Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 34




Chân Bảo Quỳnh vẫn như thường trước khi ngủ tới xem muội muội một lát, lúc này thấy muội muội đang lười biếng nằm trên giường La Hán, chân trắng nõn nà để trần, nơi nào có dáng vẻ quy củ hiểu chuyện, đi qua nói: "Nhìn muội xem, lỡ như cảm lạnh thì sao." Nói xong liền nhặt lên đôi vớ bên cạnh, cầm lấy chân của Chân Bảo Lộ, tự tay mang vào cho nàng.

"Tỷ tỷ..."

Trong lòng Chân Bảo Lộ run lên, chặn lại nói, "Để tự muội làm là được rồi."

Chân Bảo Quỳnh cũng vì yêu thương muội muội, nói: "Hai ta là tỷ muội, sợ tỷ ghét bỏ muội hay sao?" Nàng ta mỉm cười, thay muội muội mang tất vào, lúc này mới hỏi, "Mới vừa rồi thấy muội hơi thất thần, đang suy nghĩ chuyện gì đấy?"

Chân Bảo Lộ ngồi dậy, tiến đến bên cạnh tỷ tỷ, giơ lên lá thư của Tiết Nghi Phương, cười đến vui mừng, "Nghi Phương biểu tỷ nói, mùng sáu tháng sau chính là sinh thần của Đại Biểu Ca. Đại Biểu Ca vô cùng tốt với muội, lần trước muội lén đi ra ngoài, may là có hắn đưa về. Tỷ tỷ, ngày ấy muội nghĩ đi phủ An Quốc Công chúc mừng sinh thần cho Đại Biểu Ca..." Nói xong thì ôm cánh tay Chân Bảo Quỳnh làm nũng, "Có điều quan hệ của Tiết biểu ca và tỷ tỷ thân hơn, đến lúc đó tỷ tỷ đi cùng, có được hay không?"

Mọi chuyện Chân Bảo Quỳnh đều theo ý của muội muội, nhưng bây giờ nàng đã không phải là tiểu hài tử, không thể tùy tiện đến gặp biểu ca. Hơn nữa đã nhiều ngày qua, có người tới cửa cầu hôn, Chân Bảo Quỳnh cũng có biết, tuy rằng phụ mẫu đều cự tuyệt, nhưng Chân Bảo Quỳnh không tránh được thẹn thùng.

Trong lúc mấu chốt này, nàng thật sự không tiện đi chúc mừng sinh thần cho Tiết Nhượng.

Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt to của muội muội, cảm thấy hơi dao động, mới lên tiếng: "Chuyện này...Vậy ngày ấy muội không được chạy đi lung tung, phải ở bên cạnh ta." Nếu có muội muội bên người, thì có thể tránh hiềm nghi rồi.

Chân Bảo Lộ hiểu được băn khoăn của tỷ tỷ, nhu thuận gật đầu, nàng nghiêng đầu tỉ mỉ đánh giá, thấy tỷ tỷ, tuy rằng dung mạo thường ngày không tính là kinh diễm, cũng là một vẻ đẹp khó dằn lòng được, hơn nữa càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Làn da tuyết trắng mềm mại, lông mày cong mang vẻ dịu dàng nhu mì, quả nhiên là cái liếc nhìn khiến người ta động lòng sinh ra ý muốn bảo hộ. Trước mắt còn non trẻ, dung mạo vẫn chưa nẩy nở, đợi thêm hai năm, sợ là Tống Chấp vừa nhìn thấy sẽ không dời mắt nổi.

Nghĩ tới ngày đó Tống Chấp luống cuống ở Trạng Nguyên lâu, Chân Bảo Lộ mỉm cười.

Nếu Tống Chấp và Đại Biểu Ca là bạn tốt, vậy lần sinh thần này của Đại Biểu Ca, có lẽ cũng sẽ đến.

Có điều, tỷ tỷ là nữ nhi của phủ Quốc Công, tất nhiên nàng không có khả năng giúp đỡ Tống Chấp ở riêng với tỷ tỷ, bằng không nếu bị Tống Chấp coi thường, sẽ không tốt lắm. Đến lúc đó, chỉ để Tống Chấp ở xa xa nhìn một chút, như vậy hắn mới thấy tỷ tỷ nhà mình tốt bao nhiêu, mới có thể để trong lòng nhiều hơn.

.

Lại nói đến Chân Bảo Chương, mặc dù thông qua cuộc thi của trường nữ học, nhưng mỗi lần thấy bộ dáng khoe khoang khắp nơi của Trình Thị, thì nhịn không được kéo Trình Thị đến một góc, bất mãn nói: "Nương, chuyện này có cái gì tốt đâu mà nói. Nữ nhi cũng không phải được đứng nhất, Tứ muội muội vẫn yên lặng, suốt ngày ở Lâm Linh Cư học bài, người gióng trống khua chiêng như vậy làm cái gì?" Chân Bảo Chương càng nói càng tức, đôi mắt có chút ửng hồng, "Thành ra Tứ muội muội có phong phạm của đại gia khuê tú, ta lại chỉ làm nền cho nàng ấy."

Năm trước Chân Bảo Quân lạc tuyển, Trình Thị thấy thật mất mặt, lúc này hai nữ nhi đồng thời vào được trường nữ học, tất nhiên Trình Thị không kìm nén được loại tình cảm vui sướng. Bây giờ nghe Chân Bảo Chương nói như vậy, thì nhíu mày khiển trách: "Ngươi nhìn ngươi đi, chẳng qua chỉ kém vài hạng thôi, thì đã ủ rũ như vậy. Chương nhi, nương nói ngươi nghe, có thể đi vào trường nữ học đó là ngươi có tiền đồ, nhưng nương cũng không hi vọng ngươi trở thành người chịu thua."

Đúng vậy. Trước mắt bất qúa mới là kỳ thi đầu, ngày sau nàng và Chân Bảo Quỳnh còn có nhiều lần so đấu hơn.

Mi mắt Chân Bảo Chương run rẩy, nhìn về phía Trình Thị: "Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi nhất định cố gắng, sớm ngày đem Tứ muội muội bỏ lại đằng sau."

Trình Thị thấy thế mới vừa lòng.

Từ năm trước bởi vì chuyện tình của Chân Bảo Lộ, Trình Thị bị lão thái thái cấm túc, sau đó vẫn luôn cẩn thận từng chút một, sống trong nơm nớp lo sợ, lúc này hai nữ nhi không chịu thua kém, tâm tình lão thái thái vô cùng tốt, cũng khen bà vài câu, nói bà làm nương có phương pháp giáo dục. Còn Từ Thị, sinh hai con trai thì lại làm sao? Ngày sau có được coi trọng hay không còn chưa chắc chắn đâu.

Trình Thị nhìn con gái mình, càng ngày càng trổ mã xinh đẹp ra, nếu ở trường nữ học cũng thể hiện xuất sắc, việc hôn sự ngày sau đã có thể không cần lo âu rồi. Nghĩ đến mấy ngày trước có người đến cầu thân, trong lòng Trình Thị thấy khinh thường. Con gái của bà đúng là lúc nước lên thì thuyền lên, ngày sau sẽ càng nổi bật, ánh mắt bà mới không thiển cận đem việc hôn sự định ra sớm.

Trình Thị giơ tay vuốt ve mặt nữ nhi, nói: "Ngươi nha, chỉ cần lo cố gắng, để lão tổ tông thương ngươi, vậy nương cũng yên lòng rồi."

Chân Bảo Chương lại nói: "Nhưng... Lão tổ tông cũng thật là yêu thương Lục muội muội." Chân Bảo Chương nhăn đầu lông mày, nghĩ năm trước Lục muội muội còn nhõng nhẽo bướng bỉnh, vẫn luôn nghi hoặc, "Nói thật, lấy năng lực của Lục muội muội hiện nay, so với lúc con cùng tuổi đó, thật sự là cao hơn một bậc."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân lão thái thái thích Chân Bảo Chương, sẽ không xem thường đối thủ của mình, ngược lại còn thật sự quan sát ưu điểm trên người đối phương.

Nói tới Chân Bảo Lộ, Trình Thị nhớ lại chuyện cháu gái nhỏ gặp hạn bị té ngã.

Trình Thị nói: "Lục muội muội của ngươi thật là không đơn giản, trước mặt lão tổ tông tỏ ra bộ dáng hồn nhiên ngây thơ, trong bụng lại không biết nguỵ trang đến mức mưu ma chước quỷ gì." Nói xong thì dặn dò con gái, "Nếu ngươi không có việc gì, chớ trêu chọc tới nha đầu kia."

Chân Bảo Chương gật đầu nói: "Con gái biết rồi."

Chân Bảo Chương nói chuyện với Trình Thị, rồi quay về phòng của mình. Lúc đi ngang qua ao hoa sen, lại gặp Chân Bảo Nguyệt.

Mà Chân Bảo Nguyệt, từ lúc chuyện tình vu oan cho Chân Bảo Lộ bị trách phạt, liền nghe lời nương Tiết Thị, không lui tới cùng Chân Bảo Chương. Nhưng ở đáy lòng Chân Bảo Nguyệt vẫn tin tưởng Chân Bảo Chương, chỉ là Tiết Thị nhấn mạnh nhiều lần, khiến cho Chân Bảo Nguyệt không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc này Chân Bảo Chương thuận lợi thông qua cuộc thi trường nữ học, Chân Bảo Nguyệt cũng vì nàng ta mà thấy cao hứng. Trước mắt tình cờ gặp được, nhưng không có tránh đi, tiến lên gọi Chân Bảo Chương: "Tam tỷ."

Chân Bảo Chương cũng hiểu được chuyện tình năm trước là nàng quá bất cẩn, hơn nữa Chân Bảo Nguyệt cũng quá ngu xuẩn, Chân Bảo Lộ mới nói hai ba câu đã bị lộ ra. Có điều cũng may Chân Bảo Nguyệt coi như có nghĩa khí, vẫn chưa nói ra là chủ ý của nàng. Chỉ là Tam thẩm không cho Chân Bảo Nguyệt lui tới cùng nàng, trong lòng sợ đã sớm đoán được là chuyện gì xảy ra.

Chân Bảo Chương cười dịu dàng nói: "Ngũ muội muội. Hai ta cũng lâu rồi không nói chuyện với nhau, nhìn Ngũ muội muội có vẻ gầy đi nhiều."

Chân Bảo Lộ đột nhiên tiến bộ nhanh chóng, mà Chân Bảo Nguyệt cũng không phải hoàn toàn không có lòng cầu tiến, nên chỉ có thể kiên trì cố gắng. Bởi vậy, tính tình được nuông chiều của Chân Bảo Nguyệt cũng bị giày vò một ít, ngày ngày học bài, ngược lại có bộ dạng con mọt sách hiền lành.

Chân Bảo Chương kéo tay Chân Bảo Nguyệt nói: "Ngày sau ta không học cùng Ngũ muội muội được nữa, Ngũ muội muội cần phải cố gắng nha. Đúng rồi, trong phòng ta có bài ghi chép, đều là do ta tổng kết được vài năm qua, nếu Ngũ muội muội cần, ta sẽ kêu Phất Đông đem qua cho ngươi."

Không thể không nói, so với ngày xưa Chân Bảo Nguyệt thích trang sức xinh đẹp, lúc này xác thực là muốn bài ghi chép.

Chân Bảo Nguyệt bị Chân Bảo Lộ đè nặng đã chịu đủ lắm rồi, hốc mắt lập tức nóng lên, nói: "Cảm ơn Tam tỷ."

Chân Bảo Chương nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chân Bảo Nguyệt, nói: "Muội muội ngốc, ngươi khách sáo cùng ta làm gì?" Nàng thở dài một hơi, mới nói tiếp, "Chuyện tình lần trước, là do ta lo lắng không chu đáo, không nghĩ tới Lục muội muội giả dối như vậy, đã ủy khuất cho Ngũ muội muội. Lúc trước ngươi hời hợt, ta cũng sẽ không oán giận đâu, dù sao xác thực là lỗi của ta..." Nói đến phần sau, biểu tình của Chân Bảo Chương tỏ ra hơi cô đơn, lại miễn cưỡng cười vui, "Thôi, chúng ta không nói nữa. Tam thẩm không thích ngươi ở cùng với ta, đỡ phải để bà nhìn thấy, đến lúc đó ngươi lại bị phạt, ta đi trước đây."

Chân Bảo Nguyệt đỏ mắt, muốn mở miệng nói chuyện, thì thấy Chân Bảo Chương cũng không quay đầu lại mà đi rồi. Trong lòng nàng vừa cảm động lại khó chịu, nếu nói ban đầu nàng có hơi hoài nghi, nay nghe xong mấy câu nói của Chân Bảo Chương, Chân Bảo Nguyệt liền cảm thấy được mình suy nghĩ quá rồi, nương cũng tưởng nhiều rồi.

Tam tỷ đối tốt với mình như vậy, há lại là loại người kia?

Đến chạng vạng lúc Chân Bảo Chương kêu nha hoàn Phất Đông vụng trộm đem bài ghi chép đến, Chân Bảo Nguyệt nhìn chữ viết chỉnh tề, cảm động không thôi, nói với Phất Đông: "Ngươi đi nói với Tam tỷ, cho tới bây giờ ta chưa từng hoài nghi nàng. Ta biết nàng tốt với ta..." Nói rồi, thì cắn cắn môi nói tiếp, "Đều do Chân Bảo Lộ, nếu không phải do nó nương sẽ không cấm ta lui tới cùng Tam tỷ."

Chân Bảo Nguyệt lập tức muốn cố gắng vượt qua Chân Bảo Lộ, như vậy mới không phụ lòng và sự khổ tâm của Tam tỷ.

.

Bên trong Nghi An Cư, đứa bé béo lùn chắc nịch bước cái chân nhỏ mập mạp, lắc lư đi mấy bước, mới gục vào lòng tỷ tỷ nhà mình, toét miệng cười ngây ngô kêu: "Tỷ, tỷ tỷ..."

Chân Bảo Lộ ôm nắm gạo nếp trong lòng, hôn một cái lên trên mặt non mềm thơm tho của hắn, tán dương: "Vinh Nhi thật lợi hại."

Đứa bé béo mập hoan hô, cũng đến gần hôn lên mặt Chân Bảo Lộ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ dính đầy nước miếng.

Chân Bảo Lộ nhìn đệ đệ, tuy rằng còn chưa tới một tuổi, cũng đã có thể gọi vài tiếng đơn giản, cũng có thể lắc lư đi vài bước, thật là một đứa bé thông minh. Nàng ôm Vinh Nhi, cũng không ghét bỏ nước miếng của hắn, chỉ nghiêng đầu nhìn một tiểu tử kia khác đang yên lặng ngồi ở trên giường La Hán, lo lắng nói: "Sao Thượng Nhi còn không mở miệng nói?"

Thượng Nhi cũng sẽ đi vài bước, nhưng nói chuyện chậm hơn Vinh Nhi. Hơn nữa tính tình yên lặng, không hề có bộ dáng của một đứa trẻ nhỏ.

Chân Bảo Lộ làm tỷ tỷ, rất là lo lắng.

Nàng nhớ rõ, đời trước tuy rằng Thượng Nhi nhỏ tuổi đã như ông cụ, nhưng cũng sẽ không ngay cả thời kì trẻ con đều im lặng như vậy.

Từ Thị cũng nhíu mày lo lắng. Thượng Nhi là Trường Tử, Từ Thị xem cả hai con trai như bảo bối, tất nhiên không có lý không chú ý. Từ Thị đã cố hỏi qua đại phu, nhưng đại phu nói đứa nhỏ này rất khỏe mạnh, hơn nữa cũng thực thông minh, mở miệng nói chuyện hơi chậm chút, cũng là bình thường. Còn tính tình trầm mặc... Bà nghe theo lời đại phu, mỗi ngày tìm chút thời giờ cùng hắn trò chuyện, nhưng vẫn không khởi sắc.

Từ Thị nhìn tiểu nữ nhi trân trọng đệ đệ, lập tức lộ ra mỉm cười. Lúc trước khi mang thai con trai, bà vẫn lo lắng con gái không tiếp nhận được, nay xem ra, hai con trai, quan hệ cùng tỷ tỷ, quả thực so với bà làm nương còn thân hơn. Nhìn Vinh Nhi gặm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con gái, vẻ mặt Từ Thị liền nhu hòa, nói: "Tiểu Lộ mệt không, Vinh Nhi béo lùn chắc nịch nhưng không nhẹ."

Chân Bảo Lộ lắc đầu nói không phiền lụy, cũng hôn một cái lên mặt đệ đệ béo mập, "Vinh Nhi thích ta nhất." Nàng cười khanh khách, rồi sau đó nghiêng mặt sang bên nói, "Nương, sáng mai con cùng tỷ tỷ muốn đi phủ An Quốc Công mừng sinh thần cho Đại Biểu Ca, người không quên chứ?"

Từ Thị nói: "Nương nhớ kỹ rồi, đến lúc đó nương sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa xe ngựa cho ngươi, cùng đi với tỷ tỷ. Ngươi cũng đi với tỷ tỷ của ngươi nhiều hơn đi, để thả lỏng một chút."

Chân Bảo Lộ nói: "Dạ, con gái biết rồi." nàng quay đầu nhìn Thượng Nhi, thấy đôi mắt to đen lúng liếng của hắn cũng đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy, bản thân mình vẫn ôm Vinh Nhi, tiểu gia hỏa này sẽ không phải là tức giận chứ? Chân Bảo Lộ hiểu được loại cảm giác này, liền tận lực đối xử bình đẳng, đưa Vinh Nhi qua cho nương, sau đó đến bên giường La Hán, giơ tay sờ sờ đầu Thượng Nhi.

Tuy Thượng Nhi là ca ca, cũng không béo lùn chắc nịch giống Vinh Nhi, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn không có biểu tình gì, dáng vẻ ấy, có vẻ giống như đứa nhỏ mất đi phụ mẫu vậy.

Biểu tình Chân Bảo Lộ ngưng trệ, cố gắng không nghĩ tới chuyện không vui nữa.

Đời này, bọn họ sẽ không mất đi phụ mẫu.

Chân Bảo Lộ cũng hôn mặt Thượng Nhi, nắm lấy bàn tay nhỏ của hắn nói: "Thượng Nhi còn chưa gặp qua Đại Biểu Ca nhỉ, chờ ngươi lớn hơn, tỷ tỷ đưa đệ đi gặp Đại Biểu Ca được không? Đại Biểu Ca lợi hại lắm, cưỡi ngựa bắn tên mọi thứ đều giỏi, Thượng Nhi chúng ta sau khi lớn lên, cũng giống Đại Biểu Ca tốt như vậy phải không?"

Tiểu gia hỏa này, giống như nghe hiểu lời của nàng, đôi mắt to đen lúng liếng ngơ ngác nhìn nàng.

Chân Bảo Lộ bật cười ra tiếng, cặp mắt cong cong như vầng trăng, nói: "Phản ứng này là sao?" Nàng giơ tay, lại nhẹ nhàng xoa bóp mặt nhỏ béo phì đầy thịt của hắn.

Ở phía sau, Vinh Nhi giống một tiểu phật Di Lặc béo tròn trong lòng Từ Thị, thấy tỷ tỷ ôm mặt của ca ca thì rất là hâm mộ, cũng dùng sức vung tay nhỏ múp míp, a a a a, muốn tỷ tỷ xoa bóp mặt béo tròn của mình.

Thượng Nhi thì nhíu hàng mày nhỏ. Biểu tình cực kỳ ghét bỏ, nhưng không có cố tình né tránh, tùy ý Chân Bảo Lộ xoa nắn. Tiểu tử kia giương mắt nhìn thoáng qua, sau khi lẳng lặng xụ mặt, cái mặt nhỏ mập mạp khôi phục lại bộ dáng không chút cảm xúc.

Tác giả có lời muốn nói:

Phía trước năng lượng cao! ! !

Ngày hôm qua tiểu kịch trường hết sức dơ bẩn - -

·

Đại biểu ca: Vịt nướng có cái gì mà ngon, không bằng ta nướng chim sẻ đâu

Lộ biểu muội: Đúng nha đúng nha, đại biểu ca nướng chim nhỏ ăn thật ngon

Đại biểu ca: Về sau chim to cũng cho ngươi ăn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.