*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Trần Viện Phán sửng sốt, thực sự không đoán được Hoàng Thượng sẽ hỏi hắn vấn đề này.
Ngài cực kỳ lo lắng mà triệu hắn tới đây, là vì...... bệnh tương tư hả?
Từ xưa đến nay, để có thể lên làm viện phán của Thái Y Viện, thì năng lực chắc chắn không phải bàn đến. Ví dụ như Trần Viện Phán đương nhiệm đây, hắn sinh ra trong thế gia nổi tiếng là danh y, khi trẻ hành tẩu khắp nơi, các kiến thức y học về quan sát, lắng nghe, hỏi han, xem mạch đều là tuyệt hảo, không có mạch tượng nào mà hắn xem không ra.
Các thái y trước giờ đều lấy hắn làm đầu đàn, cũng chỉ có Hoàng Thượng, Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu mới có thể triệu hắn, các vị nương nương thì không. Mỗi ngày Trần Viện Phán đều đến Thái Y Viện, chỉ đội mũ rồi ngồi đực ở đó, cũng không nằm trong hàng ngũ trực bệnh vào buổi tổi, ngày qua ngày rất thanh nhàn, nhưng không ai dám dị nghị.
Ai kêu hắn y thuật cao minh làm gì?
Hiện giờ, viện phán y thuật cao minh nhất Thái Y Viện bị Khang Hi hỏi biện pháp trị bệnh tương tư. Hắn sửng sốt tầm mấy giây, tuy vẫn chắp tay đứng thẳng, nhưng biểu tình lại trở nên trầm mặc.
Tương tư chính là tâm bệnh, không nằm trong sở trường của hắn, hắn có biện pháp điều trị gì đây?
Cởi chuông thì cần người cột chuông, triệu hắn đến đây thì làm được gì a Vạn Tuế Gia.
Mà quan trọng hơn, cũng khiến Trần Viện Phán hoảng sợ một chút —— rốt cuộc là ai bị tương tư?
Nếu là Hoàng Thượng......
Hắn thầm run lập cập, không dám nghĩ tiếp, nói ra lời nói dài dòng hồ đồ nhất cuộc đời, nhìn bộ dáng có chút xốc xếch: "Bệnh tương tư này, thật ra rất mơ hồ, trong sách y học không có ghi lại cụ thể...... Thần cho rằng, nguyên nhân gây ra tâm bệnh chính là sự nhung nhớ......"
Nghe đến đây, mắt phượng của Khang Hi hơi sáng ngời, "Ừ" một tiếng, gật đầu tỏ ý vô cùng tán đồng.
Nghe người trước mặt như đang suy tư gì, Trần Viện Phán lại cứng đờ.
Ngay sau đó, hắn căng da đầu mà nói một tràng dài, tổng hợp lại các lời giải thích về tâm bệnh, nghe vào cực kỳ sáo rỗng phù phiếm, khiến người nghe đầu óc quay mòng mòng, suy nghĩ cũng lắc lư theo.
Đại não bị rót đầy một đống kiến thức y học, Khang Hi không thể nói hắn nghe không hiểu, chỉ có sắc mặt có chút khó coi.
Hắn khụ một tiếng, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Bệnh tương tư này, triệu chứng có phải là nôn nóng mất ngủ, cử chỉ khác ngày thường, vô cùng muốn gặp người mà mình nhớ nhung hay không?"
"Bẩm Vạn Tuế Gia...... Hẳn là đúng." Trần Viện Phán châm chước hồi lâu, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y của mình, đưa ra một đáp án tương đối mơ hồ, "Yêu thích đến khờ dại, cuộc sống mỗi ngày khó được yên lòng, đây đều là biểu hiện thường thấy......"
Rất trùng khớp.
Khóe miệng Khang Hi nhếch lên, rồi sau đó lại thở dài: "Thế có cách gì trị không?"
"Tâm bệnh thì cần tâm dược, nếu được gặp người mình nhớ mong nhiều hơn, thì sẽ đỡ bệnh rất nhiều." Trần Viện Phán đã lớn tuổi cúi đầu xuống, chịu đựng cơn ê răng nói, "Nhỡ tâm bệnh mà nặng hơn, có lẽ nên uống ít thuốc an thần...... mấy thứ này đều là lão thần tự tìm tòi học hỏi, nếu có lời nào vượt giới hạn, mong Vạn Tuế Gia lượng thứ."
Gặp người nhớ mong nhiều hơn, sẽ đỡ bệnh rất nhiều sao?
Lời này rất đúng ý của Hoàng Đế!
Nghe vậy, Khang Hi vuốt ve ngọc ban chỉ, thần sắc nghiêm nghị không thấy nữa, trong mắt hàm chứa dạt dào ý cười, thả tay xuống, chậm rãi nói: "Viện phán nói đúng lắm, trẫm xin nghe. Lương Cửu công công, thưởng......"
"Không dám, không dám."
Bên kia, Lương Cửu công công luôn miệng dạ vâng, không bao lâu, một hạt dưa vàng liền được đặt vào lòng bàn tay của Trần Viện Phán.
(Ảnh: hạt dưa vàng hay còn gọi là kim qua tử, chỉ những miếng vàng vụn, nhưng sau khi nhà Minh cấm lưu hành vàng bạc trong dân gian, thì những miếng vàng này ngày càng hiếm, giá trị tăng lên nhiều lần, giá trị của chúng không nằm ở vật chất mà nằm ở ân sủng, là thứ có tiền cũng không mua được.)
Chỉ cần vắt hết óc nói mấy câu, mà đổi được một câu "Trẫm xin nghe" của Hoàng Thượng, lại rất là vừa lòng, còn ban thưởng đồ vật, đây chính là đãi ngộ hắn chưa bao giờ có a.
Tâm tình Trần Viện Phán rất là phức tạp, lại không thể nén được mà tò mò, chẳng lẽ người mắc bệnh tương tư là Hoàng Thượng sao?
Này...... Thật sự quá mức không thể tưởng tượng!
Chẳng qua sự tình trong hoàng gia là thứ không được tò mò, hắn rất quý cái mạng này, sợ rớt đầu, có điên mới đi thám thính, sau khi hành lễ tạ ơn xong, hắn liền xách theo hòm thuốc vội vàng trở về Thái Y Viện.
Ngay lúc vừa bước ra cửa điện, Trần Viện Phán mơ hồ nghe thấy được thanh âm bẩm báo nhỏ nhẹ của Lương tổng quản: "Quý Phi nương nương tỉnh rồi, nói là muốn gặp Vạn Tuế Gia."
Rồi sau đó là một giọng nói quen thuộc nhưng mang theo sự ôn hòa và bất đắc dĩ tươi cười: "Trẫm đã biết. Nói nương nương các ngươi đừng lo, trẫm vẫn luôn ở đây. Bệnh tương tư này, đúng là không thể rời khỏi người được mà......"
Cố gắng phân tích một lát, Trần Viện Phán lảo đảo suýt ngã trên đất.
Chỉnh đốn lại tư thái lung lay, bước chân run rẩy đổi thành bước đi như bay, đáy lòng hiện một ý niệm đó là Nghi Quý Phi quả nhiên được sủng ái, ý niệm thứ hai chính là......
Đều nói sự uy nghiêm của Hoàng Thượng ngày càng đậm hơn, lời này rất đúng, như khi nãy đối diện, quả thực hắn không dám thở mạnh một hơi. Vậy mà lúc ở cùng Nghi Quý Phi, tình cảm thắm thiết nổi da gà còn hơn hắn và lão bà tử ở nhà gấp trăm lần!
"Tương tư, tương tư." Trần Viện Phán lẩm bẩm nhắc mãi, vô tình lọt vào tai đồng liêu trong Thái Y Viện.
Bọn họ cũng không suy đoán sâu xa, vì ai cũng biết viện phán thích nghiên cứu sách y học và những thứ sách lặt vặt khác. Bọn họ cũng nghĩ thứ này là hắn đọc từ sách mà ra, cho nên chỉ cười: "Viện phán đại nhân cũng cảm thấy hứng thú với triệu chứng tương tư sao? Hiện giờ, cũng không nhiều người xem hay mắc bệnh tương tư lắm, đa số đều nghĩ đây là bệnh không có thật a."
"Ha ha, còn không phải vậy sao!" Một đám người nhao nhao phụ họa.
"......" Trần Viện Phán sượng mặt gật gật đầu.
Có một thái y quan hệ cực tốt với hắn tiến lên hỏi: "Hoàng Thượng triệu viện phán đại nhân làm gì thế?"
Trong chốc lát, ánh mắt khắp viện liền phóng tới hắn, tất cả đều là sự hâm mộ, khâm phục khó che đậy. Trần Viện Phán thoáng trầm mặc, xoa xoa quai hàm nhức mỏi, đột nhiên nhắc tới một đề tài khác không liên quan lắm.
Hắn thở dài một tiếng: "Sau này, nếu Hoàng Thượng giận chó đánh mèo, nói muốn trừng trị chúng ta vì nương nương trong hậu cung hay là mấy tiểu chủ tử bị bệnh, thì cứ việc ca tụng tình nghĩa Hoàng Thượng và Nghi Quý Phi nương nương là được."
Các thái y không hiểu gì, trơ mắt nhìn viện phán đại nhân phiền muộn mà lắc lắc đầu, bụng đầy tâm sự đi xa.
Trong Dục Khánh Cung.
Hôm nay Hoàng A Mã vẫn chiếm lấy Nghi ngạch nương không bỏ, từ sớm liền chạy qua Dực Khôn Cung, ngay cả cơm trưa cô gia cũng không có cơ hội chen vào.
Thái tử ngồi ở trước bàn, chống cằm nhìn phía xa ngoài cửa sổ, thở dài một cái thật sâu lắng, ngay sau đó cao giọng nói, "Người đâu, nói thiện phòng làm bánh hạt dẻ, cô gia muốn ăn."
Hà Trụ Nhi vội vàng nhảy nhót chạy đi, không bao lâu, một mâm điểm tâm nóng hôi hổi, bốc lên hương thơm ngọt ngào liền đặt trước mặt thái tử điện hạ.
Thái tử cầm lấy khăn chầm chậm mà xoa tay, bộ dáng vô cùng yêu thích, còn chưa có ăn được mấy miếng, liền nghe người thông báo nói. Nói rằng tổng quản Trương Hữu Đức của Dực Khôn Cung lại tới cầu kiến Thái Tử gia.
Chẳng lẽ, Nghi mẫu phi lại tặng cho hắn sư phó có trù nghệ tuyệt vời nữa hả?
Không ngờ, sư phó thì không có, thay vào là xiêm y cho mùa xuân. Đồ được đặt trên khay chính là vài bộ thường phục trân quý, đủ loại màu sắc và hoa văn, chỗ cổ áo có thêu hoa văn hình rồng màu vàng cam tinh xảo, chắc chắn sẽ làm người ta nhận ra được thân phận của hắn!
"Mấy thứ này đều do nương nương phân phó phường thêu đẩy nhanh tốc độ, vải dệt và hoa văn của thường phục cũng được nương nương tự mình chọn và xem xét, muốn cho Thái Tử gia mặc tạm mùa xuân này." Trương Hữu Đức cười nói, "Nương nương nói, mong Thái Tử gia đừng thất vọng, thật sự nàng không giỏi thêu thùa, không thể nào tự mình làm được."
Lời Trương Hữu Đức nói, thái tử nghiêm túc lắng nghe, hắn kiềm chế chấn động trong tim, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt.
Trước nay chưa từng có ai cho hắn xiêm y cả...... Không, phải nói là chưa từng có mẫu phi nào đưa xiêm y cho hắn.
Tuy Hoàng A Mã sủng hắn, nhưng lại không làm những thứ như thế này, nhiều lắm chỉ là ban thưởng mấy khúc vải dệt trân quý. Đồ Thái tử mặc hằng ngày, luôn là thành phẩm từ Nội Vụ Phủ, thủ công cực kỳ tinh xảo, mà đồ Trương Hữu Đức đưa qua cũng không kém là bao.
"Thay cô gia cảm ơn Nghi mẫu phi." Thái tử mím môi, cẩn thận mà vươn tay, sờ sờ vào bộ y phục màu trắng có thêu trăng non, lộ ra một nụ cười, đột nhiên cảm thấy y phục đang mặc trên người không còn đẹp nữa, "Ta rất thích."
Ngày mai, không, đợi lát nữa tắm gội xong liền thay luôn!
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Nếu so với việc ngầm chỉ điểm lúc trước, thì động tĩnh Vân Tú phái Trương Hữu Đức đưa y phục cũng không phải là gióng trống khua chiêng, nhưng cũng không phải là lén lút không tiếng động, nếu người có tâm chịu khó tìm hiểu, đương nhiên sẽ tìm được manh mối.
Trong những người có tâm đó, thì Huệ phi ở Duyên Hi Cung là người có tâm số 1, sau đó đến Bình Tần ở Trữ Tú Cung.
Việc Thái Hoàng Thái Hậu nhờ cậy Vân Tú để mắt đến thái tử vẫn được bảo mật, chưa công bố ra ngoài. Vậy nên hai người kia, một người tính toán cho Đại a ca, nên rất sợ Quách Lạc La thị sẽ thành thế lực đằng sau thái tử; Người còn lại thì tự xưng là dì thái tử, mặc dù không có sủng cũng không có quyền, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Dục Khánh Cung, chờ mong một ngày có thể được thái tử thân cận, thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn này.
Trước đó vài ngày, biết tin Vân Tú được phong Quý Phi, Huệ phi còn chưa phục hồi tinh thần nổi, sau đó lại biết thêm mấy hành động đưa đầu bếp, tặng xiêm y của Trương Hữu Đức, nàng lập tức nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Sao nàng dám."
Mặc dù là Quý Phi, nhưng Quách Lạc La thị vẫn là thứ mẫu mà thôi, vậy mà nàng lại trắng trợn táo bạo như thế, không e dè mà làm thân, nhúng tay vào cả thức ăn và ăn mặc của thái tử!
Huệ phi nhẫn nại đợi thêm mấy ngày, thấy Càn Thanh Cung không có động tĩnh, Từ Ninh Cung cũng không có động tĩnh, nhìn tình hình này, chắc chắn là Hoàng Thượng và Lão Tổ Tông vẫn chưa biết việc này.
Cũng đúng, nếu như người nào đó cẩn thận bố trí lấp liếm bớt chuyện ở Dực Khôn Cung và Dục Khánh Cung, thì sao Hoàng Thượng có thể sinh ra nghi ngờ mà đi điều tra Nghi Quý Phi được.
Vả lại, cũng chỉ là mấy bộ y phục mới thôi, ai sẽ vô duyên vô cớ mà hoài nghi sủng phi của chính mình?
Nàng nghẹn giọng, sau khi suy nghĩ một lúc lâu liền trầm mặt nói: "Thả tin tức này qua phía Bình tần ngu xuẩn kia, cạnh đó, cầm lệnh bài của bổn cung đi ra cung một chuyến. Ngươi vẫn chưa dùng phép nửa năm ra cung một lần đúng không? Bổn cung muốn ngươi lấy lý do về thăm người thân ở Nạp Lạt phủ......"
Không chỉ có nàng, ngay cả Minh Châu cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Có người thật sự quá tày trời rồi, nếu không giáo huấn một chút, thì còn ai có thể ngăn cản được nàng càn rỡ đây?
Dù không có ai trong hậu cung đấu được thì như thế nào? Dám cậy sủng mà kiêu tới mức đó, chính là tự tìm đường chết. Huệ phi cười lạnh, thật sự cảm thấy không ai trị được rồi muốn lật trời sao!
Chờ Bình tần lần nữa truyền tin tới, rốt cuộc Tác Ngạch Đồ cũng thấy có chút không thích hợp.
Dệt hoa trên gấm thì có là gì, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới khiến người ta ấm lòng nhất, cũng nhờ Vân Tú nhiều lần vươn tay "cứu trợ", nên Tác đại nhân nhàn rỗi ở nhà cũng rất có hảo cảm đối với Dực Khôn Cung.
Dù cho hắn ngày càng tự phụ, nhưng vẫn không dám khinh thường tộc Quách Lạc La. Hiện tại Nghi phi lại được lên đến Nghi Quý Phi, hơn hẳn Huệ phi một bậc, lợi ích mang đến cho Hách Xá Lí thị là biết bao nhiêu, đếm cũng không xuể.
Đoạn thời gian này, Nghi Quý Phi không có cách chuyển lời cho Hách Xá Lí thị, chỉ có thể gửi qua Bình tần nương nương trong cung. Điều khiến Tác Ngạch Đồ vui mừng chính là, chất nữ này của hắn vẫn thực hiểu chuyện, cung nữ bên người nói gì cũng làm theo, còn chưa tới mức quá ngốc nghếch.
Chỉ là, mấy tin tức mà Nghi Quý Phi truyền tới đều rất có lệ, không có gì hữu dụng, cũng khiến người ta nảy sinh một chút nghi ngờ rằng nàng có ý muốn lật lọng.
Tác Ngạch Đồ cũng có lúc hoài nghi rằng Bình tần nhúng tay làm giả, nhưng rất nhanh liền gạt suy nghĩ này. Bình tần cũng là người trong nhà, sao có thể tự đào mồ chôn mình?
Nhưng hôm nay, tin tức nàng gửi tới là sao thế......
Cái gì mà Nghi Quý Phi lừa hắn, cái gì mà thái tử sắp thành thái tử của Quách Lạc La thị?
Mắt Tác Ngạch Đồ chợt trầm xuống, trong đầu thầm nghĩ vớ vẩn, nhưng đáy lòng lại hiện lên một âm thanh khác, lỡ như là thật thì sao?
Nghi Quý Phi cũng không cùng họ Hách Xá Lí.
Tác Ngạch Đồ hiếm khi có chút do dự với bên phía Dực Khôn Cung. Trong lòng hắn hơi bất an, còn chưa ra quyết định, thì một vị quan trên triều đang đau khổ chống đỡ Minh Châu chèn ép liền đến bái phỏng, mang đến cho hắn một tin tức không tốt lắm.
Sáng nay người của Đô Sát Viện buộc tội Nghi Quý Phi, nói nàng bao biện làm thay, nhúng tay vào cuộc sống hàng ngày của Thái Tử gia, ý đồ bất chính!