Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 9




Còn về phần hắn, hắn vẫn luôn cho rằng cô là người của cha đưa đến bên hắn, nên không bao giờ hắn cho cô ta thân cận với mình, vì sự thực cha hắn với hắn có một bí mật động trời không ai biết đến.

“Ê, tên kia, nói không phải chứ, cơ ngực của ngươi cũng rắn chắc đó.”

Vừa nói, Ba Ba Mạc Tỏa vừa xông về phía Dạ Huân Thiên, ban nãy, vừa gạt đi cái ý định tiếp tục xác nhận khuôn mặt kia ra sao thì tầm mắt cô liền di chuyển xuống bên dưới.

Ôi thật bất ngờ nha, cơ ngực cơ bụng đều săn chắc tuyệt vời, sáng loáng lấp lánh, cô ngồi phía trên đưa tay xuống nắn bóp cơ ngực của hắn.

“Đẹp thật đấy.”

Dạ Huân Thiên thấy cô đang ra sức quyến rũ mình, liền kéo mạnh cô xuống hồ nước nóng.

Ba Ba Mạc Tỏa kêu lên thất thanh.

“Á, ngươi làm gì vậy?”

Cô bị rơi xuống hồ, cả người cả mặt đều bị ngập trong làn nước ấm nóng, sau một hồi giãy giụa, một lát sau cố gắng ngoi lên. Nhưng người ngoi lên không còn là Ba Ba Mạc Tỏa nữa, mà chính là Mộc Thanh Nhi.

Mộc Thanh Nhi ngoi đầu lên ho sặc sụa vài cái. Cảm thấy tai mình như ù đi, nước xộc vào mũi khiến đầu mũi cô đỏ lên cay xè.

Hình như cô vừa uống mấy ngụm nước. Mộc Thanh Nhi ngước mắt nhìn xung quanh, cô đang ở đâu thế này, kí ức gần đây nhất là khi cô đang nằm trên giường để uống thuốc. Sau đó có một đàn những chấm xanh lá y như ruồi nhặng bay về phía cô, còn sau nữa như thế nào thực cô không thể nhớ nổi nữa.

Mộc Thanh Nhi ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh, một hồ nước sao?

“Mình đang ở đâu thế này.”

Lời nói vừa dứt, từ phía sau truyền đến tiếng đằng hắng của Dạ Huân Thiên. Mộc Thanh Nhi sợ hãi quay người lại.

Nhìn thấy cơ thể nam giới trần truồng cô kinh hãi tột độ hét lớn.

“Á.”

“Sao, vừa nãy vẻ thích thú lắm, còn bây giờ lại sợ hãi ư, chiêu lạt mềm buộc chặt này cũng vụng về quá rồi.”

Dạ Huân Thiên nhếch mép cười, tưởng trêu đùa tìm chút vui vẻ, ai ngờ cũng là loại phụ nữ tâm cơ, khiến hắn mất hứng thú, với tay lấy khăn cuốn lại phần dưới khum người đứng dậy khỏi hồ tắm.

“Ngươi, ngươi là ai, dám ăn mặc như thế trước mặt ta, thật… thật…”

“Thật làm sao?” Định quay đi, không ngờ người phụ nữ này cũng thật biết cách mời hắn lại.

“Thật…thiếu phép tắc.”

Dạ Huân Thiên cười nhìn cơ thể run rẩy của Mộc Thanh Nhi:

“Này Mộc Tần, chính ngươi xông vào nơi này của trẫm, người không có phép tắc chính là ngươi, thử hỏi có nên thưởng cho ngươi một ly rượu độc hay không đây? Ngươi nói xem, Mộc Tần.”

‘Trẫm ư?’ Mộc Thanh Nhi lập tức ngẩng đầu nhìn, sợ hãi tột cùng, người trước mặt chính là vị cửu ngũ chí tôn. Tại sao cô lại có thể đắc tội được với Hoàng Thượng được cơ chứ.

“Hoàng...Thượng, mong người…thứ tội.”

Nghe giọng điệu vấp váp, ấp úng của cô khiến hắn càng thêm khó hiểu, sao lại quay về bộ dạng trước kia rồi, cái ánh mắt biểu cảm đanh đá khi nãy dường như chưa từng tồn tại trên khuôn mặt này vậy. Chẳng lẽ lại đang diễn trò trước mặt hắn sao. Sau khi hắn đã đe dọa đến mạng sống rồi mà vẫn tiếp tục bày trò trước mặt hắn, thật làm người khác khó hiểu. Nhưng kì thực ban nãy hắn rất có hứng thú với bộ mặt mới của cô.

Dạ Huân Thiên tiến lại gần cơ thể đang sợ đến run người của Mộc Thanh Nhi, nắm lấy cằm cô nâng lên để cho cô nhìn kĩ mặt mình.

“Bây giờ nhận ra trẫm rồi sao, ta nói này Mộc Tần, hãy nhìn kĩ, nhớ kĩ lấy mặt trẫm, để sau này đỡ phải nhầm lẫn.”

Hắn nâng mặt cô lên, nói vài lời cảnh tỉnh, nhưng khoan đã, nhìn ở góc độ gần như vầy, Mộc Tần này thực sự cũng quá mỹ miều.

Hắn từng nghe nhiều người tung hô cô rất nhiều, thậm chí vì cái nhan sắc này mà cô còn bị phi tần khác bắt nạt vô cùng. Trước kia khi triều đại trước chưa bị lật đổ, danh tiếng thiếu nữ nhà họ Mộc xinh đẹp tựa thiên tiên, ngoan hiền thục nữ đã nổi khắp thành, ai nấy cũng cho rằng lại là một vị Hoàng Hậu nữa. Ai ngờ thế sự hỗn loạn, cuối cùng nhà họ Mộc lại thân bại danh liệt cũng vì cái danh nghĩa người nhà Hoàng Hậu triều cũ

Hắn trước nay không hề quan tâm mấy thứ gọi là tửu sắc. Hắn chỉ quan tâm đến võ thuật, cùng cờ vây. Hai thú vui hắn mê mệt, còn thứ gọi là đàn bà, đối với hắn chỉ là dụng cụ làm ấm giường, là để nối dõi, sinh con báo hiếu, làm theo nguyện vọng của Thái Hậu.

Nhưng Mộc Thanh Nhi này nhan sắc đúng thật kinh diễm, trong làn sương cùng khuôn mặt nhạt nhòa ướt át. Làn môi ngậm nước khép hờ xinh đẹp động lòng.

Hắn lần đầu tiên có cảm giác muốn cảm thán nhan sắc này, trong tim cũng thoáng chút loạn nhịp.

Dạ Huân Thiên nhìn ngắm một lát sau đó cũng quay người rời đi, bỏ lại Mộc Thanh Nhi đứng trong hồ tắm sợ hãi ngồi sụp xuống.

Sau khi về đến tẩm cung, Mộc Thanh Nhi được Điềm Điềm đưa đi thay quần áo.

mọi người yêu thương like cho mình xin động lực cái ạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.