Sủng Phi - Triêm Y

Chương 55: Chương 55: Dưa Chín




Mộ Tịch Dao phái Xuân Lan đưa gấm Tứ Xuyên trong cung ban cho Trương thị, lại phát hiện ở cửa có hai tên thị vệ trông coi, đồ vật đưa đến đều cần kiểm tra cẩn thận.

Xuân Lan trở vềhồi bẩm việc này, lúc đầu Mộ Tịch Dao còn nhíu mày, sau đó lẳng lặng suy tư trong chốc lát, trong lòng dần dần có phỏng đoán.

Tông Chính Lâm hành động như vậy, rất khác lạ. Hắn trông coi cả viện, không thể chỉ vì bảo vệ cái thai của Trương thị. Nếu hắn gấp gáp con nối dòng đến thế, vậy bây giờ bị bao vây chính là Mộ Tịch Dao nàng mới phải. Điểm tự tin ấy nàng vẫn có.

Như vậy, phải chăng là bào thai trong bụng Trương thị xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã có người động tay động chân, lại còn giở thủ đoạn ngay dưới mí mắt nàng, lại khiến nàng không hề hay biết?

Mộ Tịch Dao nghĩ cần phải đặc biệt sắp xếp công việc sinh sản một lần nữa, nhất định phải làm đến không chút sơ hở mới được.

Sau ngày hôm đó, Trương thị rất ít khixuất hiện trước mắt mọi người, một mình yên lặng ở một góc phủ hoàng tử, an tâm dưỡng thai.

Khi được chín tháng, Mộ Tịch Dao cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn vo của mình, ngay cả chân cũng không nhìn thấy, nàng cũng bắt đầu hơi lo lắng.

Cách ngày sinh dự tính năm ngày, Lục điện hạ Tông Chính Lâm phong trần mệt mỏi chạy về đến phủ.

Mộ Tịch Dao ở Đan Như Uyển nhing thấy người, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc một cái rồi không để ý tới hắn, vểnh môi thật cao.

Tông Chính Lâm bận rộn liên tục hơn nửa tháng, đã rất mệt mỏi, bèn đi tắm gội rửa mặt, nghỉ ngơi trong Song Yến trì nửa canh giờ, mới đem theo đôi mắt đầy tơ máu đi ra.

Không hề nói gì, bế người liền hôn, tựa vào trên tháp cắn nàng một hồi.

Mộ Tịch Dao giãy dụa che cái miệng nhỏ, đôi mắt tròn vo tức giận bất bình, cả con mắt đều là lên án.

“Thật là trong lòng trách mắng bản điện?” Tông Chính Lâm nhìn dáng tiểu nữ nhân như nói tự ngươi hiểu, cũng biết mấy ngày nay nàng nhất định là không muốn gặp mình lắm.

Tông Chính Lâm thở dài một tiếng: “Bao giờ mới có thể toàn tâm tin tưởng?” Lại nhớ tới ngày ấy hắn tức giận đợi nàng thể hiện ở trong phòng Trương thị.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút tức tối: “Ngày ấy bản điện đợi nàng thật lâu. Kiều Kiều thử nói xem, làm sao ta còn có hứng thú trên người nữ nhân khác?” Ngón tay hắn chậm rãi miêu tả đôi mi thánh tú của nàng, con ngươi cũng tiến gần đến đôi mắt của nàng, bên trong rõ ràng ý muốn tính sổ.

Mọ Tịch Dao bị khóa chặt trong ánh nhìn của hắn, trái tim nhỏ run lên, không dấu vết rụt một cái.

Trong miệng nghiền ngẫm thâm ý của câu nói này, thoảng chốc cái miệng nhỏ cả kinh mở ra, nửa ngày nói không nên lời.

“Điện, điện hạ, Trương thị đội nón xanh cho ngài sao?” Mộ Tịch Dao lắp bắp, cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Ở trong cung lại dám lén lút với người khác? Mà còn vụng trộm đến trên đầu Lục điện hạ?

“Nàng muốn ăn đòn có đúng không?” Ngón tay Tông Chính Lâm gõ vào ót của nàng, trong mắt đầyvẻ tức giận.

Bất cứ người đàn ông nào bị người khác nói bị đội nón xanh đều không có cách nào dễ dàng tha thứ. Cho dù hắn có quan tâm đến nữ nhân kia hay không.

Mộ Tịch Dao vội vã nhắm mắt né tránh, duyên dáng kêu đau. Nàng biết vừa rồi nhất thời nhanh nhảu, phạm phải điều kiêng kị của nam nhân.

Tông Chính Lâm mới nhẹ nhàng động nàng một chút, liền thấy nàng kêu trời kêu đất xin tha, vừa tức vừa buồn cười, lại cắn chóp mũi nàng một cái.

Mộ Tịch Dao giận mà không dám nói, đứa trẻ phạm sai rất đáng thương.

Sau khi vui đùa ầm ĩ qua đi, sát khí trong mắt Tông Chính Lâm chợt lóe lên, giọng nói lại càng khiến người sợ hãi: “Là độc.”

“Độc?” Trong lòng Mộ Tịch Dao chậm rãi nghĩ ngợi: “Tây tử hoài châu?”

Tông Chính Lâm hơi ngạc nhiên: “Kiều Kiều cũng biết?”

Đôi mắt Mộ Tịch Dao đầy vẻ khinh thường, nói thừa, ngay cả Mặc Lan Huệ Lan cũng biết loại độc này, nàng sao lại không biết?

Tây Tử Hoài Châu chỉ có tác dụng đối với phụ nữ có thai, sẽ khiến thai phụ cạn kiệt sức khỏe, khiến cho không đủ sức khỏe để chịu đựng việc sinh đẻ, nhẹ thì mất con , nặng thì một xác hai mạng.

Nhưng mà độc này có một công hiệu rất kì lạ, nếu nữ tử chưa có thai, nếu trúng độc sẽ gặp cảnh hỗn loạn sinh lý, biểu hiện có dấu hiệu giả mang thai.

Kẻ hạ độc lựa chọn “Tây tử hoài châu” quả nhiên tàn nhẫn, rõ ràng là không để cho Trương thị có đường sống. Sơ hở duy nhất, chỉ sợ là sẽ không ai ngờ Lục điện hạ Tông Chính Lâm lại giả bộ thị tẩm, còn có cấm khẩu lệnh với Trương thị.

Mộ Tịch Dao nghĩ, những mưu tính của người hạ độc bị một nét bút của Lục điện hạ xóa sạch không còn một mảnh, kết cục sau này thì càng không cần nói cũng biết, nàng lại cảm thán, giở trò đùa giỡn Tông Chính Lâm thật quá khó.

Còn định tiếp tục truy vấn độc thủ sau bức màn, không ngờ bụng đột nhiên quặn đau, cắt đứt câu hỏi sắp rơi khỏi miệng của nàng.

Tông Chính Lâm liếc thấy Mộ Tịch Dao chau mày, nét mặt đau đớn, các đốt ngón tay nhỏ đang nắm lấy mình cũng trở nên trắng bệch. Nhìn xuống dưới, mới phát hiện nước ối của tiểu nữ nhân đã vỡ, cẩn thận bế người lên, vội vàng đi tới phòng sinh. Dọc đường đi gọi người, còn không quên nhẹ giọng trấn an cảm xúc của Mộ Tịch Dao.

“Đau quá.” Mộ Tịch Dao không chịu nổi loại đau đớn này, hốc mắt ướt át, giọng nói mềm yếu đến đáng thương.

“Ngoan, Vào phòng sinh phải nghe lời ma ma, nhớ kĩ phải tiết kiệm sức lực.” Tông Chính Lâm cúi người xuống gần trán nàng, lại ôn nhu trấn an vài câu, mới nhìn người được ma ma đỡ vào phòng sinh.

Mộ Tịch Dao ở bên trong được Triệu ma ma và Quế ma ma chậm rãi dìu từng bước, cắn răng chịu đựng cơn đau bụng sinh càng ngày càng nhiều lần. Thật vất vả nghe thấy ma ma đỡ đẻ nói được rồi, mới nằm lại trên giường, tê tái hít thở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Mặc Lan và Huệ Lan không ngừng lau mồ hôi cho nàng, nghe tiếng Mộ Tịch Dao kêu đau, cũng khẩn trương không hề dám khinh thường,đôi tay cầm khăn lụa lau cũng run rẩy đầy mồ hôi.

Bên ngoài Tông Chính Lâm nghe thấy Mộ Tịch Dao kêu la thảm thiết, sắc mặt căng cứng, năm ngón tay sau lưng nắm chặt thành quyền, khí thế sắc bén bức người. Dọa Đại quản sự và ngự y cách hắn thật xa.

Đang lúc nôn nóng, Tông Chính Lâm quay đầu thì nhìn thấy một đám nữ nhân hậu viện diêm dúa lòe loẹt từ từ tiến đến không chờ bọn họ quỳ gối hành lễ, liền cực kì nóng tính quát to một tiếng: “Cút!”

Khổng thị đi ở đằng trước, chân chưa kịp thu lại, liền ngã ngồi trên mặt đất, tay bị trầy sát. Ngẩng đầu lại thấy sát khí cuồn cuộn trong mắt điện hạ, sợ đến cuống quít thỉnh tội, ngay cả xiêm y cũng không kịp chỉnh sang lại, liền để cho nha hoàn đỡ mình chật vật lảo đảo mà quay về. Các nữ nhân còn lại thấy không ổn, chạy đến cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

Ngự y bị dáng vẻ nổi giận của Lục điện hạ dọa đến nhũn cả chân, đang giơ tay lên xoa ngực, chỉ thấy cặp mắt tràn đầy hung ác kia đã quay lại nhìn thẳng mình.

“Điện, điện hạ, nữ nhân sinh con đều như thế, nhịn chút liền qua. Trắc phi tuổi còn quá nhỏ, lại là thai đầu, nên phải chịu chút khổ sở.”

Còn chưa nói dứt lời, Tông Chính Lâm cũng nhớ tới tuổi mụ Mộ Tịch Dao mới mười lăm, sinh sản gian nan là có thể tưởng tượng được. Sắc mặt hắn càng kém, thần sắc không tốt liếc nhìn ngự y, ngoảnh đầu lại nhìn mành che, dáng người thẳng đứng, cao lớn mà bất động.

Đại quản sự Điền Phúc Sơn nhìn bóng lưng đứng chắp tay của điện hạ, trong bụng thầm than, chỉ mong trắc phi sinh sản thuận lợi, nếu không hôm nay sợ là gặp nạn.

Mộ Tịch Dao nằm trên giường, lúc đầu còn phối hợp với ma ma, điều chỉnh hô hấp, nhịn đau dùng lực.Thế nhưng qua hai canh giờ như vậy, đau đến không chịu nổi, trong lúc đau đớn đến tê tâm liệt phế vẫn nghe thấy câu nói lặp đi lặp lại: “Dùng sức, cố lên.”

Trong lúc nhất thời tính nhẫn nại của Mộ Tịch Dao đều mất hết, lại nghĩ mình vô duyên vô cớ đến nơi này, còn phải chịu nỗi khổ này, nhất thời bắt đầu phát cáu, nâng người lên, đập bùm bụp lên gối mềm bên cạnh.

Mọi người trong phòng dọa đến sợ hãi kêu liên tục, Triệu ma ma và Quế ma ma nhào tới ngăn nàng, không ngừng nói lời dễ nghe, cố gắng trấn an.

Nữ nhân Mộ Tịch Dao này mặc kệ là ở nơi đâu cũng đều được nuông chiều từ bé, cho tới bây giờ mới gặp phải đau khổ. Tính tình lại được chiều chuộng quá mức, lúc này bị người đè lại, cáu kỉnh liền véo người, đâu còn nhớ đến sinh sản.

Lúc này là lúc liên quan đến tính mạng người mà ngày thường nàng coi trọng nhất, nàng lại mặc kệ không quan tâm mà nổi nóng chửi má nó.

Mộ Tịch Dao nổi giận quả thực khiến phòng sinh ầm ĩ đến tận trời, ma ma trong cung đưa tới cũng chưa từng thấy qua sản phụ nào hung hãn như vậy, sinh đứa bé còn khóc lóc om sòm, cũng sợ đến mức không ngừng lau mồ hôi.

Mấy người liên tục trấn an, không có tác dụng, đành phái một người ra ngoài cầu điện hạ giúp đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.