Sủng Phi - Triêm Y

Chương 164: Chương 164: Thành Thù




Edit: Linh Sờ Tinh

“Chúng Thần bái kiến điện hạ”. Hai vị

Ngự y của Ngự Y viện đúng hẹn mà tới, không ngờ vừa vào cửa đã thấy

Lục điện hạ đứng chắp tay, đưa lưng về phía bọn hắn, chăm chú nhìn cành hoa phù dung đang nở xinh đẹp được cắm ở trong bình.

“Miễn lễ. Hai vị đại nhân mời ngồi”. Tông Chính Lâm kêu dậy, nhưng

người cũng không quay lại. Ngược lại cúi thấp người cầm kéo, cẩn thận

chỉnh sửa cành lá, sau khi cắt tỉa thì rõ ràng bình hoa trở nên

thanh thoát hơn rất nhiều. Nhìn lại, khóm phù dung đã thay đổi thành

hình dáng có sức sống thuần chất.

Tông Chính Lâm cẩn thận xem xét mấy bồn hoa cỏ khác đặt trong phòng,

không có lọ nào không hợp quy củ, chẳng khác gì những chận hoa trong cung. Chúng tuy phú quý , nhưng lại thiếu sức sống.

So với chậu hoa ở trong phòng Mộ Tịch Dao, bị nàng cắt tỉa

thành một hình dạng quái dị, mới nhìn thì có cảm giác cách

thưởng thức của nàng có vẻ hơi kỳ quái , nhưng lại hơn hẳn cái khác vì có phần ý vị.

Ví dụ như trong phòng của Thành Khánh, hắn hôm qua đến thăm con, phát

hiện trên bàn có mấy bồn Ngọc Phù Dung . Bị Mộ Tịch Dao nhào nặn,

thành một hình tròn vo, cài thêm hai đóa màu hồng trở thành khuôn

mặt tươi cười nàng thường có.

Tông Chính Lâm không khỏi mỉm cười. Cái khóm hoa tròn vo kia, lại để

phía trên giường của con hắn, nếu nhìn từ xa xa, nó còn to hơn cả

đầu của bé .

Sai người mời Hách Liên thị tới, Tông Chính Lâm để hai ngự y chờ , hắn

tự mình vui vẻ, học Mộ Tịch Dao, thử cắt tỉa bồn Kim quế bên

cạnh.

Hai vị đại nhân được Lục điện hạ mời đến ngồi trong đại sảnh , không

dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy điện hạ “Làm chuyện quan trọng”, chỉ lặng lẽ quan sát, càng nhìn lại càng kinh hãi.

Ban đầu Điện hạ còn nhẹ nhàng thanh thoát, sau đó đột nhiên cắt

mấy nhát kéo một cách vô ý, chẳng có chút lịch sự tao nhã nào,

hình như còn mang theo sát khí?

Một chậu trân phẩm tốt như thế, biến thành một chậu cảnh chẳng

có hình dánh gì, đây rõ ràng là đang ra hiệu một cách đầy ẩn ý, liệu có phải là điện hạ đang ám hiệu cho bọn họ những

gì mà người không tiện nói rõ không?

Phàm là người làm việc trong cung, muốn sống được một cách yên

ổn là phải có mắt nhìn tinh tế một chút. Vì thế , ngồi có

một lát, nhưng sắc mặt hai vị đại nhân càng ngày càng ngưng trọng.

Trừ phi là điện hạ mượn những hoa cỏ này để cảnh cáo bọn hắn ? Điện hạ rất coi trọng tình hình sức khỏe của chính phi. Vậy thì khi

bắt mạch, càng phải tập trung, nhất định không thể để ra sai lầm gì. Vị chủ tử trước mặt này, trước giờ đều không nói đến nhân tình thế

thái , lúc nào cũng uy nghiêm .

“Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn khoác cung trang hoàng tử phi, trên vải

gấm màu vàng thêu hoa chìm. Người mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng

toàn thân lại có khí chất lại rõ ràng là người được dạy dỗ vô

cùng tốt.

“Gặp qua nhị vị đại nhân ”. Thấy vẻ mặt hai người bọn họ rất nghiêm

túc, trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn hơi căng thẳng. Dù sao từ nhỏ thị

đã bị trong nhà dạy dỗ nghiêm khắc, chưa bao giờ diễn trò gạt người,

lần bày là đầu tiên , lại là chuyện quan trọng , hơn nữa chuyện này

còn không có đường lui , khiến nàng ta có cảm giác không chân thực.

Hơn nữa điện hạ sắp xếp chuyện này quá bí mật, nếu lộ ra, chính là tội

khi quân! Chuyện lớn như vậy mà chỉ có thể để trong long, một mình chịu

đựng, cho dù là ai cũng không thể bình thản .

“Hách Liên thị đã tới, làm phiền hai vị”. Tông Chính Lâm tùy ý nhìn sang, là biết Hách Liên Mẫn Mẫn hồi hộp.

“Rốt cục là thân thể Hoàng tử phi của bản điện không ổn, hay là bị

người làm hại, hai vị phải cẩn thận xem cho kỹ”. Tông Chính Lâm rất

tin tưởng tài nghệ của Ngọc Cô. Hắn nói lời này, chẳng qua là

để trấn an Hách Liên thị mà thôi.

Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Tông Chính Lâm, nàng đã không còn khát vọng hắn thương tiếc mình nữa.

Hôm qua nàng đã nghĩ thông rồi, sủng ái dành cho nàng ta, có yêu

sủng đến mức nào thì cũng không thể sánh bằng con nối dõi. Nàng

có tình cảm với Tông Chính Lâm, nhưng trong lòng Lục điện hạ đã có

người khác. Vậy cũng không sao… Hai người tương kính như tân, nếu có thể thức thời có đứa bé, nếu thế thì so với phần lớn quý nữ

thế gia, nàng cũng coi như không tệ .

Huống chi trong nội cung còn có tấm gương như ngọc minh châu là Thái

tử phi và Đại hoàng tử phi , dù nàng không thể thành công,thì chắc

cũng không kém hai người kia.

Một lát sau, hai vị đại nhân khách sáo cáo từ, vô cùng kính sợ những lời nói hành động của Tông Chính Lâm .

Chỉ nhìn vẻ mặt tăm tối của vị kia, thì biết tiếp theo chắc chắn sẽ tính sổ rõ ràng. Người nào sẽ gặp phải

đen đủi, bọn họ thực đã mang tâm tư chờ xem kịch vui rồi.

“Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn tuy cảm kích, lại không biết nói gì. Giữa vợ chồng mà còn như khách sáo, làm chính thất, được phu chủ cố ý

giúp đỡ giấu diếm việc không thể sinh nở, Hách Liên Mẫn Mẫn không biết

nên thấy bi ai hay may mắn cho mình.

“Việc này đã xong. Vài ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho

tốt”. Tông Chính Lâm đứng dậy, gọi Vệ Chân đang chờ ở cửa, không đợi

Hách Liên Mẫn Mẫn tìm được từ gì để nói, hai ba bước đã đi xa rồi.

Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn chậu Kim Quế bị Lục điện hạ cắt tỉa nên hoàn

toàn thay đổi hình dáng, trầm mặc sai người dọn trà , vịn ma ma đi ra

chính sảnh.

Ngửa đầu nhìn bầu trời thu trong vắt, trong lòng nàng ta lại chần chờ.

Thôi thì như vậy đúng không, có con, nàng có thể an phận giữ Thiền

Như Uyển này, không vọng tưởng gì nữa.

“Ma ma, truyền tin về nhà đi”. Nguy cơ của nàng đã qua , vị trí này

chỉ sợ là phải điều chỉnh lại rồi. Những ủy khuất nàng phải

chịu, nàng sẽ không quên một điều gì.

*****

Ngón tay út của Kim Thái hậu gõ nhẹ lên bàn , lật một trang trong quyển kinh, mới cho thái giám đến truyền lời lui xuống.

“Vợ lão Lục không may chịu oan ức, lấy bộ đồ trang sức kim ngọc kia của

ai gia thưởng cho nàng đi”. Thân thể không có chuyện gì đương nhiên là

tốt nhất. Vở kịch nực cười này có thể kết thức sớm một chút , cũng coi như là có thể bớt đi một chuyện làm hoàng thượng phân tâm.

Tông Chính Oánh ở bên cạnh hầu hạ đấm chân cho lão tổ tông không nhịn được lộ vẻ đắc chí.

“Tiểu Tứ, ngươi cho rằng chuyện của Hách Liên gia kết thúc thì có thể

xóa sạch sai lầm của ngươi?”. Thái hậu thu thần sắc của nàng vào trong

mắt, nghiêm giọng, “Lần trước nhắc đến việc con nối dõi của ngươi, khi

nào thì có tin chính xác? Đã gả hơn hai năm rồi, mặc dù nhà chồng e

ngại đến thân phận của ngươi nên không dám quá phận, những nếu lấy cớ

ngươi phạm vào Thất điều, cho dù cóồn ào huyên náo đến đâu, ai gia

cũng không thể nói thay ngươi được”.

Nụ cười của Tông Chính Oánh cứng lại, cúi đầu liên tục cáo tội.

Phò mã! Hừ! Tổ tiên Dương Quốc Khang chẳng qua chỉ là một kẻ hàn môn,

nếu không phải được Cao tổ cất nhắc, có một chức đại thần, trong nhà

mới dần dần hiển hách lên mà thôi.

Dương Quốc Khanglấy công chúa, đương nhiên không tiện nhậm chức trong

triều, chỉ nhận một cái chức vụ rảnh rỗi trong thư viện. Nhưng trong

lòng hắn nghĩ thế nào, Tông Chính Oánh hiểu rất rõ.

Nếu không bị Nguyên Thành đế tứ hôn, Dương Quốc Khang vốn có tham

vọng muốn vào Hàn Lâm viện. Đáng tiếc trời tuy giáng phú quý, nhưng lại

chặt đứt tiền đồ làm quan của hắn. Điều này cũng có nghĩa là khiến

cho cháu ruột đắc ý nhất của Dương gia gần như bị phế mất. Từ đó có

thể thấy Tông Chính Oánh ở Dương gia cũng không được chào đón. Nếu không vì ngại xuất thân nàng quá cao không dễ đụng đến, Dương Quốc Khang

sao có chịu thiệt chỉ thu một thông phòng? Hắn vốn là kẻ phong

lưu lạm tình, Tông Chính Oánh chỉ hận không thể đâm mù mắt chó của

hắn.

Nàng cũng có chút oán Nguyên Thành đế. Tại sao lúc đó lại chọn nàng,

gả cho một người cao không tới thấp không xong, nhưng lại tự nghĩ

rằng mình là tài trí hơn người ?

Khó khăn lắm mới nhận số mệnh, chấp nhận hắn, nhưng còn chưa hoài

thai dòng giống của hắn, Tông Chính Oánh tức giận nhất là điều này.

Nàng có địa vị cao như thế, đã cúi đầu nhân nhượng trước kẻ có địa

vị thấp hơn mình, thế mà lại còn bị người ngoài nói ra nói vào, sao

lại có thể có chuyện như thế.

“Lúc không có việc gì làm, thì chú ý đến việc điều dưỡng thân thể, ít

gây chuyện đi. Nếu được như vậy, ai gia ở trong cung cũng an tâm hơn”.

Đối với đứa cháu gái đã mất đi sức mạnh của nhà ngoại này, trong

lòng Kim Thái hậu cũng có chút thương tiếc. Đáng tiếc nàng tính khí

không tốt, mình tuy là Thái hậu nhưng cũng chỉ có thể quản giáo

nhiều hơn, nghiêm khắc hơn một chút để tránh cho nàng đi sai đường.

“Đến tiệc tròn một tuổi của Thành Khánh, vài vị phi tử có thân

phận cao trong cung cũng sẽ theo Thục phi đến chúc mừng. Chỗ ai gia

chắc chắn sẽ vẳng vẻ lạnh lùng chút, tiểu Tứ đến đây nói chuyện với

ai gia, tặng lễ đến phủ lão Lục là được. Chắc lão Lục cũng sẽ không

làm khó ngươi”. Nhìn Tông Chính Oánh khiếp sợ nhìn mình, Kim Thái hậu

lạnh mặt, “Sao, ngươi không vui ý?”.

Tông Chính Oánh lại càng hoảng sợ, vội vàng chuyển ra sau lưng Thái hậu, cẩn thận bóp vai, “Lão tổ tông nói gì vậy, sao cháu gái lại không biết đây là ân điển ngài ban cho? Cháu gái cầu còn không kịp ấy chứ”. Vì

che dấu lòng mình, Tông Chính Oánh miễn cưỡng pha trò, cười hùa theo

lấy lòng.

Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại nói nàng không được đến phủ Tông Chính Lâm chúc mừng? Lão tổ tông tuy là bảo nàng đến bồi bà, thực ra

lại là ngăn cản nàng đến phủ hoàng tử. Vốn đã định mượn cớ Hách Liên

thị thoát khỏi chuyện xấu để cho Mộ Tịch Dao đẹp mặt, hôm nay lại

bị chặn mất. Nếu nàng mà tin rằng chuyện này là trùng hợp thì

đúng là đã phí mười mấy năm nàng lăn lộn trong chốn cung đình

này.

Giỏi cho một Mộ thị, không biết ả làm thế nào mà lại năm lần bảy lượt đánh chủ ý đến lão tổ tông! Thủ đoạn này rõ ràng là nhằm vào

mình! Trong lòng Tông Chính Oánh tức giận, nhưng lại phải cười đùa hầu

hạ trước mặt lão tổ tông , cảm giác này khiến cho nàng ta hận Mộ

Tịch Dao đến nghiến răng nghiến lợi.

*****

“Ngươi nói thị ta không sao?”. Vạn Tịnh Văn nắm chặt hai tay , đôi mắt đã thành màu đỏ tươi.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế!”. Nàng hao tổn tâm trí, tốn bao công sức, sau bao lần trắc trở mới có thể đưa người đến bên

cạnh Hách Liên thị. Có thể kề cận nàng ta, được nàng ta tín nhiệm, cũng

chỉ có hai người.

Hiện nay Bích Lan đã chết, người có thể được việc chỉ còn lại… Cái giá

lớn như vậy, hao tốn mấy năm vất vả, sao có thể làm cho Hách Liên

Mẫn Mẫn thoát được?

“Ngưu Thất sao có thể bị phát hiện? Trong Thịnh Kinh có ai có được

bản lĩnh này?”. Huống hồ kể cả có thể nhận ra, cũng không thể nào tìm được cách giúp cho Hách Liên Mẫn giải được độc dược tích lũy lâu

năm của nàng ta chỉ trong hai ngày ngắn ngủ .

Bảy năm! Trong máu Hách Liên Mẫn Mẫn đã trúng độc bảy năm, thân thể

đã sớm không thể mang thai con nối dõi. Tình hình sức khỏe như

thế mà còn có thể trị được, Vạn Tịnh Văn không phải người ngu, sao

có thể dễ dàng tin vào nó?

Chu Gấm trầm ngâm hồi lâu, cảm giác con đường của chủ tử dường như bị chặt đứt rồi.

“Chủ tử, độc tính của Ngưu Thất rất đặc biệt, sao có thể dễ dàng bị

người ta giải được? Nô tỳ đoán, liệu có phải là có người giúp Chính

phi che giấu?”.

Vạn Tịnh Văn đang mờ mịt tìm không ra lời giải, oán hận suy nghĩ

đến chóng mặt, đột nhiên được Chu Gấm nhắc nhở, lập tức hiểu ra.

Như thế mới đúng! Hách Liên thị căn bản là bí mật che dấu, thế

mà lại dám làm chuyện khi quân. Nữ nhân rắn rết này quả nhiên là không từ thủ đoạn nào để đoạt lấy vinh hoa phú quý .

Vạn Tịnh Văn đang muốn vạch trần quỷ kế của nàng, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Chu Gấm, những lời định nói bỗng như bị nghẹn lại.

Không đúng, chuyện này không thể là Hách Liên Mẫn Mẫn làm. Nếu ả có

bản lãnh này thì cũng không thể đến bây giờ mới phát hiện mình bị

người tính kế.

Ngoài Hách Liên thị, người có thể giúp nàng thoát được kiếp nạn này, trong phủ chỉ có hai người mà thôi!

Mộ Tịch Dao, hoặc là… chính Lục điện hạ.

Sắc mặt của Vạn Tịnh Văn trở nên âm trầm, giữa hai người này, chưa

hẳn là không có trao đổi. Người khác nhìn không ra, nhưng nàng là nữ

nhân đã từng hầu hạ Kiến An đế nửa đời, sao có thể không biết hắn

đối xử với Mộ Tịch Dao đặc biệt?

Tông Chính Lâm vì sao lại buông tha Hách Liên Mẫn Mẫn, Vạn Tịnh Văn

chỉ suy nghĩ một chút là có manh mỗi. Suy nghĩ này làm nàng suýt

thì nôn ra máu.

Tông Chính Lâmvì Mộ Tịch Dao, vì nữ nhân quái dị kia, lại bảo vệ vị trí

Chính phi của con tiện nhân họ Hách Liên kia! Đó là kẻ khiến mình không được Tông Chính Lâm yêu thương, lại mất đi nhi tử, mình

làm sao có thể để thị có thể hoài thai.

Mộ Tịch Dao! Vạn Tịnh Văn chưa bao giờ căm hận cái kẻở Đan Như uyển

tận hưởng yên bình, lấy nuôi con là thú vui kia đến vậy. Nếu không phải tại nàng ta, lần này Hách Liên Mẫn Mẫn và Hách Liên gia sẽ chịu

cảnh vạn kiếp bất phục.

Thù mất con, sau này sẽ chuyển sang Mộ thị, kẻ đáng bị thiên lôi đánh chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.