi của Tiết Nhượng, tiếp tục hướng về phía Chân Bảo Lộ cười: “Ừm, đa tạ Lộ biểu muội quan tâm, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.”

Hai biểu muội đều đi ra ngoài, Từ Thừa Lãng mới có hơi không khống chế nổi, sắc mặt trắng ngọc trầm xuống, mở miệng nói: “Tiết huynh không có lời gì muốn nói với ta sao?” Suy cho cùng hắn là người đọc sách, thường ngày lịch sự nhã nhặn, vô cùng tốt tính, mặc dù hôm nay gặp phải loại tình huống này, còn có thể bảo trì bình thản mở miệng trước với đối phương.

Trái lại Tiết Nhượng nói.

Thấy hắn mặt mày sáng sủa, không nhanh không chậm nói: “Kỹ năng bơi của Từ công tử không tệ, tại hạ bội phục.”

Dù Từ Thừa Lãng có tốt tính cỡ nào, lúc này cũng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu, đến gần một bước, trợn mắt nhìn nói: “Ngươi biết rõ đây là một cái bẫy, biết người rơi xuống nước cũng không phải Tiểu Lộ, vì sao không ngăn cản ta, trơ mắt nhìn ta xuống nước cứu người? Tiết Nhượng, tới cùng trong lòng ngươi là có ý gì?”

Lúc ấy hắn thấy hiếu kỳ, thấy nha hoàn kia dẫn Tiết Nhượng tới vườn Mai, lo lắng người hắn đi gặp là Tiểu Lộ, cho nên mới không nhịn được mà đi theo, vì vậy lúc đó liền cho rằng đó là Tiểu Lộ, cũng không có hoài nghi nha hoàn kia.

Thật ra, nếu là Chân Bảo Chương bảo nha hoàn đi mời Tiết Nhượng, vậy cái bẫy kia, cũng là thiết kế cho Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng nhìn Từ công tử tao nhã trước mặt, hiếm khi bị tức thành như vậy, trái lại nhàn nhạt cong khóe miệng. Hắn chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh trí phía ngoài, mới vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt lên bình sứ hình lá sen có hoa văn hoa mẫu đơn trồng một cây kim quế, nói: “Từ công tử nghĩ nhiều rồi.”

Từ Thừa Lãng làm sao tin được.

Hắn cười đi tới, nói với Tiết Nhượng, “Ta biết tâm ý của ngươi đối với Tiểu Lộ. Hôm nay người làm như vậy, sẽ không sợ ta nói cho Tiểu Lộ biết sao? Nếu Tiểu Lộ biết ngươi hãm hại ta như vậy, ngươi cảm thấy nàng sẽ nghĩ về ngươi như thế nào?” Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp, “Hoặc là, ta cũng có thể nói như vậy ---- hôm nay ta cứu Chân tam cô nương, là vì lúc ấy ta tưởng đó là Tiểu Lộ. Ta đem việc này nói với Tiểu Lộ, Tiểu Lộ biết được hành động hôm nay của ta là vì nàng, trong lòng nàng nhất định sẽ cảm động. Mà ngươi sao, người biểu ca thường ngày che chở cho nàng, lại thấy chết mà không cứu!”

Tiết Nhượng thản nhiên nói: “Từ công tử đã hiểu lầm, ta chỉ là không biết bơi thôi.” Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Thừa Lãng trước mặt, “... Nếu ngươi muốn nói cho nàng biết, vậy thì cứ nói đi. Ngược lại ta cũng muốn nhìn một chút, lòng của Tiểu Lộ tới cùng là hướng về người nào.”

.

Bên này, Trang thị và Trình thị vẫn còn đang tranh cãi.

Thái độ của Trang thị rất rõ ràng, kiên quyết không đồng ý cho Từ Thừa Lãng cưới Chân Bảo Chương. Thấy Trình thị nhất quyết không tha, liền nói: “Vậy cũng được, nếu ngươi cố ý muốn đem con gái của ngươi đưa qua đây, Thừa Lãng của ta cũng có thể nhận. Chỉ là ta cảnh cáo trước, mặc dù hôm nay phát sinh loại chuyện này, Chân tam cô nương cũng chỉ có thể tiến vào từ cửa hông thôi.”

Trình thị vì nữ nhi vẫn chịu đựng thái độ của Trang thị, lại không nghĩ rằng thường ngày trông Trang thị hiền lành, nhưng tính tình lại hung hăng như vậy.

Tiến vào từ cửa hông, đây không phải kêu nữ nhi của bà làm thiếp sao!

Cho dù Trình thị như thế nào đi nữa, cũng không thể để nữ nhi mà mình dốc lòng dạy bảo đi làm thiếp thất. Bà tức giận thở hồng hộc, nói: “Từ Phu Nhân, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Trang thị cười cười.

Có thể sử dụng loại biện pháp bỉ ổi này, trong lòng bà xem thường đôi mẹ con này, nếu nói lúc trước bà có vài phần thưởng thức Chân Bảo Chương, thì giờ phút này đã không còn một chút gì. Trước kia bà không thích Chân Bảo Lộ, chỉ cảm thấy nha đầu đó luôn quấn lấy con trai của bà, sợ đời này con trai của bà sẽ bị bám chặt, nhưng dù tốt xấu gì tiểu cô nương cũng còn biết xấu hổ, khi trưởng thành thì là một tiểu thư rụt rè, không còn quấn lấy biểu ca. Nhưng Chân Bảo Chương này? Nói ra thì còn là lớn hơn hai tuổi đó chứ?

Trang thị nghiêm mặt nói: “Chân Nhị phu nhân cũng biết rõ, quan hệ giữa Thừa Lãng nhà ta cùng Phúc An huyện chủ, đó là thanh mai trúc mã. Tuy nói hai người chưa đính thân, nhưng trưởng công chúa đã đề cập qua chuyện này với ta nhiều lần, vô cùng thưởng thức Thừa Lãng nhà ta...” Bà dừng một chút, vẻ mặt cao ngạo nói, “Chẳng lẽ, Chân Nhị phu nhân muốn cùng trưởng công chúa cướp đoạt con rể?”

Vốn là Trình thị định nhất quyết không tha, dù sao việc này liên quan đến việc chung thân của nữ nhi. Nếu làm ầm lên, lão thái thái cũng sẽ quyết định thay nữ nhi của bà. Lấy quan hệ giữa người hai nhà, cuối cùng phủ Trường Trữ Hầu cũng phải thỏa hiệp trước. Nhưng bà lại quên, Từ Thừa Lãng chưa đính thân, đã có Phúc An huyện chủ ái mộ hắn.

Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư, là ái nữ của Tấn Dương trưởng công chúa, cháu ngoại của đương kim Tuyên Hòa đế.

Sắc mặt của Trình thị thay đổi, biết tính toán hôm nay sợ là thất bại rồi. Cơn tức trong lòng bà, nhất thời cũng không nhịn nữa, hướng tới Trang thị nói: “Chương nhi nhà ta cho dù cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không làm thiếp!” Nói xong, liền tông cửa đi ra.

Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ cùng nhau đi ra, mới vừa đi tới bên này, thì nghe được những lời này của Trình thị, sau đó thấy Trình thị bước nhanh ra, sắc mặt tái xanh, bộ dáng tức giận đến hốt hoảng.

Chân Bảo Lộ nhìn nhìn, trái lại vui vẻ vểnh vểnh khóe miệng, trong lòng có chút thống khoái.

Chỉ cảm thấy Nhị thẩm của nàng đúng là tự làm tự chịu. Thường ngày tư thái rõ ràng cao ngạo, mà Chân Bảo Chương cũng thế, bộ dáng không ai bì nổi, lúc này lại dùng loại biện pháp không phù hợp này. Nàng biết Từ biểu ca rất được hâm mộ, nhưng dù như thế nào đi nữa, cũng phải có dáng vẻ rụt rè của một cô nương chứ.

Hiện giờ, nàng xem vị cữu mẫu ngày xưa mình không thích này, cũng thuận mắt thêm vài phần.

Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội như vậy, liền nói: “Được rồi. Xem muội vui vẻ như thế.”

Chân Bảo Lộ mới mặc kệ, nói thẳng: “Hôm nay Nhị thẩm đích xác hơi quá đáng, thấy bà ấy đánh nát răng còn phải nuốt vào bụng, trong lòng muội rất vui.”

Trái lại Chân Bảo Quỳnh đối với Trình thị không có nhiều thành kiến như vậy, cũng không hiểu được vì sao muội muội không thích Trình thị, nhưng loại chuyện hôm nay, đích xác quá mức rồi, hơn nữa còn vào ngày thành thân của Nhị ca, náo thành như vậy, sự thật là không nên. Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi vô cùng náo nhiệt, Chân Bảo Quỳnh nói: “Tân nương tử sắp vào cửa rồi, chúng ta nhanh đi qua đó đi.”

Chân Bảo Lộ nghĩ tới điều gì, chớp chớp mắt to, hướng về phía tỷ tỷ nói: “Tỷ đi trước đi, muội đợi lát nữa sẽ đi qua.”

Chân Bảo Quỳnh nghi hoặc. Chân Bảo Lộ sợ bị tỷ tỷ nhìn ra, vội vàng khe khẽ đẩy nàng ta, giọng nói mềm nhẹ: “Được rồi, muội sẽ đến ngay mà, tỷ tỷ nhanh đi đi thôi, nhìn xem nhị tẩu có đẹp hay không.”

Chân Bảo Quỳnh nở nụ cười. Nàng thật hết cách với vị muội muội này, đành nói: “Được rồi, tỷ đi trước đây.”

Chân Bảo Lộ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng lưng của tỷ tỷ biến mất, mới lẳng lặng đứng dưới tàng cây.

...Nhóm người.

Bên ngoài lạnh lẻo, Chân Bảo Lộ không mặc nhiều áo, bất quá thường ngày nàng hoạt bát khỏe mạnh, cũng không cảm thấy lạnh. Chỉ là bản thân nàng không cảm thấy lạnh, nhưng Hương Hàn lo lắng: “Tiểu thư, chúng ta đi qua kia đi? Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của người đông lạnh thành như vậy rồi.”

Chân Bảo Lộ căng thẳng sờ sờ mặt, hỏi: “Đông lạnh thành cái dạng gì rồi hả?”

Hương Hàn cười khúc khích, nói: “Tiểu thư vẫn xinh đẹp.” Tâm tư của nàng ta thông tuệ, tự nhiên có thể đoán được, nên nói, “Nô tỳ đi lấy áo choàng cho tiểu thư.”

Chân Bảo Lộ cười cười đáp: “Ừm, ngươi đi lấy đi.”

Nàng cười nhẹ nhàng nhìn Hương Hàn đi lấy áo choàng, mắt to mỉm cười mới nhìn sang hướng phòng khách, quả thực, chỉ chốc lát sau, thì thấy bóng dáng cao lớn từ bên trong đi ra.

Nàng cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu xem giày của mình. Hôm nay nàng mang đôi giày thêu bằng gấm nhũ bạc màu hồng nhạt, mũi giày gắn trân châu sáng bóng mượt mà. Từ lúc phụ thân thừa kế tước vị, ăn mặc của nàng còn tốt hơn trước đây, phụ thân thích đối tốt với nàng, xưa nay nàng cũng không bạc đãi bản thân mình, muốn hưởng thụ như thế nào thì hưởng thụ như thế đó. Nương có nói qua vài lần, đại khái là sợ nàng tiêu xài xa xỉ quen thói, về sau lập gia đình có thể sẽ khó qua, nhưng phụ thân lại nói, sẽ tích lũy đầy đủ đồ hồi môn cho nàng tiêu xài đủ hai đời. Cho nên, nàng không tham luyến quyền quý, chỉ cần những ngày ở nhà chồng không có trở ngại, có đồ hồi môn của nàng, thì có thể trải qua ngày lành.

Trước đôi giày thêu gắn châu bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày gấm màu đen, mũi giày đối mũi giày, từ từ tiếp sát. Nàng cong cong môi, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đại Biểu Ca.”

Vẻ mặt của Tiết Nhượng vô cùng ôn hòa, trầm thấp “Ừ” một tiếng, tròng mắt đen nhánh nhìn nàng: “Như thế nào ở chỗ này?”

Đương nhiên nàng không thể nói là cố ý đang chờ hắn, chỉ có nói khẽ: “Ta có chút lạnh, bảo Hương Hàn thay ta đi lấy áo choàng, ta ở chỗ này chờ nàng.” Rồi sau đó mới hỏi, “Đại Biểu Ca, khi nào mà quan hệ giữa huynh và Từ biểu ca tốt như vậy?”

Lúc này là ở bên ngoài, Tiết Nhượng lịch sự nhã nhặn, đối với nàng không có khác gì ngày trước. Nếu không phải Chân Bảo Lộ được chứng kiến bộ dáng lén lút của hắn, cũng sẽ không nghĩ tới, hắn vậy mà lại thích nàng.

Tiết Nhượng nghĩ tới lời nói lúc nãy của Từ Thừa Lãng, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương ăn mặc tỉ mỉ trước mặt, nhìn đôi môi đỏ hồng của nàng, chỉ đứng như vậy, đã có thể ngửi được vị ngọt trên người nàng, còn có vị nho nhàn nhạt trên môi.

Hắn nhìn môi của nàng một lúc, mới nói: “Chuyện vừa rồi, kỳ thật ta cũng ở đó.” Chuyện này không phải bí mật, nàng thế nào cũng biết, nếu để người khác nói cho nàng biết, không bằng chính hắn nói.

Chân Bảo Lộ hơi kinh ngạc, lúc sau lại nghe hắn nói không biết bơi, lập tức nhăn mày trách nói: “Nếu huynh biết bơi, chẳng lẽ sẽ nhảy xuống cứu người?”

Từ biểu ca là người hiền lành, nàng cũng không hi vọng Đại Biểu Ca cũng trở thành người hiền lành, ngoài ý muốn và cố ý, việc gì thì việc, nhưng chuyện hôm nay rõ ràng như vậy, sự thật là không nên hồ đồ.

Tiết Nhượng cười cười, không nghĩ tới nàng kích động như thế, nói: “Sẽ không, ta đều có chừng có mực. Hơn nữa Từ công tử nhiệt tình hơn ta rất nhiều, nên cũng không tới phiên ta.”

Chân Bảo Lộ gật gật đầu, lại nói: “Này... Nếu hôm nay thật sự là muội rơi xuống nước thì sao?”

Hắn không biết bơi, cũng chỉ có thể kêu Từ Thừa Lãng đi cứu nàng. Chân Bảo Lộ thoáng nhíu mi.

Tiết Nhượng đáp: “Ta sẽ lập tức nhảy xuống.”

Chân Bảo Lộ bị những lời này của hắn làm cho vui vẻ, nhẹ nhàng cười nhạo hắn: “Huynh cũng đâu biết bơi.” Không biết bơi, còn đòi làm anh hùng à? Với lại nàng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, nàng yêu quý cái mạng nhỏ như vậy, làm sao có thể không cẩn thận rơi xuống nước chứ?

Lại nghe giọng nói hắn rõ ràng nói: “... Nghĩ tới cứu muội sẽ nhảy.”

Gương mặt Chân Bảo Lộ nóng nóng, có chút chịu không nổi. Nàng vểnh vểnh khóe miệng, nắm chặt đầu ngón tay của mình, thật lâu mới khẽ “Ừ” một tiếng.

Lúc sau lại thầm nghĩ: “May mà Nhị thẩm để mắt con rể không phải là Đại Biểu Ca.

Nghĩ nghĩ vẫn thấy không yên lòng, dù sao loại chuyện này rất thông thường. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì nghiêm túc: “Chuyện của Từ biểu ca, nếu hôm nay huynh đã thấy, ta cũng không cần nói nhiều. Chỉ là ngày sau nếu huynh đụng phải loại chuyện này, cần bình tĩnh hiểu rõ, đừng giống Từ biểu ca như hôm nay.”

Tiết Nhượng biết nghe lời phải, nói: “Ừm, ta biết rồi.” Dừng một chút, lại lập lại: “Từ công tử quá nhiệt tình.”

Còn không phải sao. Chân Bảo Lộ gật đầu phi thường tán đồng.

Nàng không chấp nhận nhất điểm này của Từ Thừa Lãng, đối với người nào cũng đều tốt, cho nên hôm nay mới có thể như vậy, đần độn u mê nhảy xuống nước cứu người, thiếu chút nữa khiến cho Nhị thẩm thực hiện được ý đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.