Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 19




Dạ Huân Thiên nhìn Ba Ba Mạc Tỏa đang ăn ngấu nghiến, nhớ đến buổi tối hôm đó trong hồ bơi tẩm cung của hắn.

Thật sự quá khác, phong thái, ánh mắt nét mặt thật quá khác nhau.

Một bên là Mộc Tần người hiền lương thục đức, danh gia khuê tú, nổi tiếng trong thành xinh đẹp hiền lành. Còn Mộc Tần trước mặt này thì lỗ mãng, có chút sỗ sàng, phóng khoáng, tùy hứng.

“Ngươi tên gì?” Hắn hỏi.

“Cứ gọi ta là Mạc Tỏa.”

“Họ Mạc tên Tỏa?” Hắn hỏi lại.

“Không, Ba Ba Mạc Tỏa, nhưng cứ gọi Mạc Tỏa đi cho gọn.” Cô vẫn cúi đầu ăn, không có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

Hắn thật phục luôn tài diễn xuất của Mộc Thanh Nhi, đến cái tên cũng trả lời lưu loát thuần thục đến vậy.

Nhìn thấy đĩa thịt đã bị cô xơi tái chỉ còn xương, Dạ Huân Thiên nheo mắt nhìn Ba Ba Mạc Tỏa đang ngước đầu lên tu ừng ực từng hớp rượu.

“Ngon tuyệt, đa tạ chiêu đãi nha.”

“No rồi?”

“Cũng lưng bụng rồi hehe.” Nhìn nét mặt cười đến ngây ngốc của cô, hắn vô thức nhếch mép lên.

“Giờ có sức tỉ thí võ công với ta rồi chứ?”

“Hả.”

Ba Ba Mạc Tỏa bật dậy hai lập tức tay chắn trước người tạo hình chữ X.

“Không không, ta thật sự không biết võ công, ta không muốn đánh nhau đâu, năng lượng vừa mới nạp vào đã muốn tiêu hao rồi sao, thôi thôi ta không đánh nhau đâu.”

“Sợ sao?” Dạ Huân Thiên nghi ngờ nhìn cô, hắn đang không tin người trước mặt này là người khác như lời Điềm Điềm nói. Cô nhóc đó là trong lúc sợ hãi cố tình bịa ra hòng cứu lấy chủ mình mà thôi, hắn cũng vì nhất thời thấy thú vị nên cũng đồng ý yêu câu kì cục của nô tỳ đó, là khi gặp nhân cách thứ hai không được dùng thân phận Hoàng thượng ra đè nén cô, hừ, cốt chẳng phải sợ hắn trách tội hay sao.

Chờ bao nhiêu ngày mới đến thông báo cho hắn là cô đã hoán đổi thành Ba Ba Mạc Tỏa rồi, đúng thật là nực cười, thời gian đó đủ Mộc Thanh Nhi luyện tập diễn xuất một cách điêu luyện hơn rồi hơn rồi, để bây giờ đã đạt đến cảnh giới, diễn như không diễn. Đúng là gan to bằng trời, dám trêu đùa với hắn.

“Sao không dám đấu sao?” Dạ Huân Thiên từng bước tiến lại, ép sát con người giả dối kia.

“Ta đã nói ta không biết võ công, hôm nọ là ta học theo ngươi thôi.”

Phải rồi, Dạ Huân Thiên chợt nhớ đến cái năng lực học theo này của cô cũng khiến hắn nghi ngờ, cho dù là diễn xuất thì khinh công có thể luyện tập được chứ học theo được chiêu thức của hắn nhanh như vậy thì thật khó có thể hình dung được.

“Mau tiếp chiêu.” Không nhiều lời với cô làm gì, hắn lập tức phóng đến.

“Á.” Ba Ba Mạc Tỏa liền chạy trốn, cái gì vậy chứ, thì ra miếng ăn là miếng nhục mà, cho ăn xong chưa kịp tiêu hóa đã bắt giao đấu, giao đấu cái con khỉ à.

“Ngươi điên rồi sao tên đầu đất kia, đừng đuổi theo ta.” Ba Ba Mạc Tỏa chạy té khói, chạy quanh một vòng khu đất trống này rồi mà vẫn thấy Dạ Huân Thiên đuổi đằng sau.

Dạ Huân Thiên càng thêm tức tối, đã lừa gạt hắn còn chửi hắn là đấu đất, đúng là tội đáng muôn chết. Hắn vẫn bám sát đuổi theo cô.

Ba Ba Mạc Tỏa bị đuổi đến đường cùng, trước mặt là hàng tre bao kín dày đặc. Bất đắc dĩ cô đành giải phóng năng lượng tung người bật lên ngọn tre chạy ra bên ngoài, cú bật người nhanh như chớp, khinh công người thường nào có thể đạt được cảnh giới này chứ.

Dạ Huân Thiên bất ngờ trong giây lát, khinh công quá nhanh, hắn thực sự cảm thấy hứng thú với Mộc Tần này rồi.

Dạ Huân Thiên cũng bật người đi lên hai người cứ người trước người sau đuổi nhau trên ngọn tre, đạp gió đạp lá phóng nhanh như chớp.

Phía dưới Điềm Điềm cùng Tiểu Châu đuổi theo. . harry potter fanfic

“Cô nhanh lên.” Tiêu Châu gấp gáp nói với Điềm Điềm.

“Nhưng tôi không biết khinh công.” Điềm Điềm ấm ức nói. Cô đúng là có thân hình hơi phộp phạp, sức khỏe cũng hơn người “xíu xíu”, nhưng cái thứ cao siêu như khinh công cô không làm được.

“Thật phiền phức.”

Tiểu Châu thân cao tám thước, cơ thể so với Điềm Điềm còn to lớn hơn, mệnh danh là cận vệ tinh tinh to lớn nhất của Dạ Huân Thiên. Bề ngoài to lớn là vậy nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, ghét nhất là phụ nữ phiền phức.

Cậu nhanh chóng xách bổng người Điềm Điềm lên, rẽ mây đạp gió dùng khinh công đuổi hai người kia.

“Trời ạ, tên này bị gì vậy chứ, đuổi theo lâu vậy hắn không biết mệt sao?”

Ba Ba Mạc Tỏa không muốn tiêu hao năng lượng nữa, đúng lúc cũng thoát khỏi rừng trúc đến với phố thị đông đúc.

Kinh thành Dạ Tiễn nổi tiếng với độ phồn hoa giàu có, những sạp hàng quán mọc san sát nhau, đủ loại màu sắc, đủ loại trò chơi, ca kĩ hát hò, biểu diễn tài nghệ. Đây đúng là những gì cô muốn thấy khi bật ra ý định xuất cung.

“Ôi…” Ba Ba Mạc Tỏa không chạy nữa, tiếp đất đi đến con đường tấp nập người qua lại.

“Trời ạ, kinh thành này cũng đẹp quá rồi, lộng lẫy đầy màu sắc.” Ba Ba Mạc Tỏa vui vẻ nhìn đến lóa mắt.

like cho tui đi độc giả thân yêu, mong được chút hạnh phúc ấm áp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.