Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 23




Bởi vì hiện giờ chưa có lệnh sắc phong chính thức ngôi vị Hoàng hậu, nên tạm thời những việc của hậu cung đều do một tay Thuần quý phi lo liệu.

Gia Tần tay cầm quạt, ra vẻ mình thấu hiểu được mưu kế của Mộc Thanh Nhi, nói:

“Cô ta đây là thấy mình bị thất sủng quá muốn liều một phen lấy lòng Hoàng thượng đó thôi, thành công thì tốt, nếu không cô ta cũng không mất gì, cùng lắm thì quay lại như cũ.”

“Nhưng đặc tội với quý phi người đúng là quá đáng, chứng tỏ cô ta không coi người ra gì, vì cô ta nghĩ sau này cô ta sẽ hơn.” Hoa Phi nói châm chọc.

“Im mồm.” Thuần quý phi tức giận quay sang tát một cái thật mạnh vào mặt Hoa phi khiến má phải cô ta sưng lên đau đớn.

“Mau, đi đến chỗ cô ta, mau.”

Đám phi tần cùng Thuần quý phi đi đến tẩm cung của Mộc Tần.

Hoa Phi đứng phía sau một tay ôm mặt, ánh mắt căm phẫn nhìn bóng lưng của quý phi.

“Con mụ điên.” Cô ta xin phép không đi cùng, trở về.

Ba Ba Mạc Tỏa từ hôm chuyển đến một căn phòng trong cung của Thuần quý phi cảm giác thoái mái vô cùng.

Cộng thêm mấy ngày nay ăn uống thoải mái, toan sơn hào hải vị, năng lượng ở mức max luôn rồi. Nếu như cái viên ngọc trong cơ thể này cũng cho khôi phục năng lượng bản thể y hệt như vầy thì tốt quá.

Đám người hậu cung đi vào nhìn thấy Mộc Thanh Nhi da mặt hồng nhuận, khí sắc tươi mới, tràn trề nhựa sống. Cơ thể xinh đẹp uyển chuyển tựa như một cành đào, thì trong lòng không khỏi căm tức, đố kỵ.

Nhìn thấy một đám người ăn mặc lòe loẹt cứ như bê cả một rừng hoa lên người, Ba Ba Mạc Tỏa nhanh chóng chuẩn bị tinh thần giao chiến.

“Hừ lại là mấy con nhện tinh đến, đang tính đi ngủ thì chớ.”

Ba Ba Mạc Tỏa ngồi yên trên bàn, cho dù đám ngời quý phi đã bước hắn vào trong ngạch cửa rồi nhưng cô vẫn giả vờ không để ý, cứ thản nhiên nhai côm cốp mấy trái mận xanh.

Thuần quý phi thấy thái độ này của cô ta càng thêm tức giận, hống hách nói:

“Thân thể muội muội thế nào rồi, hôm nay mấy người chúng ta đến thăm muội đây.”

Lúc này Ba Ba Mạc Tỏa mới ngước đầu lên nhìn.

“Ôi, thì ra là Quý phi nương nương, ta đã đỡ hơn khá nhiều rồi, chỉ có điều cơ thể vẫn có phần mệt mỏi, không tiện hành lễ, mong các vị tỷ tỷ bỏ qua cho.” Ba Ba Mạc Tỏa vừa nói, mắt vừa liếc nhìn mấy ả phi tần khác đang nhìn rảo quanh phòng của cô, đánh giá những món đồ mà Hoàng thượng ban tặng.

Thuần quý phi vốn bản tính nóng nảy, nhìn cái biểu cảm rõ ràng đang thách thức cô ta của Ba Ba Mạc Tỏa, cô ta điên tiết quát lớn:

“Ngươi đừng có hống hách, mới được đắc sủng mà dám lên mặt sao.” Nói xong chạy lại tát cô một cái.

Mặt của cô bị tát lệch sang một bên, chúi cổ xuống, Ba Ba Mạc Tỏa nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ ngước mặt lên, tiến từng bước từng bước áp sát qúy phi.

“Cô có quyền gì mà đánh ta hả, dám đánh ta sao mụ kia.” Giọng nói xấc xược được nói trên tone giọng mềm mại như tơ nhưng khiến ai nấy cũng nổi da gà.

“Dựa vào quyền làm chủ lục cung của ta hiện giờ, thái độ của ngươi cực kì thiếu phép tắc, chẳng lẽ ta không được có quyền dạy dỗ ngươi sao?”

Mồm miệng thì cứng rắn lắm, nhưng cơ thể của Thuần quý phi lại rất thành thục, cô ta liên tục lùi bước về sau, lộ rõ vẻ yếu thế sợ hãi.

“Nhưng ta đã thể hiện thái độ gì nào, thái độ gì mà khiến cô năm lần bảy lượt bức chết ta, hử?”

Thuần quý phi biết rằng cô đang ám chỉ đến vụ cô ta chút nữa là hại chết cô ở hồ nước trong hậu hoa viên, nghĩ đến cô bây giờ đang được sủng ái, không cẩn thận chuyện này đến tai Hoàng thượng thì nguy, cô ta im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

“Rốt cuộc ngươi đã cùng Hoàng thượng làm những gì?” Đây cũng chính là mục đích của cô ta khi đến đây, cũng chính là điều mà đám phi tần kia mong muốn nghe nhất.

Thấy Thuần quý phi rốt cuộc cũng vào thẳng mục đích khi đến đây cô cũng không trêu đùa tim cô ta nữa làm gì.

Cơ mà chuyện Hoàng thượng là sao, cùng Hoàng thượng cái gì chứ. Ngoài việc không biết tại sao gần đây lão hoàng đế đó đột nhiên phát lòng từ bi đối tốt với mọi người trong đó có cả cô như lời Điềm Điềm đã nói thì cô có biết gì đâu.

Ba Ba Mạc Tỏa ngay lập tức đá mắt ra hiệu với Điềm Điềm, hai người giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.

‘Là sao, ta không hiểu.’

‘Người cứ kệ họ đi, họ bị điên cả đó.’ Điềm Điềm vẫn nghe theo lời nương nương của mình, dấu toàn bộ sự thật là cô đã gặp Hoàng thượng.

Đối với hai người họ là giao tiếp ánh mắt, còn đối với đám phi tần thì hai người họ đang bàn kế hoạch gì đó.

Ba Ba Mạc Tỏa quay ra nói:

“Các vị tỷ tỷ nói gì ta không hiểu, Hoàng thượng gì chứ, ta đến mặt Hoàng thượng cũng chưa từng nhìn qua sao có chuyện cùng nhau làm gì được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.