Sủng Phi - Triêm Y

Chương 57: Chương 57: Hút Sữa




Hai người ôm con trai nói chuyện một lúc, đột nhiên thấy tiểu tử kia tỉnh, đầu cọ cọ, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy.

Tông Chính Lâm so với cái người mới làm mẫu thân là Mộ Tịch Dao đã thích ứng hơn một buổi sáng, đoán chừng con của hắn đói bụng, ý bảo Mộ Tịch Dao đưa con cho hắn.

“Có lẽ là đói bụng, để nhũ mẫu cho hắn bú sữa.” Tông Chính Lâm nhìn dáng vẻ mơ hồ của Mộ Tịch Dao, đưa tay liền ôm đi.

“Bú sữa?” Mộ Tịch Dao nghe vậy giật mình tỉnh lại, nàng vốn dự định tự mình nuôi nấng bánh bao, dinh dưỡng trongsữa mẹ tốt như vậy, sao có thể lãng phí.

Không biết Đại Ngụy có tập tục quý nữ không thể tự mình cho con bú hay không? Nếu toàn bộ đều để cho nhũ mẫu làm, vậy niềm vui sinh tiểu bánh bao lại thiếu đi một chút.

Ngẩng đầu nhìn gò má tuấn lãng của hắn, Mộ Tịch Dao định thử một chút, dù sao Tông Chính Lâm luôn thương lượng những việc nhỏ cùng nàng, có lẽ hắn có thể lý giải một mảnh dụng tâm của nàng là vì hài tử.

“Điện hạ,” Mộ Tịch Dao nhẹ nhàng kéo vạt áo trước ngực hắn: “Thiếp từng đọc sách, trên đó có nói sữa mẹ tốt với đứa bé, có thể giúp đứa bé lớn lên khỏe mạnh.”

Đôi mắt đẹp chớp chớp như nước trong veo nhìn hắn: “Có thể để thiếp tự mình nuôi nấng hắn hay không?” Tất cả trong mắt là vẻ chờ đợi và khát vọng.

Chân mày Tông Chính Lâm cau lại, thực sự chưa từng nghe việc nữ tử thế gia tự mình cho con bú. Ngay cả hoàng tử trong cung đều là sinh ra liền giao cho nhũ mẫu, đến tận khi tròn ba tuổi.

Nhưng mà Mộ Tịch Dao cũng sẽ không dám làm bừa, làm mẫu thân dù thế nào cũng sẽ không thể không lo cho con mình. Thấy nàng nhìn chằm chằm nhi tử tràn ngập vui mừng, rõ ràng là yêu đến tận xương tủy.

Tông Chính Lâm nghĩ đi nghĩ lại, những nhà gia cảnh khốn quẫn cũng đều là nữ nhân tự mình nuôi nấng, nào có nhũ mẫu gì đó, đứa bé chẳng phải vẫn trưởng thành tốt sao?

“Thực sự muốn tự mình đích thân cho bú?” Bàn tay hắn chậm rãi vuốt mái tóc phẳng dài của nàng.

Mộ Tịch Dao thấy thái độ của Tông Chính Lâm khá buông lỏng, liền vội vàng gật đầu, trong mắt là vẻ kiên định.

Hiếm thấy tiểu nữ nhân cố chấp như vậy, Tông Chính Lâm gọi Triệu ma ma đến hỏi ý kiến một phen, xác định không có tổn hại đối với cơ thể mẹ, mới gật đầu đồng ý việc này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao lập tức sáng lên, không thèm để ý Triệu ma ma còn đang ở đây, ngẩng đầu thơm một cái lên cằm của Tông Chính Lâm, âm thanh vang lên to vô cùng.

Lục điện hạ bị nàng thình lình làm ra hành động thân thiết như vậy khiến cho ngây người trong chốc lát, buồn cười bóp chóp mũi nàng, lại chọc chọc trêu đùa trán nàng: “Kiều Kiều lấy lòng, rõ ràng như vậy sao.”

Mộ Tịch Dao không hề thẹn thùng nịnh bợ boss, hợp lý hợp tình, mặt tươi như hoa: “Thiếp lấy lòng phu quân của thiếp, có gì mà không thể?” Trong lời nói lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Tông Chính Lâm cười to, quả nhiên rất hưởng thụ. Lại thấy tiểu nữ nhân nháy mắt, lanh lợi, bèn bế lấy nàng mà cắn .

Triệu ma ma bị hai vị chủ tử coi như không tồn tại mà thoải mái ngọt ngào, yên lặng lui ra ngoài, để lại một gia đình rất vui vẻ ở bên trong.

Bánh bao nhỏ bọc trong tã lót đợi lâu không thấy có người để ý tới, lập tức mặc kệ, oa oa khóc lên, hai người cả kinh lập tức tách nhau ra, cùng cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy tiểu tử kia mấp máy cái miệng nhỏ, ra sức khóc

.

Mộ Tịch Dao vội vàng kéo vạt áo liền muốn cho con bú sữa, sau đó mới phát hiện ra có điều gì không đúng, nam nhân bên cạnh sao vẫn ngồi nghiêm trang, không hề có ý tránh đi?

“Điện hạ,” Mộ Tịch Dao khẽ gọi, ánh mắt ý bảo hắn tạm thời tránh ra ngoài, cho nàng đỡ xấu hổ. Nào ngờ mới ngẩng đầu liền lọt vào mắt phượng thâm u của hắn.

Tông Chính Lâm ngồi sát vào đầu giường, hai mắt nóng rực phát sáng, nhìn chằm chằm vào bầu ngực đã trở nên càng đẫy đà cao vút của tiểu nữ nhận, mắt phượng tà tứ, mặt mày khẽ nhếch lên, ý bảo nàng mau cho con bú.

“Điện hạ~~” Mộ Tịch Dao hờn dỗi, với đức hạnh của hắn thì đuổi người đi cũng vô vọng, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, không tự nhiên nghiêng người đi, ngăn ánh mắt không có ý tốt của hắn, còn không quên yêu kiều lườm hắn một cái.

Tông Chính Lâm vốn đã mấy tháng không làm, bị nàng lơ đãng liếc một cái, bỗng thấy hứng trí.

Từ trên cao nhìn xuống Mộ Tịch Dao cố che đi, lộ ra một nửa đẫy đà no đủ trắng noãn, ánh sáng trong mắt phượng của Tông Chính Lâm càng tăng lên.

Mộ Tịch Dao đã nghiêng người đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực phía sau, sắc mặt ửng đỏ, âm thầm nghĩ Lục điện hạ không có tiết chế, chuyện gì cũng dám làm.

Rốt cuộc thì vẫn là nhi tử quan trọng hơn, Mộ Tịch Dao nâng một bên no đủ tiến gần bên miệng tiểu tử kia, liền thấy bánh bao nhỏ lắc lắc ủn ủn đầu, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ngậm một bên đỉnh, quai hàm mút mút vài cái. Thế nhưng mới hút vài hơi, khuôn mặt lại đỏ lên, tựa như muốn khóc.

Mộ Tịch Dao thấy nhi tử sức nhỏ, liều mạng dùng sức mà không hút ra được chút nào, cũng sốt ruột, đang muốn gọi Triệu ma ma tiến vào hỗ trợ, bất ngờ cả người bị Tông Chính Lâm ôm lấy, phần thân trên trần trụi đối diện với hắn, trong nháy mắt mặt nàng đỏ rực lên.

Đang muốn mở miệng, liền thấy nam nhân kia dí lại gần, vẻ mặt thật thoải mái: “Đừng vội, bản điện giúp nhi tử.”

Lời vừa nói xong, liền cúi người ngậm lấy đỉnh núi đỏ tươi, nhẹ nhàng hút vài hơi.

Mộ Tịch Dao bị câu trả lời cực kì vô sỉ của Tông Chính Lâm làm tức giận đến xấu hổ. Đây là Lục điện hạ mà cả triều ca tụng, nghiêm chỉnh đoan chính, không ham nữ sắc sao? Bọn họ đều có mắt chó nên mù cả rồi , nam nhân này rõ ràng chính là sói đói đầu thai, hơn nữa còn phúc hắc ghê gớm.

Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy vị sữa hơi ngọt tanh tràn vào miệng, ấm mướt như lụa, cực kì ngon miệng. Bất giác liền mút thêm hai ngụm, chọc cho Mộ Tịch Dao giãy dụa chống cự, buồn bực kêu to: “Điện hạ!”

Hắn đã ăn đậu hủ nàng còn đoạt sữa với con trai hắn, càng ngày càng không ra sao.

Tông Chính Lâm thấy vậy mới không tình nguyện rời ra, nhìn con hắn thay vị trí hút lấy hương vị thơm ngọt.

Đến khi thấy cái nắm tay nhỏ xíu của tiểu gia hỏa cũng đặt trên một bên ngực khác của Mộ Tịch Dao, sắc mặt Tông Chính Lâm bỗng trầm xuống, khẽ đẩy tay thằng bé của đặt lên người mình, khiến cho tiểu tử kia bất mãn hừ hừ hai tiếng rồi tiếp tục bú sữa.

Mộ Tịch Dao khinh bỉ nhìn hắn, người đàn ông này thực sự là keo kiệt, con trai ngươi chạm vào thì làm sao chứ, còn tính toán so đo với một đứa bé.

Tông Chính Lâm vốn đã xao động, bị con ngươi đầy câu dẫn của Mộ Tịch Dao thoáng nhìn một cái, lại nhìn nhi tử đang ngậm lấy nơi đẫy đà kia, căn bản không đáp lại cái nhìn chằm chằm của Mộ Tịch Dao, trực tiếp đổi vị trí, cúi đầu ngậm một bên còn lại kia.

“A~~” Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm bất ngờ liếm khiến thân thể trở nên mềm nhũn. Nam nhân kia mang theo ý ám chỉ rõ ràng, vừa cắn vừa hút, ban tay to còn vuốt ve bầu ngực.

Tay Mộ Tịch Dao ôm con trai, không có cách nào ngăn hắn, chỉ có thể chịu đựng tùy hắn chọc ghẹo.

Cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ hút sữa, hoàn toàn không giống Tông Chính Lâm. Việc cho con bú bị nam nhân này quầy rối, được, lập tức thay đổi mất ý nghĩa.

Mộ Tịch Dao thẹn quá hóa giận, một tay ôm chặt nhi tử, tay còn lại kéo tóc hắn, nhưng hắn quyết tâm không buông tha, dường như còn nảy sinh ý ác độc muốn trả thù nên cắn cắn day day nàng, Mộ Tịch Dao giận dữ nhéo tai hắn.

Bàn tay to lớn của Tông Chính Lâm nắm lấy tay nhỏ của nàng một phen, vỗ vỗ, ý bảo nếu gây chuyện nữa, hắn sẽ lập tức thu thập nàng.

Mộ Tịch Dao yếu thế, bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ chen đầu trước ngực mình chùn chụt hút sữa, trên mặt nóng như bị bỏng.

Nếu như bị ngươi khác biết nàng và Lục điện hạ làm chuyện hoang đường như vậy, sao còn có thể ra ngoài gặp người khác đây?

Chờ vật nhỏ ăn no, Tông Chính Lâm kéo chăn che đi thân thể của Mộ Tịch Dao, gọi Triệu ma ma tiến vào ôm nhi tử ra gian ngoài tìm nhũ mẫu, sau đó quay đầu hơi híp mắt nhìn Mộ Tịch Dao.

Vừa rồi tiểu nữ nhân vui vẻ nhéo tai hắn, bây giờ không có con trai, vừa hay có thể chính đốn tính tình ngang bướng của nàng.

Mộ Tịch Dao vừa nhìn dáng vẻ của Tông Chính Lâm, liền biết thằng nhãi này đang rắp tâm hại người, con ngươi xoay tròn, yêu mị liếc mắt nhìn hắn nhấc rèm trướng lên: “Điện hạ, thiếp vẫn không có cách nào hầu hạ.” Âm thanh như nước , con mắt xinh đẹp nửa khép nửa mở có chút vui sướng nhìn người gặp họa, tràn đầy khiêu khích.

Tông Chính Lâm nhìn nữ nhân bướng bỉnh không nghe lời, cũng cười rộ lên: “Kiều Kiều chỉ cần thông cảm là được, bổn điện hạ đã muốn nàng rất lâu rồi.” Nói xong ở ngay trước mặt Mộ Tịch Dao cởi áo bào, còn tháo đai lưng.

Mộ Tịch Dao thấy không ổn, kinh hô trốn tránh, nhưng bị hắn ôm vào trong lòng, cầm tay nàng đặt lên nơi đã nóng rực, không cho phép rời đi.

Tông Chính Lâm cúi đầu hôn lên đôi môi phấn hồng của nàng, bàn tay hắn lôi kéo tay nàng chuyển động không ngừng.

“Làm với nó đi, mấy tháng nay thật là đã nhịn rất vất vả.” Đầu Tông Chính Lâm chậm rãi chuyển tới bên cổ nàng, ngay lập tức trên đó hằn lên những dấu vết ẩm ướt.

Mộ Tịch Dao thở dốc buồn bực. Lục điện hạ ngay cả nữ nhân ở cữ cũng không buông tha, cầm thú!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.