Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 44




Chân Bảo Lộ lập tức bối rối, mấp máy môi nói: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"

Làm sao lại như vậy? Mấy ngày nay phụ thân căn bản không đi Hàn Lâm Viện, cho dù buổi sáng lúc nàng tỉnh lai, phụ thân vẫn khỏe mạnh. Chân Bảo Lộ vội vội vàng vàng xuống giường, trên người chỉ mặc mỗi bộ trung y màu thiển hạnh, chân không bước xuống.

Hương Đào bước lên phía trước đỡ: "Tiểu thư, người đừng xuống."

Tiết Nhượng thấy thế, cũng đưa tay nắm cánh tay nàng: "Lộ biểu muội."

Chân Bảo Lộ không nghe, cố sức tránh đi, phóng ra khỏi phòng ngủ, chạy tới Nghi An Cư.

Tiết Nhượng hơi chau mày, xoay người đi theo.

.

Bên Nghi An Cư, Chân Như Tùng đã được chẩn đoán chính xác, Nghi An Cư cũng bị cách ly.

Mặc dù lão thái thái lo lắng, nhưng lúc này là thời điểm cần yên ổn lòng người, bà không thể rối rắm. Lão thái thái nhìn Từ thị đoan trang hiền thục thường ngày, hiện nay hai mắt đỏ lên, không để ý đại phu ngăn trở muốn chiếu cố nhi tử, trong lòng cũng thổn thức. Người con dâu này, đúng là thật lòng đối với nhi tử của bà, bằng không cũng sẽ không đối với con gái mà Tiết thị để lại tốt như vậy.

Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Từ thị, nói: "Được rồi, suy cho cùng ngươi cũng là con dâu trưởng của phủ Tề Quốc Công, nhìn ngươi xem, đã thành bộ dáng gì rồi hả?"

Thường ngày Từ thị tận lực làm con dâu và thê tử tốt, nhưng lúc này không nhịn được, nức nở nói với lão thái thái: "Xin người để con dâu đi chăm sóc cho lão gia."

Người chiếu cố bên cạnh, vậy cũng bị lây bệnh. Mà đây không phải là phong hàn bình thường, nếu bị nhiễm bệnh, coi như một chân đã bước vào quan tài rồi. Lão thái thái nói: "Thân ngươi yếu ớt, nếu cũng nhiễm bệnh dịch, bọn Thượng nhi Vinh nhi và Lộ nhi nên làm sao bây giờ?"

Thượng nhi và Vinh nhi còn chưa tròn ba tuổi.

Từ thị đâu lo được nhiều như vậy, vẫn quyết tâm lưu lại chiếu cố phu quân của mình. Nhưng lão thái thái cao tuổi rồi, sao không hiểu rõ bệnh dịch lợi hại bao nhiêu.

Lão thái thái nhìn Từ thị hai mắt đẫm lệ trước mặt, gương mặt tràn đầy nếp nhăn không hài lòng còn bất đắc dĩ, thở dài nói: "Được rồi, cứ theo ý ngươi đi. Chỉ là Thượng nhi và Vinh nhi, mấy ngày nay nên tạm thời ở tại Thọ Ân Đường của ta."

Người con dâu này đối với nhi từ của bà là một mối tình thắm thiết, trong lòng lão thái thái rất cảm động, nên phải thành toàn. Nhưng hai cháu trai còn nhỏ tuổi, lão thái thái thật sự không dám mạo hiểm.

Từ thị lập tức gật đầu, rưng rưng kích động nói: "Tốt, nghe theo lão tổ tông." Lúc này, Từ thị cũng hiểu rõ bản thân mình không có tâm tư chăm sóc cho hai đứa con trai, ngày thường lão thái thái nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là cháu trai của bà, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn hắn. Cho nên ở lại Thọ Ân Đường, Từ thị rất yên tâm.

Từ thị tiễn bước lão thái thái, lúc này mới xoa xoa nước mắt, chuẩn bị đi vào chiếu cố Chân Như Tùng.

Đại phu đi ra, là một lão già cao gầy, mặc trường bào cổ tròn màu xám cũ kỹ, tóc đã hoa râm. Bởi vì sợ bị lây bệnh, nên dùng khăn che miệng và mũi, thấy Từ thị muốn đi vào, vội vàng ngăn trở: "Phu nhân không thể đi vào."

Từ thị làm sao đồng ý, sốt ruột nói: "Phu quân bị bệnh, làm thê tử nào có không chăm sóc bên người? Đại phu, ngươi hãy nói với ta, bệnh tình của phu quân như thế nào?" Từ thị rơi nước mắt lã chã. Dung mạo bà vốn đoan chính thanh nhã, bộ dáng hoa lê đẫm mưa này, lại càng khiến người ta đau lòng.

Đại phu thực sự nói: "Bệnh tình của Chân đại gia cực kì hung hiểm, sợ là lành ít dữ nhiều. Ngoài thành đã có nhiều thôn dân bị loại bệnh dịch này. Chỉ là trong hoàng thành, vẫn không có người nhiễm bệnh... Mấy ngày nay Chân đại gia có ra khỏi thành không?"

Từ thị lắc đầu, giọng điệu nghẹn ngào không thôi, thực sự nói: "Phu quân nhà ta luôn ở trong phủ." Nói xong mới thoáng khựng lại, nói, "Chỉ là... Chỉ là mấy ngày trước đây nữ nhi của ta bị phong hàn, phu quân nhà ta một mực chiếu cố bên người."

Đại phu ngẩn người: "Lệnh thiên kim bị phong hàn?"

Từ thị gật đầu: "Đúng vậy. Mấy ngày trước đây có hơi nghiêm trọng, hai ngày này đã gần như khỏi hẳn."

Giống như nghĩ đến điều gì, Từ thị hỏi, "Ý của đại phu... chẳng lẽ phu quân ta nhiễm bệnh dịch có liên quan tới con gái của ta?"

Đại phu vội nói: "Cũng không phải như vậy. Chỉ là theo như lời nói của phu nhân, mấy ngày nay Chân đại gia ở cùng một nơi với lệnh thiên kim, lão phu lo lắng lệnh thiên kim cũng bị nhiễm loại bệnh dịch này."

Từ thị giật mình, lúc này mới cẩn thận hỏi: "Bệnh của phu quân... có thể trị hết không?"

Đại phu nói: "Dịch bệnh này lão phu cũng không có nắm chắc, chỉ có thể tận lực thử một lần... Mong rằng phu nhân chuẩn bị tâm lý thật tốt." Nửa câu nói sau, dĩ nhiên giải thích rõ rang tính nghiêm trọng của bệnh dịch.

Lúc này sắc mặt Từ thị trắng nhợt, cả người xém chút đứng không nổi, lảo đảo vài bước, may có Nghiêm ma ma luôn đi theo bên cạnh đỡ bà.

Đây chính là đại phu có danh vọng nổi tiếng nhất Hoàng Thành, nếu ngay cả ông ấy cũng trị không được, phu quân của bà...

Chân Bảo Lộ một đường chạy đến Nghi An Cư, mới vừa bước vào cửa, liền thấy sắc mặt của nương có hơi đáng sợ.

Chân Bảo Lộ vô cùng sợ hãi, sốt ruột tiến lên, ngẩng đầu thì thào hỏi: "Nương, phụ thân thế nào rồi?"

Tiểu cô nương khó khăn lắm mới xuống giường được, tóc đen bung xõa, vội vội vàng vàng, áo khoác cũng không mặc. Lại nói còn chưa hết bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà không có nửa phần huyết sắc, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Hiện nay đôi mắt to đen lúng liếng đầm đìa nước mắt, thật khiến người ta thương tiếc.

Đại phu đứng ở một bên, nhìn thấy dáng vẻ suy yếu và nét mặt trắng nhách ấy của tiểu cô nương, cũng cau mày lo lắng.

Nhưng Từ thị đối diện với gương mặt của con gái nhà mình, nghĩ đến mấy ngày nay phu quân đều chiếu cố nàng hàng đêm. Bà muốn đi thay, ông cũng không chịu. Từ thị cắn chặt môi, giơ tay lên, rốt cuộc "bốp" một phát đánh tới.

Trong phòng yên tĩnh, càng khiến âm thanh này càng thêm vang dội.

Tiểu cô nương thật sự bị bất ngờ, cơ thể nhỏ nhắn lập tức ngã trên mặt đất. Có chút lờ mờ, thoáng há miệng, tựa hồ không kịp phản ứng.

Từ thị trợn mắt nhìn, cuồng loạn giận dữ hét lên: "Ngươi qua đây làm gì? Chính là ngươi! Chính ngươi hại phụ thân của ngươi thành như vậy!"

Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng tức giận như vậy, cũng y như những người đàn bà chanh chua ngoài đường phố.

Nghiêm ma ma là tâm phúc của Từ thị, nhìn bà đố xử với Lục tiểu thư như vậy, cũng không nhìn được, lúc này khom lưng đỡ tiểu cô ngã trên mặt đất lên.

Từ thị lại tiếp tục nói: "Không được đỡ nó! Đều là do nó, là nó hại phụ thân của nó thành cái dạng này, đều do nó làm hại!"

Nghiêm ma ma vừa nâng Chân Bảo Lộ ở dưới đất dậy, Từ thị liền không khống chế được tâm tình của mình, giơ tay lên muốn đánh nàng tiếp. Không ngờ một tát này còn chưa hạ xuống, bỗng nhiên có người xông tới, chạy qua chắn trước mặt Chân Bảo Lộ.

"Bốp" một cái, Từ thị cảm giác lòng bàn tay đau rát, mới phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

Nghiêm ma ma cũng kinh hãi.

Vốn là tưởng Lục tiểu thư bị đánh, không ngờ lúc này, Tiết Đại công tử lại xông tới.

Nghiêm ma ma nghiêng đầu nhìn Tiết Đại công tử ở bên cạnh, thấy hắn bảo hộ Lục tiểu thư trong lòng, trên mặt lại bị đánh cho đỏ bừng, không chỉ có như vậy, gương mặt tuấn tú còn có mấy vết cào chảy máu.

Người làm nương, cho dù có giận con của mình, cũng không thể hành động như vậy, Lục tiểu thư mới bây lớn chứ. Nghiêm ma ma đau lòng cho Lục tiểu thư, rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Nếu vết thương này ở trên gương mặt trắng noãn của Lục tiểu thư, như vậy cũng được sao?

Tiết Nhượng nhìn Từ thị trước mặt có vẻ như đã mất đi lý trí, nghĩ tới đó là nương của nàng, ánh mắt rét lạnh, nói: "Hành động này của phu nhân... không phải là quá mức rồi sao."

Thường ngày Từ thị đoan trang hiền lương, trước mặt vãn bối cũng như thế, lúc này thấy Tiết Nhượng, nhưng không hề có chút phong độ. Chỉ là Từ thị nhìn Tiết Nhượng, thấy hắn rõ ràng là một thiếu niên, khi nói ra lời kia, trong lòng bà cũng run rẩy sợ hãi.

Lúc này Từ thị mới phục hồi tinh thần, nghiêm nghị nói: "Ngươi dựa vào cái gì lo đến việc nhà của ta? Ta muốn giáo huấn con gái của mình, người ngoài như ngươi có thể quản sao?"

Tiết Nhượng ôm tiểu cô nương trong lòng, lẳng lặng đặt tay đặt sau gáy nàng, xoay đầu nàng vào trong ngực mình, không để nàng nhìn thấy dáng vẻ hiện nay của nương nàng.

Cảm giác được cả người nàng phát run, Tiết Nhượng nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.

Rồi sau đó mới nói với Từ thị: "Đúng là cháu không quản được, chỉ là ----- nếu cháu có cách cứu dượng thì sao?"

Chân Bảo Lộ lập tức ngẩng đầu lên, tay nhỏ gắt gao nắm lấy tay hắn, thì thào: "Đại Biểu Ca, huynh nói có thật không?"

Tiết Nhượng cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp, hiện nay một bên sưng đỏ. Hắn hít sâu một hơi, rồi "Ừ" một tiếng.

Lại nói thêm: "Muội yên tâm."

Giọng nói của hắn rất ôn hòa, khiến cho Chân Bảo Lộ cảm thấy vô cùng kiên định.

Tiết Nhượng hướng tới Từ thị nói: "Vân Hạc tiên sinh ở trong xe ngựa bên ngoài."

Đại phu đứng bên cạnh Từ thị, vừa nghe là Vân Hạc Tiên sinh, ánh mắt sáng lên, vội vàng xoải bước tới, vô cùng kích động, nói: "Vị công tử này, ngươi nói... ngươi biết Vân Hạc Tiên sinh?"

Tiết Nhượng nói: "Không tính là quen biết, chỉ là hôm nay may mắn mời được ông ấy tới đây."

Lời nói này vô cùng khiêm tốn, thanh danh của Vân Hạc Tiên sinh, ngay cả phụ nhân và con nít đều biết. Nhưng hành tung của ông ấy bất định, mặc dù may mắn gặp được, ông ấy cũng sẽ không tùy tiện ra tay xem bệnh. Đại phu nhìn vị thiếu niên phong độ hiên ngang trước mặt, cũng ngầm tán thưởng, lại hiếu kỳ, vị công tử này đến tột cùng làm cách nào mà kiếm được Vân Hạc Tiên sinh, còn mời ông ấy đến đây.

Lúc này có Vân Hạc Tiên sinh, bệnh dịch của Chân Như Tùng tất nhiên có thể được cứu rồi.

Từ thị tự mình ra ngoài mời Vân Hạc Tiên sinh vào, nhìn ông ấy bắt mạch cho phu quân nhà mình, kê đơn thuốc, lại nghe nói bệnh dịch này không khó trị, uống thuốc ông kê xong, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại. Lúc này Từ thị cảm động đến rơi nước mắt, muốn trả số tiền lớn cảm tạ Vân Hạc Tiên sinh.

Mà bên U U Hiên, Chân Bảo Lộ đã mặc xong xiêm y màu hồng đào cùng áo khoác thêu hoa rơi, búi tóc được chải gọn gàng, lúc này Chân Bảo Quỳnh đang tự mình thoa thuốc mỡ lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chân Bảo Quỳnh nhìn má trái của muội muội, vô cùng đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải đau lắm không?"

Chân Bảo Lộ im lặng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì bình tĩnh, nói: "Đã không đau nữa rồi."

Xuống tay nặng như vậy, làm sao mà không đau? Mặt của muội muội thế này, là do nương, Chân Bảo Quỳnh lại oán Từ thị, thân là con gái, chẳng qua không thể trách bà. Lúc ấy nàng bị lão thái thái kêu đi, hai đệ đệ ồn ào ầm ĩ, nàng phải dỗ hơn nữa ngày, sau khi vội vội vàng vàng trở về, thì thấy được tình cảnh như vậy.

Chân Bảo Quỳnh đỏ cả vành mắt, nghĩ đến vừa rồi Tiết Nhượng che chở cho muội muội, còn ôm muội muội trở về, trong lòng rất là cảm kích, vì thế nói với Chân Bảo Lộ: "Muội nghỉ ngơi thật tốt đi, tỷ ra ngoài cám ơn biểu ca."

Đại Biểu Ca.

Chân Bảo Lộ nghe xong, giương mắt, cũng từ ghế đứng lên, nói với tỷ tỷ: "Muội cũng đi."

Hôm nay nếu không có Đại Biểu Ca, bọn họ không biết nên làm sao bây giờ.

Chân Bảo Quỳnh cũng không ngăn cản, gương mặt điềm tĩnh mang theo ý cười, gật đầu nói: "Ừm, vậy chúng ta cùng đi."

Chân Bảo Lộ gật đầu, được tỷ tỷ nắm tay dắt ra ngoài, thấy Đại Biểu Ca đứng ở bên ngoài, ngoại bào trên người bẩn thỉu dơ dáy vẫn chưa thay ra.

Lúc này, nàng không hề ghét bỏ hắn bẩn thỉu.

Nghĩ đến mới vừa rồi hắn đã che chở cho mình, trong lòng Chân Bảo Lộ chỉ thấy ấm áp. Tuy nàng có đường huynh, nhưng không hề thân cận, có đôi khi nàng cũng muốn mình có một ca ca như vậy, chắc chắn có năng lực che chở cho nàng và tỷ tỷ. Việc ở đời trước, tất cả trọng trách, cũng không cần một mình tỷ tỷ yếu đuối gánh vác rồi.

Tiết Nhượng nghe được tiếng động nên xoay người lại.

Thấy tiểu cô nương đã sửa soạn sạch sẽ, trên mặt cũng thoa thuốc mỡ, chỉ có vẫn còn sưng đỏ.

Chân Bảo Lộ nhìn hắn, trên mặt hắn cũng có dấu tay, còn có vài vết cào xước, chính là dấu móng tay. Vết thương này vốn nên rơi vào trên mặt nàng... Trong lòng Chân Bảo Lộ không nói ra được cảm giác gì, rút tay mình trong tay tỷ tỷ ra, đi đến trước mặt Tiết Nhượng, kéo hắn đến ngồi xuống ghế mai côi ở một bên.

Chân Bảo Lộ tự mình bôi thuốc cho hắn.

Tiết Nhượng an tĩnh không nói chuyện.

Chân Bảo Quỳnh đứng ở một bên, cười cười, sau đó nói: "Ta đi xem bọn Thượng nhi ở bên lão tổ tông." Từ thị cố ý ở lại bên người hầu hạ Chân Như Tùng, lão thái thái sợ hai cháu trai cũng nhiễm bệnh dịch, liền dứt khoát nuôi dưỡng ở cạnh mình. Chỉ là hai tiểu tử kia còn nhỏ, không thấy được nương, mà mấy ngày rồi cũng không thấy Chân Bảo Lộ, ồn ào ầm ĩ, rất cần người dỗ dành.

Chân Bảo Lộ nhu thuận nói: "Ừm, tỷ tỷ đi đi." Lại hướng tới Tiết Nhượng nói, "Đại Biểu Ca, đau không?"

Tiết Nhượng đối diện với đôi mắt to thân thiết của Tiểu Biểu Muội, khẽ mở miệng nói: "Không đau."

Thoa xong thuốc, Chân Bảo Lộ đậy bình sứ nhỏ lại, một đôi mắt to nhìn về phía Tiết Nhượng. Mặc dù nàng cảm thấy kỳ quái, vì sao hôm nay Đại Biểu Ca lại mời Vân Hạc Tiên sinh tới, nhưng những nghi vấn này, đến trước mắt, nàng lại không muốn hỏi, cũng biết đã không quan trọng.

Chân Bảo Lộ vẫn lo lắng hỏi: "Đại Biểu Ca, phụ thân của muội sẽ không có chuyện gì nữa chứ?"

Tiết Nhượng biết nàng lo lắng, khẽ cười, giơ tay vuốt ve nửa bên mặt không bị thương của nàng, nói: "... Yên tâm."

Chân Bảo Lộ cũng cười theo, liên tục gật đầu nói: "Ừm."

Giống như chỉ cần hắn nói một câu yên tâm, nàng thật sự yên tâm rồi.

.

Chân Như Tùng uống thuốc Vân Hạc Tiên sinh kê, quả thực liền giảm sốt. Mà dù sao Tiết Nhượng cũng không thể ở lâu, nhìn sự tình cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp, bản thân mình lại có bộ dáng dơ bẩn, liền đi về phủ An Quốc Công. Chân Bảo Lộ tiễn Tiết Nhượng xong, mới đi Nghi An Cư xem phụ thân.

Từ thị đang canh giữ bên giường, mớm thuốc cho Chân Như Tùng.

Lúc Chân Bảo Lộ đi vào, Từ thị mới vừa đút xong thuốc, bàn tay trắng nõn đem chén sứ trắng nhỏ đặt qua một bên, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chân Bảo Lộ tiến vào.

Thấy vết thương trên mặt Chân Bảo Lộ, Từ thị hơi khựng lại, rồi chột dạ nhìn ra chỗ khác.

Chân Bảo Lộ cũng có chút lúng túng, nhàn nhạt gọi "Nương", sau đó chậm rãi đi tới.

Tuy Chân Như Tùng đang mơ mơ màng màng, nhưng nghe được hết động tĩnh bên ngoài, đại khái cũng rõ đã xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn thấy gương mặt sưng lên của con gái, mới tức giận liên tục ho lên.

"Phụ thân." Chân Bảo Lộ cuống cuồng hô.

Từ thị cũng cau mày, vội vàng đở Chân Như Tùng lên, vỗ nhè nhẹ vào lưng ông.

Chân Như Tùng liên tục ho vài cái, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, lúc sau mới thở hổn hển mấy hơi, nói với Chân Bảo Lộ: "Tiểu Lộ ngoan, bệnh của phụ thân còn chưa khỏe, con ngoan ngoãn ra ngoài, chớ vào đây."

Chân Bảo Lộ mấp máy môi, không muốn đi ra: "Phụ thân."

"Nghe lời."

Chân Bảo Lộ gắt gao nắm chặt hai tay, mắt to trắng đen rõ ràng lưu luyến không rời liếc nhìn phụ thân nhà mình, lúc này mới nghe lời đi ra ngoài.

Sau khi Chân Bảo Lộ ra ngoài, Chân Như Tùng nằm xuống, ánh mắt tối đen lạnh lùng nhìn về phía Từ thị.

Từ thị lạnh cả sóng lưng, lúc này mới thì thào nói: "Thiếp thân sai rồi, thiếp thân không nên giận chó đánh mèo Tiểu Lộ, chỉ là...chỉ là lúc ấy thiếp thân lo lắng đến rối trí." Bệnh dịch này sẽ khiến người ta mất mạng, bà không dám tưởng tượng nếu ông cứ như vậy mất đi.

Sắc mặt Chân Như Tùng có chút không được tốt, biểu tình cũng xa cách, trên mặt không còn vẻ nhu tình của trước kia. Mặc dù ông thương tiếc thê tử, nhưng càng đau lòng con gái. Ông nói: "Ta biết rồi." Lúc sau lại không nói gì nữa. Ông rất hiểu rõ loại chuyện này, có nói nhiều hơn nữa cũng không làm nên được gì.

Ông nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài đi."

Từ thị nhìn phu quân lạnh nhạt, trong lòng cũng không từ bỏ. Vừa mới nhìn gương mặt của con gái, bà cũng đau lòng. Chỉ là bà không biết. Vào lúc đó trong đầu bà chỉ có mỗi mình phu quân của mình.

Trong lòng Từ thị cũng hiểu rõ, bà quá để ý phu quân, cho nên mấy năm nay, vì vậy mới tốt với Quỳnh nhi gấp bội, để ông kính trọng mình nhiều hơn, cùng ông trải qua cuộc sống ân ái. Bà yêu người nam nhân này, muốn vì ông sinh con dưỡng cái, nhưng gả vào đây gần mười năm, lại chỉ sinh ra một đứa con gái. Mẹ chồng vốn xem bà như con gái ruột, trong lòng cũng oán bà, ngay cả mẹ ruột của bà cũng vì bà nhiều năm không sinh hạ được con trai, số lần tới phủ Tề Quốc Công đều bớt đi. Mỗi lần nhìn con gái bị phu quân cưng chiều kiêu căng, trong lòng bà không vui chút nào, cũng không ngừng suy nghĩ: Nếu Tiểu Lộ là con trai, thì tốt biết bao nhiêu. Nếu như vậy, bà ở phủ Tề Quốc Công cũng không còn lo lắng.

Hiện giờ cuối cùng đã có con trai, nhưng trong lòng oán con gái, đã thành thói quen. Bà sớm biết rằng đứa nhỏ vô tội, nhưng thói quen này không thay đổi được.

Từ thị vô cùng áy náy, đôi mắt ửng hồng, nhìn phu quân nằm trên giường nhắm mắt không muốn nhìn bà, giơ tay thay ông dịch góc chăn, ôn nhu nói: "Một lát thiếp thân lại đến."

.

Chân Bảo Lộ đi ra Nghi An Cư, đứng ở bên ngoài trong chốc lát, khi không nghe thấy âm thanh tranh cãi của phụ mẫu, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng đưa tay sờ mặt mình, bây giờ vẫn còn đau, mới vừa rồi nàng lo lắng cho phụ thân, không có tâm tư nghĩ đến, giờ yên tĩnh lại thì cảm thấy vô cùng oan ức.

Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Chân Bảo Lộ giơ tay xoa xoa, lau đi, lại rơi xuống, như thế nào đều lau không hết.

Đi ra Nghi An Cư, Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn thấy trong đình nghỉ mát cách đó không xa có một lão bá mặc áo bào xanh, biết được vị kia là thần y Vân Hạc Tiên sinh do Đại Biểu Ca mời tới.

Cặp mắt to của Chân Bảo Lộ vụt sáng, nhấc làn váy lên chạy đến.

Tuy rằng Vân Hạc Tiên sinh tóc trắng phơ, nhưng tóc bạc mà mặt vẫn hồng hào, khuôn mặt bóng loáng nhẵn nhụi, cực kỳ trẻ tuổi. Bất quá tính tình không được tốt, không thích quan tâm đến người khác.

Đại khái người có bản lĩnh đều có thái độ kiêu kỳ. Chân Bảo Lộ cũng không thích người cao ngạo, nhưng hôm nay vị Vân Hạc Tiên sinh này đã cứu mạng phụ thân của nàng, cho dù thái độ của ông có kém hơn nữa, nàng cũng phải cung kính với ông.

Chân Bảo Lộ thi lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười cung kính, nói: "Đa tạ tiên sinh đã cứu mạng phụ thân của cháu." Tuy khách khí, nhưng không mất phong phạm quý nữ nên có.

Vân Hạc Tiên sinh liếc nhìn tiểu cô nương đối diện nhàn nhạt dò xét, biết nàng là Lục tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, vẫn không có phản ứng, đến khi nhìn thấy một bên mặt sưng đỏ của tiểu cô nương, ánh mắt mới thoáng khựng lại... Vân Hạc Tiên sinh nhíu mi, nhưng cũng không thích lo chuyện bao đồng, thu dọn dược liệu trên bàn đá, không nhanh không chậm nói: "...Không cần cảm tạ."

Quả thực không cần cảm tạ, cũng không phải ông có tấm lòng lương thiện mà tới cứu người.

Nếu không phải tính tình thiếu niên kia quật cường, mặc kệ mưa gió leo lên vách đá, hái xuống Linh Chi trên núi cho ông, thì ông cũng không đáp ứng đi ra chữa bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.