*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Ngay lúc Khang Hi phân phó đến thiên điện, Lương Cửu công công liền vội vàng cho lui cung nhân.
Hoàng Thượng cũng không có ý muốn hắn lui ra, cho nên lúc Hoàng Quý Phi nói lời này, Đại tổng quản vẫn cung cung kính kính phụng dưỡng một bên, chỉ đứng cách nàng khoảng chừng có ba bốn bước chân, vậy nên những lời nói nghèn nghẹn, chua xót của nàng đều vô cùng rành mạch mà truyền vào tai hắn.
Mấy lão nhân trong Đồng Giai thị...... muốn đưa muội muội ruột của Hoàng Quý Phi tiến cung ư?
Chuyện này, Hoàng Quý Phi cứ thành thật như vậy mà bẩm báo Vạn Tuế Gia hả?
Mấy lời vừa nãy, đầu tiên là tự tiếc hận thân thể mình không còn dùng được, biểu tình rất chân thật, rồi sau đó trong hổ thẹn còn có sự tự giễu, không hề muốn che giấu việc nàng đã xé rách mặt với gia tộc tí nào.
Lương Cửu công công thầm khiếp sợ, đối với vị ở Thừa Càn Cung này, hắn đột nhiên không biết phải dùng thái độ gì để đối đãi, nghĩ nghĩ, cứ nên cẩn thận đối đãi như bình thường vậy.
Tuy hiện tại thất thế, nhưng chủ tử vẫn là chủ tử, vẫn còn cái danh người đứng đầu hậu cung không phải sao. Hoàng Quý Phi nuôi dưỡng Tứ a ca, vốn cũng bình thường, nhưng nếu để cạnh Huệ phi nương nương "tràn đầy tấm lòng người mẹ" mà so sánh, thì sự chênh lệch liền hiện lên rõ mồn một a!
So với sự phiền chán mà chủ tử gia dành cho Bình tần, Hi tần, Lương Cửu công công lặng lẽ nhìn lại, Hoàng Thượng vẫn chưa tức giận, sắc mặt cũng coi như là hiền lành.
Tuy không có cười, ánh mắt cũng sâu hoắm, nhưng rốt cuộc cũng không có buông lời chỉ trích hay châm chọc...... hắn đánh giá Hoàng Quý Phi vài lần, chậm rãi chuyển động ngọc ban chỉ trên ngón cái.
"Đúng vậy, lâu rồi ngươi không thấy trẫm, trẫm cũng đã lâu rồi không thấy ngươi." Hoàng Đế như cảm thán mà nói một câu, vừa dứt lời, trong thiên điện thoáng chốc có chút lặng im.
Hoàng Quý Phi nghẹn một họng, không thể nói trong lòng là cái tư vị gì. Muôn vàn suy nghĩ vờn quanh, lông mi nàng run rẩy, liền rơi lệ: "Hoàng Thượng......"
Khang Hi bỗng nhiên đánh gãy lời nàng.
Hắn híp híp mắt, khoanh tay dạo bước qua lại, thần sắc không hiện lên giận hay vui, "Lại đưa một nữ nhi vào, thay thế ngươi, sinh hạ cho trẫm một đứa con sao, Đồng Quốc Duy nghĩ như vậy thật à?"
Trong lòng Hoàng Quý Phi chợt lạnh, nhưng lại là cười nhạt, nàng còn chờ đợi cái gì chứ?
Đế vương máu lạnh vô tình, nhưng nàng vẫn ngóng trông hắn rủ lòng thương, mong hắn thấy nàng ốm yếu mà thương tiếc vài phần, buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Đáng thương cho Quách Lạc La thị kia độc sủng hậu cung, không ai có thể địch, dần dần, mọi người liền bị cảnh này che mờ hai mắt, cho rằng Nghi phi thật sự chiếm được vị trí nào đó trong lòng Hoàng Thượng.
Hoàng Quý Phi cười nhạo mà nghĩ, sủng ái cỡ này, khác gì đang trêu đùa sủng vật đâu?
Đáng thương Nghi phi đắc chí nhìn không thấu, cứ đắm chìm trong mộng đẹp hư ảo đó.
Nàng gằn nhẹ mà khụ khụ, hơi hơi hành lễ, mặt trắng bệch suy yếu nói: "Hiện giờ, thần thiếp cũng không sợ Hoàng Thượng chê cười nữa. Có lẽ a mã cho rằng, thần thiếp sẽ không còn có thể chăm sóc Đồng gia, không còn có thể chiếu cố người trong tộc, chỉ vì việc khó sinh kia đã muốn cướp đi mạng thần thiếp. Thái y nói, thân mình như vậy, chỉ có thể sống trên giường bệnh, suốt ngày làm bạn cùng thuốc đắng......"
Hoàng Quý Phi không e dè mà nhắc tới Đồng gia, nói đến chỗ này, nàng dừng lại, cười cười: "Cũng không biết khi nào sẽ rời đi nhân thế, cùng An Nhạc của ta đoàn tụ dưới nền đất đây. Nếu muội muội có thể thay thế ta, làm bạn cạnh bên ngài, điều đó cũng tốt."
Cả người Lương Cửu công công run lên, hắn nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống dưới.
Nàng đang nói gì thế, đây toàn là những câu cấm kỵ trong cung! Lại còn đang tết nhất, Hoàng Quý Phi không sợ Vạn Tuế Gia tức giận sao?!
"Nhưng ta không cam nguyện, biểu ca à!" Hoàng Quý Phi rốt cuộc nhịn không được, chảy nước mắt nói, "Từ trước, thần thiếp đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng phần lớn đều là vì mưu kế của gia tộc, do đó rơi vào kết cục như thế, khiến ngài thất vọng, khiến Lão Tổ Tông thất vọng, ta đã rất hối hận. Khụ...... Thần thiếp làm mất mặt hoàng gia, làm Dận Chân thiệt thòi; Hài tử Dận Chân kia rất hiếu thảo, ta chỉ hận thời gian còn quá ngắn, không thể bồi thường gấp đôi cho hắn...... ta suy bụng ta ra bụng người, sao ta có thể để muội muội dẫm vào vết xe đổ của ta?"
Dứt lời, Hoàng Quý Phi cúi đầu thật sâu như muốn nằm sấp xuống, nức nở nói: "Chỉ cầu Hoàng Thượng chặt đứt ý niệm của a mã, đừng đồng ý cho Nhị muội tiến cung, ngài có nghĩ ta tâm kế hay sao cũng được!"
Ban đầu Khang Hi nhăn mày, đôi mắt hiện lên sự giận dữ, nhưng khi nghe được câu cuối cùng, biểu tình của hắn dần thay đổi, vô cùng phức tạp mà nhìn nàng, sau một lúc lâu thì nói: "Đứng lên đi."
"Nay là đêm giao thừa, chớ nói những chuyện không may mắn, cũng không cần khóc sướt mướt, để người ta chê cười," Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói, "Trẫm biết rồi."
Trái tim Hoàng Quý Phi ập lên vui sướng nhợt nhạt, nhưng không đợi nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì Khang Hi liếc nàng một cái, lại nói: "Trẫm chỉ mong ngươi tận dụng thời gian dưỡng bệnh mà có thể suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện, đừng ngu dốt cứng đầu, để người có thể tính kế ngươi."
Vừa nghe được bốn chữ "ngu dốt cứng đầu", lời tạ ơn Hoàng Quý Phi sắp nói liền cứng đờ ở bên miệng, sự vui sướng thoáng chốc liền bay mất.
Nàng không dám oán hận, chỉ phải dịu dàng mà cười, khẽ cắn môi tiếp nhận lời nhận xét: "Thần thiếp...... Cẩn tuân ý chỉ Hoàng Thượng."
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Tại gia yến, bởi vì Khang Hi đột nhiên làm khó dễ Hi tần, khiến cho những nữ nhân thầm ghen ghét, mắng chửi Vân Tú là hồ ly tinh đều trở nên hoảng loạn. Mấy phi tần muốn tìm sủng càng nơm nớp lo sợ không dám làm nữa, mấy cơn gió tình gì đó như bị ấn nút tạm dừng, không hề thổi đến chỗ Hoàng Đế nữa.
Đợi yến hội kết thúc, các nàng không dám ở lâu, bước đi vội vàng muốn về tẩm cung riêng của mình để đón giao thừa, cho nên một màn Hoàng Quý Phi hành lễ với Hoàng Thượng, cũng chỉ có mấy phi tần địa vị cao đi ra cuối cùng nhìn thấy.
Vẫn là Vinh phi Mã Giai thị dẫn đầu lên tiếng, che miệng cười, ám chỉ nói: "Chắc là muốn nhắc lại tình xưa nghĩa cũ, tự tin lấy lại vinh quang ngày xưa, làm rạng danh gia tộc chứ gì."
Lời này chỉ ai, trong lòng mọi người đều biết rõ. Quý Phi buồn cười, đồng thời đưa cho Vân Tú một ánh mắt thắc mắc, Đồng Giai thị sao lại chọc tới Vinh phi thế?
Vân Tú khẽ lắc đầu, rồi sau đó trầm ngâm một lúc lâu, từ lúc phong phi tới nay, trừ những lúc thỉnh an, Hoàng Quý Phi và Vinh phi đúng là không có qua lại nhiều. Nếu là có chuyện...... chẳng lẽ là ân oán lúc xưa khi tiến cung?
Chỉ có Huệ phi trề môi, nhìn thẳng về phía nàng, lạnh lùng nói: "Vinh phi muội muội ăn nói cẩn thận."
Chuyện xưa nghĩa cũ, tự tin lấy lại vinh quang, câu này rốt cuộc là đang ám chỉ ai hả?
Vinh phi lúc này mới nhận ra mấy lời mình nói là dành cho Hoàng Quý Phi, nhưng trước mặt nàng còn đang có người cũng dựa vào gia tộc, dựa vào Minh Châu, tự tin khôi phục lại vinh quang, là Huệ phi nương nương còn gì!
Nàng cười ngượng ngùng, còn trong lòng nghĩ như thế nào, thì không ai biết.
Trở lại Chung Túy Cung, Vinh phi bỏ đi thần sắc ngượng ngùng, mặt đầy khói mù, mặt âm trầm phân phó cung nhân: "Các ngươi phải chú ý cho bổn cung, nhìn chăm chú động tĩnh bên Thừa Càn Cung! Nếu Hoàng Thượng mà có ý niệm như vậy......"
Lời nói chợt dừng, thanh âm của Vinh phi dần thấp xuống. Ngay sau đó nàng hít sâu một hơi, siết chặt khăn, lẩm bẩm nói: "Huệ phi, Nạp Lạt thị, sẽ có lúc ngươi gặp xui xẻo thôi."
Hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, nàng cũng không tin Minh Châu vẫn có thể đứng sừng sững như vậy!
Bất luận đêm giao thừa đã xảy ra chuyện gì, thì ngày mùng một hôm sau, trong cung vẫn là không khí vô cùng náo nhiệt.
Đi Thái Miếu cúng bái, dự lễ tế tổ, đủ loại quan lại đều đến bái, âm thanh pháo mừng kéo dài không dứt, Hoàng Đế hiếu thuận, còn thỉnh một gánh hát nổi danh đến diễn mấy tuồng cho hai vị thái hậu xem. Trên sân khấu, hết tuồng này rồi đến tuồng kia, Vân Tú bóc một nhúm hạt dưa, nghe được mùi ngon, Dận Kỳ ngồi sau thái tử, cũng nghe được mùi ngon.
"Nhị ca, đợi sau này ta lớn, ta cũng sẽ tạo ra một gánh hát, mỗi ngày hát một tuồng riêng cho ta nghe." Đi theo thái tử học được kha khá, bây giờ số lượng từ ngữ của Dận Kỳ trở nên phong phú hơn nhiều, lúc này bẻ ngón tay nghiêm túc mà đến, "Một cái không đủ, hai cái cũng không đủ, được, vậy tạo ra tầm tám, mười cái đi."
Thái tử khụ một tiếng, trong lòng vô cùng bái phục.
Học hành còn chưa ra ngô ra khoai, mà đã đam mê nghe tuồng nghe hát, nếu Nghi mẫu phi mà biết được, thì ăn dây mây còn nhẹ!
Giọng Dận Kỳ rất trong trẻo lảnh lót, mấy a ca ngồi xung quanh đều nghe rõ mồn một.
Đại a ca Dận Thì thầm nghĩ Ngũ đệ đúng là trò giỏi hơn thầy a, lời này mà truyền tới lỗ tai Hoàng A Mã thì sao nhỉ?
Trong đầu hắn liền hiện lên âm thanh mắng chửi của Hoàng Đế: "Đôi mắt của ngươi cắm trên bảng hiệu của gánh hát đúng không hả ——"
Đại a ca run cả người, vội vàng xua tan hình ảnh đó.
Tam a ca Dận Chỉ khẽ bĩu môi, đúng là không có dã tâm. Mười cái, tám cái gánh hát thì có là bao? Bọn họ chính là người tôn quý bậc nhất, chỉ với thân phận này, tạo ra hai mươi, ba mươi cái gánh hát còn được.
Tứ a ca Dận Chân ngồi sát bên hắn, vô cùng không tán đồng mà lắc lắc đầu, mặt bánh bao lộ vẻ nghiêm túc: "Ngũ đệ, ngươi vào Thượng Thư Phòng học là biết, tuyệt đối không được mê muội việc khác mà đánh mất lý trí, mấy sư phó sẽ liên tục lải nhải thuyết giáo ngươi."
Nói xong, đáy mắt hắn hiện lên sự sợ hãi, Vinh Quận Vương Dận Tộ nghe vậy, âm thanh non nớt mà phụ họa nói: "Tứ ca nói đúng, không thể mê muội mà đánh mất lý trí được, Ngũ ca thật hư."
Thái y nói Vinh Quận Vương không lanh lợi như trước nữa, nhưng lời nói của hắn vô cùng lưu loát, ngôn ngữ và phản ứng đều rất nhanh nhạy, nhìn không ra di chứng trúng độc.
Chỉ có mỗi Dận Chân biết, ban đầu khi Hoàng A Mã ngăn cách Lục đệ và vị nương khác kia của hắn ở Cảnh Kỳ Các, Lục đệ khóc rất nhiều, nhưng theo thời gian trôi đi, Dận Tộ cũng dần quên đi Ô tần nương nương, chỉ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn......
Đúng thật là quên đi, bởi vì ký ức của Lục đệ bị độc tố ảnh hưởng, cho nên hiện tại, hắn đã không còn khóc đòi nương nữa!
Dận Chân rất khổ sở, đồng thời cũng thấy có vài phần may mắn, cảm thấy như vậy cũng được. Lục đệ còn nhỏ mà đã trải qua nhiều trắc trở, quãng đời còn lại chỉ cần sống vui vẻ là được, hắn là ca ca ruột của Dận Tộ, hắn sẽ luôn che chở Dận Tộ, cũng như Nhị ca quan tâm hắn, an ủi hắn vậy.
Ngay lúc này, Tứ a ca đã không còn oán hận với đệ đệ nữa. Thấy Dận Tộ phụ họa cho mình, hắn cao hứng mà mím môi, nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu hắn, cười thẹn thùng nhìn sang Dận Kỳ.
Dận Kỳ: "......"
Trong mắt Ngũ a ca, hắn cảm thấy Tứ ca và Lục đệ liên thủ lại tấn công hắn, còn trần trụi mà khoe ra thân thiết!
Hắn ê răng mà hừ một tiếng, có đệ đệ cùng mẹ đẻ ra ghê gớm lắm chắc, hắn cũng có nha. Chẳng qua tiểu Cửu còn chưa nói được, vẫn chưa thể giúp hắn a......
Trong phút chốc, Dận Kỳ cực kỳ hy vọng Dận Đường mau lớn lên.
Nếu như hắn giúp Cửu đệ kéo đầu kéo cổ, thì hắn có nhanh lớn lên không nhỉ?
Sáng sớm hôm sau, hắn mè nheo với Thái Hậu nói muốn đi gặp đệ đệ, Thái Hậu bị hắn quấn lấy cũng bó tay, vội vàng đáp ứng, chỉ nói hắn đừng ở lâu: "Nương ngươi bận lắm, không có sức chiếu cố con khỉ nhỏ ngươi đâu."
Dận Kỳ gãi gãi đầu, nương bận sao? Bận cái gì?
Hắn nhanh chóng vứt những lời này ra sau đầu, hưng phấn mà đi vào Dực Khôn Cung. Còn chưa có vào điện, hắn liền nghe được âm thanh ríu rít nói không ngừng của vua nịnh nọt: "Hôm nay cô cô vẫn xinh đẹp như tiên a, không, so với tiên thì cô cô còn xinh đẹp hơn một vạn lần!"
Mặt tròn nhỏ thoáng chốc gục xuống, Dận Kỳ "Hừ" một tiếng, không cho hạ nhân thông báo, rồi sau đó không nhịn được mà nao nao, vô cùng oán hận đứng bồi hồi ở cửa cung.
Một màn này, đều bị Hoàng Đế nhìn thấy.
Hắn nghe Vân Tú nói rất nhiều thứ, nói chất nhi của nàng làm cho người ta thích như thế nào, nói hắn đáng yêu như thế nào, Khang Hi liền ghi nhớ, trong lòng ngứa ngáy tò mò, muốn nhìn thử xem thư đồng ngày sau của Ngũ nhi tử ra sao, tiện đà khảo giáo hắn một phen.
Hiện tại không cần lên triều, thời gian nhàn rỗi nhiều hơn ngày thường một chút, hắn đứng từ xa đã thấy Dận Kỳ, hiếm lạ nói: "Tiểu tử kia sao lại không vào?"
Lương Cửu công công làm sao mà biết!
Hắn "Ách" một tiếng: "Vạn Tuế Gia, nếu không, nô tài đi hỏi Ngũ a ca một chút......"
"Không cần," Khang Hi xua xua tay cười nói, "Trẫm đang muốn nhìn xem hắn chơi trò gì."
"Hoàng A Mã ——" thấy chỗ dựa tới, Dận Kỳ đầu tiên là cả kinh, sau đó ánh mắt sáng lên. Hắn chỉ chỉ vào nội điện, biểu tình mang theo ủy khuất, còn chưa kịp nói lời nào, thì thanh âm ngọt ngào của Phúc Lộc vang lên: "Cô cô, ta thật sự rất muốn sinh ra sớm hơn, thật sự rất muốn đầu thai ở nhà người khác, sau đó ta sẽ ra tay trước, dùng kiệu tám người nâng cưới ngươi về nhà!"
-----
Đôi lời editor:
Có được đứa chất nhi khá quá dượng Hoàng Thượng ơi. (* ̄▽ ̄)b