Sủng Phi - Triêm Y

Chương 170: Chương 170: Nhìn Chằm Chằm 2




edit: Linh Sờ Tinh​Văn phòng tứ bảo thì không cần nói đến, chính là do Nguyên Thành đế ngự

ban, phần ân điển này, dù là đối với Thành Khánh hay Mộ Tịch Dao cũng đều quá tốt. Còn lai lịch của quyển kinh Đạo Thích kia cũng không

nhỏ, là bản đơn lẻ được trụ trì An quốc tự tặng, dù là thái hậu lễ phật cũng không có dung được bản lẻ quý giá như vậy. Từ trước đến giờ đều

cho người sao chép để lễ phật, còn bản gốc thì cất đi, thỉnh thoảng

mở ra xem một hai lần.

Còn bộ áo giáp sáng long lanh kia, là hoàng thúc của đương kim thánh thượngDi Thân vương, gửi từ Nam Hải xa vạn dặm đến làm hạ lễ, chiến

giáp này vốn là Cao Tổ ban thưởng khi ông ta được phong vương.

Mọi người từ từ đánh giá, thán phục kinh ngạc không ngừng.

Các vật còn lại khác đều là tuyệt phẩm, nếu không phải là bảo vật

độc nhất vô nhị, thì cũng là vật có lai lịch rõ ràng,có ý nghĩa sâu

xa. Những người biết hàng nhìn xem mà trong lòng cuộn sóng.

Lục điện hạ đúng là rất coi con trai trưởng, mới lễ mừng tròn một

tuổi mà đã mở kho đem chính phẩm ra cho hắn chơi đùa. Lỡ không cẩn thận làm rơi, Lục điện hạ không đau lòng nhưng bọn hắn đau lòng .

Lại nhìn lại Hách Liên Chính phi, ánh mắt của các mệnh phụ đều mang theo nghi hoặc.

Lễ trảo chu là phong tục đã có từ trăm năm trước đến giờ, thường thì các thế gia tộc sẽ thông qua buổi lễ này để thể thể hiện đứa

bé có được coi trọng hay không, tương lai có được dạy dỗ cẩn thận

hay không, có được mời danh sĩ chỉ dạy hay không, sau khi thành niên sẽ

kế thừa gia nghiệp hay sẽ được chia gia sản.

Hôm nay con trai trưởng của Lục điện hạ chọn đồ vật đoán tương lai, mặc dù đứa bé này chiếm được hai chữ “trưởng tử” nhưng lại không phải

là đích tử do hoàng tử phi sinh ra, đáng lẽ phải dựa theo quy chế mà tổ chức. Lúc đầu không ai phát hiện, bây giờ nhìn số lễ vật này mới

phát hiện số lượng bàn tiệc hình như hơi nhiều .

Hoàng gia có quy củ, lễ trảo chu của con trai trưởng do hoàng tử phi

sinh ra sẽ có bảy mươi hai bàn; mà con cái do Trắc phi sinh bàn tiệc

nhiều nhất chỉ có năm mươi. Nhưng giờ nhìn xem, bên ngoài bàn tiệc đâu

chỉ năm mươi?

Lục điện hạ lại an bài một yến tiệc đầy tuổi như thế này, sợ là muốn

cho tất cả mọi người biết hắn coi trọng con trai trưởng do Trắc phi

sinh, tương đương với đích tử do Chính phi sinh? Hành vi vi phạm tông

pháp rõ ràng như thế, không sợ sẽ bị một đám ngự sử dâng tấu chương

vạch tội với Nguyên Thành đế sao?

Trong lòng những tân khách đến chúc mừng cũng cân nhắc nhiều lần,

nhưng không thể tùy tiện đoán được ý của Lục điện hạ, lẽ nào điện

hạ còn xó thâm ý gì khác. Hay là điện hạ vẫn còn bất mãn với

Hách liên gia? Vì nhớ chuyện cũ nên làm vậy để áp đầu nhà đẻ

của Chính phi?

Nếu sau này chính phi có đích tử, thì lúc đó sẽ xử lý như thế nào?

Chỉ cần nghĩ đến đó là tâm tư mọi người càng ngày càng phức tạp.

Ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Chính phi, có chút gượng gạo.

Bọn họ đa số là muốn dính vào Lục điện hạ để mưu cầu tiền đồ, nên ai

cũng mang theo lễ trọng đến chúc mừng. Nào biết điện hạ chẳng coi quy

củ ra gì, không lẽ bọn hắn cũng phải ngầm thừa nhận bữa tiệc không

tuân theo quy củ này, hơn nữa còn phải ngậm chặt miệng, cố lấy

lòng Trắc phi? Việc này đúng là khiến cho người ta phải

phiền não...

Chẳng thèm biết trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, bánh bao Thành Khánh vẫn cực kỳ vui vẻ. Vừa được Quế ma ma đặt lên thảm đỏ, ngân nga vài tiếng, thân thể mập mạp linh hoạt chuyển động, xoay người vài

cái, chân nhõ dẫm từng bước ổn định , nhìn ngắm xung quanh.

Mộ Tịch Dao đang cùng mọi người tò mò nhìn theo, nàng vốn nghĩ đợi

bánh bao nhỏ tùy tiện chọn cái gì đó rồi cho người ôm hắn về để ăn

cháo. Đúng lúc này bàn tay dưới ống tay áo rộng thùng thình bỗng

nhiên bị người nam nhân bên cạnh nắm lấy, nàng giật nảy mình.

Boss ơi, ngài dám có hành động gian tình trước mặt bao người thế

này ư, không nói một tiếng làm thiếp hết hồn, nếu không phải lá gan

của thiếp lớn, nếu không may lỡ hét lên thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Huống hồ con trai ngài đang chọn đồ vật đoán tương lai, trong

một không khí nghiêm túc thế này sao ngài lại động tay chân chứ?

Mộ Tịch Dao nâng quạt lên che ánh nhìn của người khác, hờn dỗi liếc Tông Chính Lâm, vẻ phong tình kia làm Tông Chính Lâm thực yêu chết đi

được.

Nhân lúc ánh mắt mọi người đều đang tập trung nhìn Thành Khánh, thì

đôi cha mẹ không chuyên nghiệp này này lại làm việc không đứng đắn,

mắt đưa mày liếc, còn vô cùng nồng nàn.

Tông Chính Lâm cúi người, ghé sát vào bên tai Mộ Tịch Dao thì thầm

vài câu, dọa Mộ Tịch Dao vội điều chỉnh vẻ mặt , vờ như chăm chú

nhìn chằm chằm con trai , thực ra trong lòng lại đang sợ hãi.

Boss đại nhân vừa mới uy hiếp là, “Nếu lại bày ra cái dáng vẻ đó, thì yến tiệc cũng cần càn phải đi nữa”.

Không đi yến hội thì đi đâu? Mộ Tịch Dao vột dứt khoát thu lại thần sắc. nghiêm chỉnh nhìn con trai đang chọn đồ.

Tông Chính Lâm liếc thấy nàng cuối cùng cũng thành thật mới nhẹ nhàng nới lỏng tay, khuôn mặt trở nên nhu hòa hẳn. Người ngoài nhìn thì

chỉ thấy Lục điện hạ nhìn Thành Khánh, có vài phần dịu dàng, hẳn là

đặc biệt yêu thương con trai trưởng.

Ở cùng Mộ Tịch Dao, đảo mắt đã ba năm, ngay cả con trai cũng đã tròn một tuổi, thời gian này trôi qua thật hài lòng. Tông Chính Lâm nghĩ hai

người sớm chiều bên nhau, trong lòng thật thỏa mãn. Mộ Tịch Dao ngoài

cái tính tình làm người ta đau đầu ra, các việc khác hắn không thể

không hài lòng. Nhưng cách ăn mặc hôm nay, Tông Chính Lâm cực kỳ tức

giận.

Nữ nhân này vì đánh cược với hắn mà để người ngoài được lợi. Thứ

vốn hắn sẽ được độc hưởng lại phải phân cho người khác một ít, trong

lòng Lục điện hạ rất khó chịu.

“Kiều Kiều rêu rao như thế, bản điện hạ nên phạt như thế nào cho phải ?”. Mắt thấy Thành Khánh đạp lên bản kinh đơn lẻ mà đại sư tặng, khóe mắt Tông Chính Lâm giật giật. Con hắn thích cái gì là biểu hiện thật

rõ ràng.

Mộ Tịch Dao thấy bánh bao nhỏ dẫm lên bản kinh lẻ để đi qua thìrất vui vẻ.

Vậy mới đúng! Lão hòa thượng kia đúng là không có ý tốt, muốn con trai nàng xuất gia hay sao mà lại tặng kinh để bé chọn trong lễ trảo chu, đáng đời bị dẫm đạp. Bản kinh lẻ kia chẳng qua là bị người ta ghét bỏ

nên mới bị đốt gần hết, chỉ còn lại một bản nên mới là độc nhất mà

thôi, làm gì mà trân quý như vậy chứ? Tùy tiện chép ra vài bản là có thể bán lấy tiền thôi. Nếu không vì hạ lễ đều phải phải nhập kho,

thìMộ Tịch Dao thực muốn đem nó đi bán giá cao.

“Diện hạ nói gì thế. Thiếp trang điểm như vậy là vì ngài và Thành

Khánh, chứ không hề có chút ý đồ riêng tư nào”. Trợn mắt nói dối, việc này nàng cũng biết làm.

“Lát nữa đến thư phòng. Nếu không đến, bản điện sẽ tự đến mời”. Tông

Chính Lâm không muốn tranh luận với Mộ Tịch Dao nữa, trực tiếp ra lệnh.

Mộ Tịch Dao nheo mắt, gãi gãi lòng bàn tay hắn, “Điện hạ, thiếp không

vội, đợi tối rồi nói được không?”. Ôi không , hình như boss bốc hỏa rồi.

Tông Chính Lâm quay đầu nhìn con mình đang dừng chân trước văn phòng tứ bảo, không thèm phản ứng với lời đề nghị của Mộ Tịch Dao.

Thực hối hận rồi… Mộ Tịch Dao cảm thấy thật oan uổng. Dựa vào

cái gì mà niềm vui thú của nữ nhân là ăn diện cũng bị Lục điện hạ

cướp đi? Hắn đúng là bá đạo hung hãn rồi. Khó khăn lắm mới chú ý điểm trang cẩn thận, hắn lại có phản ứng kiểu gì vậy?

Mộ Tịch Dao lầm bầm, oán trách Tông Chính Lâm không hiểu phong tình.

Bên kia Thục phi nhìn Thành Khánh đã ngồi xuống, sờ cái này, đá cái

kia, nhưng lại không hề có ý muốn chọn lấy cái nào nên bà không

khỏi bối rối.

Chẳng phải là bình thường trẻ con đều chộp lấy thứ mà mình

thấy lạ sao. Sao Thành Khánh lại như đi dạo chơi trong vườn , lựa lựa

mấy lần rồi cũng không cầm lấy? Cháu trai của nàng như tiểu đại nhân

vậy, còn có tâm ý riêng, chọn chọn lựa lựa, quả nhiên là giống Mộ nha

đầu, thông minh lanh lợi.

“Thành Khánh ngoan, chọn một cái mình thích cho tổ mẫu xem”. Thục phi cười cổ vũ.

Mọi người ở ngoài quan sát lúc lâu, rốt cục cũng nhìn rõ, con trai

trưởng của Lục điện hạ thật khó lường ah. Không chỉ còn bé thế mà

đã đi đứng rất vững vàng, nói cũng rõ ràng, ngay cả thông minh cũng biểu hiện ra không tầm thường. Không khỏi tò mò thảo luận, đoán

xem cuối cùng bé sẽ thích vật gì.

Bánh bao nhỏ nghe Thục phi nói chuyện, đầu quả dưa lắc lắc, nhìn thấy mẹ , mới hớn hở”.

“Nương, nương, châu châu, bảo bối!”. Bàn tay nhỏ bé nhìn một vòng, chỉ đồ đạc trên thảm.

Mộ Tịch Dao bị gọi, lần nữa lại khiến người chú ý, Tông Chính Lâm lại đen mặt. Khó khăn lắm mới nhân lúc Thành Khánh chọn đồ vật để đuổi

bớt ánh mắt nhìn trộm Mộ Tịch Dao đi , vừa không bao lâu thời gian,

sao lại khôi phục như lúc đầu rồi?

Cảm thấy hỏa khí của boss càng lúc càng lớn, trong lòng Mộ Tịch Dao

bi ai cảm thán, bánh bao nhỏ ngày thường đều gọi cha cơ mà, sao giờ

lại đặc biệt thân mình thế? Mộ Tịch Dao dịu dàng mở miệng.

“Thành Khánh ngoan, thích đồ chơi nào thì nhanh chọn một cái đi”.

Chuyện này đơn giản, bánh bao nhỏ rất nghe lời mình, có lẽ rất nhanh

sẽ có đáp án.

“Ma ma, sọt”. Thành Khánh nghe xong lời mẹ, cất tiếng.

Mộ Tịch Dao há hốc mồm, cái sọt? Cái này sao quen tai như vậy… Không

chỉ Mộ Tịch Dao, mà tất cả nha đầu ma ma hầu hạ trong Đan Như Uyển đều

hiểu, cái sọt mà tiểu chủ tử nói tới, là giỏ trúc đựng đồ chơi. Nghe

thấy con trai nói vậy, trán Mộ Tịch Dao bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Điện hạ, chọn đồ vật đoán tương lai có quy định là chỉ được lấy mấy thứ không”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.