Dạ Huân Thiên đưa mắt nhìn lên tấm bảng biết rằng ai đánh thắng được người tên A Ngưu trên khán đài kia sẽ được một nghìn lượng, chỉ cần trả 5 hào là có thể lên khiêu chiến.
Đây cốt cũng chỉ là hình thức kiếm tiền của mấy người có võ, người nào tham lam ham hố, nhìn thấy số tiền một nghìn lượng kia sẽ không tiếc gì 5 hào để được khiêu chiến.
Nhưng theo những gì hắn quan sát, mấy người đang đau đớn dưới đài kia đã vượt con số chục người. Chứng tỏ người tên A Ngưu này thực sự rất mạnh, đánh thắng được khá nhiều người rồi.
“Hay quá, đấm hăng thật đấy.” Ba Ba Mạc Tỏa bên cạnh nhìn người đàn ông to lớn râu tóc rậm rạp kia đang thúc liên tục vào bụng người thách đấu, cảm thấy phấn khích mà hét lên. . Ngôn Tình Ngược
Dạ Huân Thiên nghe cái giọng the thé của cô liền quay sang, trong đầu chợt lóe ra một ý. Lần trước không phải cô bắt chước chiêu thức tất nhanh sao, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Sẵn đây chi bằng cho cô tỉ thí với người tên A Ngưu kia xem sao.
Dạ Huân Thiên nở một nụ cười sắc lạnh khiến Tiểu Châu cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, đây chính là biểu cảm thích thú của Hoàng thượng khi nảy ra một ý, mà thường mấy cái ý nghĩ hắn nảy ra đó không có cái nào tốt đẹp cả.
“Thấy thích không, ở đây xem tiếp nhé.”
“Ờ…Vui đấy, ta thích lắm.”
Hay lắm, một con mồi ngây thơ hồn nhiên đã rơi vào lưới của hắn.
Ba Ba Mạc Tỏa mải xem trận đấu mà không chú ý đến ánh mắt “kẻ xấu” của hắn.
Qua vài hiệp đấu, số người thách thức bị thua lại tăng lên, nằm đau đớn vật vã bị hất tung xuống khán đài.
Xét thấy từng ấy thời gian đã đủ để cô ghi nhớ chiêu thức rồi, nhân lúc cô không để ý Dạ Huân Thiên xách cổ ném cô lên khán đài nói lớn:
“Người này muốn thách đấu.” Nói xong tiện tay ném 5 hào vào trong bát đựng xu.
“Á, tên họ Dạ kia ngươi ném ta lên làm gì.”
Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác nhìn xung quanh, bên dưới vô số ánh mắt dè bỉu của người dân chiếu thẳng vào cô.
“Trời ơi, người ốm như cộng rơm kia thì làm được gì.”
“Tôi cá là hắn sẽ bị A Ngưu ném xuống sau 1 chiêu.”
“Không, tôi nghĩ chưa xuất chiêu hắn đã sợ xin hàng rồi, mặt mũi cứ trắng toát thế kia là công tử bột chứ người học võ gì.”
Đám người bên dưới liên tục nói khích cười ha hả khinh bỉ cô.
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn chòng chọc vào Dạ Huân Thiên, chết tiệt cái điệu cười nham hiểm kia của hắn là sao chứ, cái tên này sao cứ mỗi lần cho cô ăn no là lại bắt cô tiêu hao năng lượng vậy, bánh đã ăn xong đâu.
“Ta nhận thua.” Ba Ba Mạc Tỏa ngẩng cao đầu nói lớn. Vẻ như oai phong lẫm liệt lắm.
“Xì, vị huynh đệ này thật không có khí phách nam nhi, chưa giao đấu đã đầu hàng, thật xấu mặt quá.” A Ngưu bên này dùng giọng ồm ồm lên tiếng
“Đúng đó, đúng đó.”
“Khí phách nam nhi gì đó có ăn được đâu, ta cóc cần.” Cô thét vào mặt tên đó.
Dù gì cô cũng có phải nam nhi đếch đâu, mấy cái thứ danh dự đó có đổi thành thịt cho cô được không?
Dạ Huân Thiên lúc này mới lên tiếng:
“Mạc Tỏa, ngươi nghe ta nói này, ai thắng sẽ được một nghìn lượng đó.”
“Thì…”
Dạ Huân Thiên đánh vào tâm lí tham ăn của cô, tiền với cô không là gì cả, phải quy ra đồ ăn:
“Thì tương đương với một thúng đầy ắp đùi gà, thêm một thúng bánh bột nếp.”
“Nhiều vậy sao?” Ba Ba Mạc Tỏa bất ngờ, mắt trợn lớn, miệng há hốc.
“Phải.” Nhìn biểu cảm này hắn biết cô đã cắn câu.
“Thế nên cố mà thắng đi, không thắng từ nay ta cũng không mua đồ ăn cho ngươi đâu.”
“Hừ.” Ba Ba Mạc Tỏa bắt đầu chỉnh lại quần áo đầu tóc vào thế, thôi thì vì sau này được ăn ngon cô phải cố gắng thôi, nhất định phải thắng, ăn ngon thì năng lượng bình thường mới có xài chứ, cơ mà cái tướng tên đen xì trước mặt này to quá đi mất. Rốt cuộc phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng mới đánh thắng hắn đây.
Ba Ba Mạc Tỏa không hề lo cô không đánh thắng được A Ngưu, mà cô lo trước khi mình thắng đã bị hết năng lượng rồi, mà hết năng lượng với cái cơ thể mềm yếu như cành liễu của Mộc Thanh Nhi sao mà chịu nổi chứ. Thôi thì phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.
Ba Ba Mạc Tỏa nhét nốt chiếc bánh bột nếp mềm mềm dẻo dẻo còn lại vào miệng, nhai nuốt thật nhanh, giữ thế vào trận.
Trận đấu bắt đầu với tất cả sự hò hét của mọi người, quả nhiên như hắn dự đoán, Ba Ba Mạc Tỏa lại sử dụng đúng y như chiêu thức của tên A Ngưu kia để hạ lại hắn.
Những người khinh thường cô ban nãy mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh lật ngược tình thế ngoài dự đoán, bắt đầu phấn khích quay ra cổ vũ cho cô.
“Tiểu huynh đệ cố lên, cố lên.”
A Ngưu thấy hình như tình thế không ổn, bắt đầu sử dụng chiêu thức khác, hắn ta ít khi dùng chiêu thức này, bởi vì người thách đấu với hắn thường sẽ bị hắn hạ ngay từ vài chiêu đầu tiên.