Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 17




Không ngờ Mộc Tần hay bị bắt nạt lại âm thầm luyện khinh công nhiều năm như vậy, thật không đơn giản, chẳng lẽ đúng như những gì hắn nghĩ, cô đang tìm cách trả thù cho nhà họ Mộc, trấn hưng gia tộc. Có điều khinh công thì đúng là lợi hại thật, nhưng dựa theo những gì khi giao đấu với hắn, cô thực chẳng biết tí chiêu thức võ công nào, toàn là học lại từ hắn, một kẻ bắt chước không hơn không kém.

Nhìn ánh mắt vẫn nghi ngờ của Hoàng thượng, Điềm Điềm tiếp tục nói.

“Bẩm Hoàng thượng, nương nương trước giờ vốn không biết võ công, cộng thêm nhiều năm bị hành hạ, ăn ở trong cung cũng thiếu thốn, cơ thể vốn suy nhược cùng cực, ban nãy là một con người khác của nương nương giao đấu với người đó chứ không phải Mộc Tần nương nương đâu.”

“Điềm Điềm… em đừng xuất khẩu cuồng ngôn nữa.” Mộc Thanh Nhi thực sự không hiểu Điềm Điềm đang nói năng hoang đường cái gì vậy, biết là đang cố tìm đường thoát tội cho cô, nhưng cũng không thể ở trước mặt Hoàng thượng ăn nói liên thiên vậy được.

Dạ Huân Thiên thực sự không tin, nhưng dù có là gì thì thực hắn vẫn khá thưởng thức khinh công kia của cô, với cả sự không lí giải nổi tại sao cô có thể học chiêu thức nhanh vậy, tính từ giờ sẽ cùng cô nghiên cứu, cải trang đi đến những đại hội tỉ thí xem cô có thể học được những chiêu thức của người ta không.

“Được rồi, ta tin ngươi, nhưng phải có điều kiện, cứ thỉnh thoảng Mộc Tần phải đến đây, cùng trẫm luyện công, như vậy trẫm sẽ bỏ qua vụ tự ý xuất cung.”

“Không được đâu Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết võ công.” Mộc Thanh Nhi nước mắt ngắn dài, ấm ức nói, điệu bộ giống như giây tiếp theo có thể ngất luôn cũng được.

“Phải đó Hoàng thượng, như nô tỳ vừa nói, người giao đấu với người chính là người nhập vào xác nương nương, cô ấy tên Ba Ba Mạc Tỏa, không phải nương nương nhà nô tỳ đâu ạ.”

“Ba Ba Mạc Tỏa ư, vậy khi nào cô ta mới lại xuất hiện.”

Hắn hoàn toàn không tin cái gì mà hoán đổi cơ thể, nhưng vẫn vờ hỏi lại.

“Nô tì không…”

Đang định nói không biết, Điềm Điềm bỗng nhớ lại cảnh tượng nương nương ngã xuống hồ ban nãy, cộng thêm việc hôm nọ Mạc Tỏa nói là dính nước sẽ hoán đổi, Điềm Điềm tính thử một phen xem sao.

“Nô tỳ cũng không chắc chắn, nhưng cô ấy là người có tính cách mạnh mẽ, khi nào cô ấy xuất hiện thì nô tỳ sẽ báo lại cho người, nhưng lúc gặp nhau xin người hãy tha thứ vì sự lỗ mãng của cô ấy, đừng trách phạt cô ấy, vì cơ thể dù sao vẫn là của nương nương nô tỳ.”

Điềm Điềm biết mạnh mồm đặt điều kiện với Hoàng thượng là tội lớn, nhưng bây giờ không nói không được. Chi bằng liều chết nói hết ra một phen.

Nhìn bộ dạng nhắm mắt nhắm mũi cố xin chút đường sống cho Mộc Tần của Điềm Điềm. Tuy không tin nhưng hắn vẫn thuận mồm đồng ý.

“Được, vậy khi nào Mộc Tần biến thành người khác thì cứ báo cho Tiểu Châu.”

Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Mộc Thanh Nhi từ nãy đến giờ vẫn dáng vẻ run sợ cúi đầu xuống không dám nhìn lên như hòng muốn nói:

‘trẫm không hề tin mấy lời bịa đặt này của nàng đâu, khôn hồn thì bộc lộ con người thật đi.’

Về đến biệt cung, Mộc Thanh Nhi lo lắng như ngồi lên tổ kiến lửa.

“Điềm Điềm à, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy, cái gì mà con người khác của ta, em có biết nói dối Hoàng thượng là tội khi quân không?”

“Trời ạ, em nói thật mà nương nương, không phải người cũng cảm thấy gần đây liên tục xảy ra những chuyện kì lạ hay sao.”

Điềm Điềm mang toàn bộ sự việc kể lại cho Mộc Thanh Nhi, rằng cô nhận ra có một người khác đã nhập vào cơ thể của Mộc Thanh Nhi.

“Vậy từ giờ cô nương tên Mạc Tỏa đó sẽ xuất hiện để gặp Hoàng thượng ư? Em khẳng định cô ấy trong cơ thể ta ti thí với Hoàng thượng chứ?” Mộc Thanh Nhi đến giờ này vẫn không thể tin nổi.

“Đúng vậy, chứ nương nương người làm gì biết võ công mà tỉ thí với Hoàng thượng.”

Mộc Thanh Nhi càng thêm lo lắng.

“Nhưng làm cách nào để cô ấy xuất hiện.”

Em đã tìm ra nguyên do rồi, bây giờ em sẽ đi đến hồ nước lấy nước đây.

Điềm Điềm mau chóng đi tìm đến hồ nước trong cung múc một ống tre lớn nước mang về, về đến nơi đã thấy Mộc Thanh Nhi viết xong lá thư đang gấp gọn trên bàn nói:

“Ta đã nói hết những điều cần nói trong bức thư này, hi vọng cô ấy sẽ hiểu, em đưa cho cô ấy nhé.”

“À, vâng.”

Sau một cú tát nước thật mạnh, gương mặt của Mộc Thanh Nhi ướt đẫm trong nước, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cảnh vật xoay mòng mòng, một lát sau.

“Mẹ kiếp, gì mà lợ lợ thế này, ướt hết mặt mũi rồi.”

Điềm Điềm vui sướng mừng rỡ:

“Mạc Tỏa nương nương, là người phải không?”

“Ờ, nhưng ta bị sao vậy.”

Điềm Điềm lại bắt đầu đóng vai người đững giữa diễn giải mọi việc, nói hết mọi chuyện.

“Vì thế em mới mạo muội đi lấy thử nước ở hồ lên thử hất lên mặt như lời người nói, nào ngờ thành công.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.