Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 67




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Phúc Lộc vừa nói xong, Dực Khôn Cung đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Cái gì thương cảm, cái gì vui quá mà khóc, tất cả đều không có, từng người từng người đều nén cười mà nhìn cục bông màu đỏ rực trước mắt.

Hoàng Thượng...... Hảo phúc khí?

Mắt thấy hài tử nhìn chằm chằm Vân Tú không chớp mắt, mọi người mới hiểu rõ. Thì ra đây là đang dùng cách khác để khen Nghi phi nương nương đẹp!

"Phúc Lộc!" Qua Nhĩ Giai thị hô một tiếng, mặt đen như đít nồi.

Tiểu hỗn đản này đang nói cái gì thế?

Sao có thể kêu dượng được chứ?

Còn có gì mà phúc khí, phúc khí cái đầu ngươi!!

Phúc Lộc không kìm được mà nói hết mấy lời trong lòng ra, kết quả ngửi thấy hơi thở tử vong từ nương. Hắn lập tức che miệng lại, nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, từng bước nhỏ lui về phía sau, rồi sau đó nhìn Vân Tú với ánh mắt lấy lòng, trên mắt to rõ ràng lộ ra bốn chữ: Cô cô cứu ta.

Vân Tú thực sự buồn cười, thấy thế liền bật cười, Lặc quý nhân thì cười đến ngả nghiêng. Kẻ dở hơi này!

Tỷ tỷ còn chưa mở miệng, Lặc quý nhân liền dụi dụi khóe mắt cười ra nước mắt, vẫy tay với Phúc Lộc: "Lại đây, tới chỗ của tiểu cô cô này, để ta nhìn ngươi một lát xem."

Thấy có chỗ dựa, Phúc Lộc làm lơ nương đang đen mặt, vui sướng mà chạy qua.

Hít, càng nhìn gần, hắn càng hâm mộ dượng Hoàng Đế. Nghi phi nương nương lớn lên hệt như tiên trên trời, nhìn kiểu nào góc nào cũng đẹp!

Còn có tiểu cô cô nữa, cũng là một mỹ nhân khó tìm, Phúc Lộc cố gắng kìm nén sự hâm mộ dày đặc, ngọt ngào mà kêu một tiếng cô cô.

Lặc quý nhân nhéo nhéo khuôn mặt tròn của hắn, liếc mắt một cái liền thích, che miệng cười nói: "Hài tử ngoan, ngươi nói cũng đúng, không phải là Hoàng Thượng có phúc khí lắm sao?"

Phúc Lộc trầm trầm gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

"Ta còn chưa nói xong đâu," giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm trang, "Tiểu cô cô thì vừa ôn nhu xinh đẹp vừa hiền huệ, cách cách biểu tỷ có nương như ngài, đúng là tích rất nhiều rất nhiều rất nhiều phúc khí."

Nói liên tiếp ba lần "rất nhiều", sau đó dứt lời, hắn còn khoa tay múa chân miêu tả, khiến Dận Kỳ ở bên cạnh xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Ngũ a ca chưa bao giờ gặp qua bạn nào cùng lứa tuổi với hắn mà có kỹ năng vuốt mông ngựa thành thạo đến vậy!

Tử Cấm Thành có rất nhiều cách cách a ca, nhưng cho dù hoạt bát, cho dù nói nhiều, nhưng không ai đạt đến cảnh giới này như Phúc Lộc. May là bọn họ có "người đứng sau", chứ những lời này mà truyền ra ngoài, không nói tới mất mặt, không chừng còn bị quan viên của Đô Sát Viện buộc tội.

Trong lúc Dận Kỳ bên này vẫn còn lâm vào trong khiếp sợ, thì Lặc quý nhân bên kia mặt đầy cảm động, vui sướng mà ôm chất nhi kêu to.

Biểu tình của Qua Nhĩ Giai thị như muốn đào cái hố chui xuống đất, nàng lôi kéo khuê nữ Nhã Nhĩ Đàn cũng đang muốn đào hố như mình cúi người hành lễ với Vân Tú: "Để nương nương chê cười rồi, hắn chính là con khỉ không ai trị được, ngày nào cũng khiến cho a mã hắn phiền lòng......"

Vân Tú thật sự không biết Phúc Lộc khi còn nhỏ chính là như vậy.

Hài tử đáng yêu như thế, ai không thích chứ?

Tưởng tượng đây chính là cháu trai ruột của mình, hơn nữa trong mơ cũng có áy náy cho hắn, ánh mắt Vân Tú nhìn Phúc Lộc vô cùng nhu hòa, nhu hòa đến mức không thể nhu hòa hơn, hệt như Khang Hi tròng lên mười cái kính lúp để nhìn nàng vậy, Nghi phi nương nương cũng tròng mười cái kính lúp lên để nhìn thật kĩ đứa cháu này.

Nàng cười khanh khách nâng Qua Nhĩ Giai thị đậy, oán trách nói: "Gì mà con  khỉ? Trên dưới Dực Khôn Cung không ai nói ngọt bằng hắn đâu. Đại ca đúng là có phúc mà không biết phúc a, nếu tiểu Ngũ ngoan ngoãn được như vậy, bổn cung đi ngủ cũng có thể cười đó."

Dận Kỳ lén dựng lỗ tai lên: "......"

Hắn vô cùng tức tối, căm giận mà kêu một tiếng nương, Phúc Lộc xoay đầu qua, lúc này mới phát hiện trong góc có một cục bông tròn vàng óng ánh.

Đây, chẳng lẽ là Ngũ a ca mà đại cô cô sinh?

Hắn nói thầm, sao mà không có kế thừa được tí mỹ mạo thiên tiên nào của cô cô hắn vậy?

Vân Tú dắt tay Dận Kỳ qua, lại kêu một tiếng Phúc Lộc, cong mắt đào hoa lên ôn nhu nói: "Đây là biểu ca Dận Kỳ, đứng hàng thứ năm trong cung, chờ thêm năm nữa là các ngươi sẽ cùng đến Thượng Thư Phòng rồi. À, Phúc Lộc còn có một biểu đệ chưa tròn một tuổi đứng hàng thứ chín nữa đó, để cô cô cho người dắt các ngươi đến noãn các xem tiểu Cửu nhé?"

Đôi mắt Phúc Lộc mở to ra.

Hắn ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó như là vô cùng quen thuộc mà nắm lấy tay Dận Kỳ, hứng thú bừng bừng nói: "Biểu ca, chúng ta đi xem biểu đệ đi!"

Dận Kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi.

Văn Uyên nén cười, tự mình mang bọn họ đi noãn các. Bên trong noãn các có bà vú chăm sóc, Phúc Lộc lại là lần đầu tiên đến, nên Vân Tú cũng không lo Dận Đường sẽ rơi vào ma trảo của bọn hắn, cứ như vậy cười mỉm mỉm mà nhìn bọn hắn rời đi.

Nhìn thấy nhi tử an phận, thoáng chốc Qua Nhĩ Giai thị nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy tâm lực thật tiều tụy. Nàng lắc lắc đầu, truyền đạt thỉnh cầu của Đồ Nhạc: "Phúc Lộc quá phá phách, gia nhà chúng ta thật sự rất lo, hỏi có thể không để tiểu tử này làm thư đồng được không? Hắn sợ......"

"Dạy hư Ngũ a ca" mấy chữ còn chưa nói ra, Vân Tú liền trấn an nàng nói: "Tẩu tẩu cứ việc yên tâm, bây giờ không có ai dám uy hiếp người của Dực Khôn Cung đâu, huống chi hắn còn là chất nhi ruột của bổn cung? Cho dù Phúc Lộc gây ra đại họa ngập trời, bổn cung cũng sẽ che chở cho hắn, nói hắn cứ việc là hắn thôi, sống ngoan ngoãn vui vẻ là được."

Lặc quý nhân gật gật đầu, cực kỳ tán đồng: "Tỷ tỷ nói đúng đó, nên vậy, chúng ta sẽ không để Phúc Lộc chịu chút ủy khuất nào."

Không, không phải nàng sợ Phúc Lộc chịu ủy khuất, mà là sợ Phúc Lộc ủy khuất người khác đó nương nương.

Qua Nhĩ Giai thị hơi há mồm, chỉ cảm thấy lời của hai vị cô nãi nãi nói nghe rất là quen tai...... Đúng rồi, hệt như câu "Có Nghi phi nương nương ở đó, ai dám chọc ta" hùng hồn của Phúc Lộc còn gì.

Đối với kiếp sống thư đồng của Phúc Lộc, trong lòng Qua Nhĩ Giai thị có dự cảm không lành!

Nàng sầu, nhưng Vân Tú lại không biết nàng sầu, vội vàng dời đề tài, kéo Nhã Nhĩ Đàn qua, cùng Vân Thư ngươi một câu ta một câu hỏi tới hỏi lui.

Tiểu cô nương ban đầu có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng dần thoải mái. Tính tình của nàng và nương cực kỳ giống nhau, biểu hiện vô cùng tự nhiên hào phóng, nhưng lại không mất đi tính trẻ con ngây thơ, trong xương cốt cũng chảy dòng máu hoạt bát hệt như Phúc Lộc.

Vân Tú càng xem càng thích, cười nói: "Tẩu tẩu, lần tới để Y Nhĩ Cáp gặp biểu tỷ nó nhé. Hài tử kia hiểu chuyện sớm, rõ ràng mới 6 tuổi mà lại giống như đại cô nương già đời, bổn cung còn phải học hỏi bí quyết nuôi hài tử của ngươi đó."

Qua Nhĩ Giai thị nghe mà sợ hãi, liên tục xua tay nói: "Không được, không được."

Thật không được a. Lỡ mà nuôi ra một đứa như Phúc Lộc vậy, thì Hoàng Thượng và nương nương chắc bổ nàng ra mất!

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Nói đến vụ tấu chương đầy phong ba kia, có lẽ cũng đã biết được điểm dừng chân của Đồ Nhạc, Qua Nhĩ Giai thị tươi cười, giọng nói hết sức cảm kích: "Đều là nhờ nương nương đứng giữa lo chu toàn, gia nhà chúng ta mới thoát được hố lửa như vậy...... Thần phụ cũng không giúp được gì, lần này có đem thức ăn ở Thịnh Kinh tới, do tự tay đầu bếp nhà mình làm đó, cũng muốn để nương nương và quý nhân nếm thử hương vị quen thuộc."

Lặc quý nhân cực kỳ kinh hỉ, lập tức nói: "Đa tạ tẩu tẩu! Vừa lúc bên phòng bếp nhỏ cũng có chuẩn bị chút điểm tâm, rất ngon rất tinh xảo, đợi lát nữa sẽ cho người mang ra để bọn nhỏ ăn chút."

Ba người chị dâu em chồng hoà thuận vui vẻ mà nói chuyện, qua hơn nửa canh giờ, Thụy Châu xốc mành tiến vào, ý nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Qua Nhĩ Giai thị liền đứng dậy muốn tránh đi, Vân Tú cản nàng lại, cười nói: "Đều là người một nhà mà, sao phải khách khí? Trong Dực Khôn Cung tẩu tẩu không cần phải kiêng dè đâu."

Đồ Nhạc lớn hơn Vân Tú tám tuổi, ngay lúc nàng chưa tiến cung tuyển tú thì tẩu tẩu đã gả vào, đối xử với hai cô em chồng hệt như muội muội ruột.

Nghe lời này, Qua Nhĩ Giai thị vô cùng cao hứng, đồng thời cũng thầm than thở nhiều. Đã nhiều năm như vậy mà tính tình của đại cô nãi nãi vẫn như xưa, không trách cha chồng và lão gia thương xót nàng.

Chỉ nghe Thụy Châu nhẹ giọng nói: "Sau khi Vạn Tuế Gia bãi triều thì đến Ngự Hoa Viên ngắm mai, trùng hợp gặp được Bình tần tới tìm sủng ——"

Sắc mặt Qua Nhĩ Giai thị liền trở nên ngưng trọng.

Bình tần, là quý nữ của Hách Xá Lí gia. Mặc dù Tác Ngạch Đồ đã ngã, nhưng nàng vẫn là muội muội của Nhân Hiếu Hoàng Hậu, là dì thái tử, Thụy Châu cô nương nhắc tới việc này, chẳng lẽ......

"Trên người Bình tần khoác lớp sa mỏng, Vạn Tuế Gia thấy quần áo nàng xốc xếch, liền mắng nàng, nói đầu óc ngươi bị đông lạnh hỏng rồi hả?" Thụy Châu gục đầu xuống, nghẹn cười, "Còn gióng trống khua chiên kêu Nội Vụ Phủ đưa thêm quần áo mùa đông qua, toàn là quần áo màu xám xịt, đừng nói là phi tần, ngay cả ma ma trong cung cũng ngại mặc."

Lặc quý nhân lại cười tới lăn lộn, Qua Nhĩ Giai thị: "......"

Vân Tú bị chọc cười, vui vẻ nói: "Hoàng Thượng vẫn còn rất tỉnh táo nha."

Sau khi cười xong, nàng ngạc nhiên một hồi lâu, trong mộng đâu có cảnh này nhỉ?

Ngay lúc Nghi phi nương nương còn đang cân nhắc, rốt cuộc là cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ Khang Hi mà khiến hắn giận như vậy nhỉ; Thì Qua Nhĩ Giai thị kế bên lại vô cùng hốt hoảng, sau một lúc lâu còn chưa lấy lại được tinh thần.

Lạch cạch một tiếng, có thứ gì vỡ vụn.

Này...... Đây là Vạn Tuế Gia anh minh thần võ thường ngày đó hả??

Bên kia, Vạn Tuế Gia anh minh thần võ đang ngồi trò chuyện với Đồ Nhạc ở Càn Thanh Cung.

Hai người một hỏi một đáp, quân thần hoà thuận vui vẻ, trong lúc nói chuyện, Khang Hi càng thêm vừa lòng vì đã an bài Đồ Nhạc đến nơi đó.

Minh Châu và Hàng Ngải đúng là không có lẻo mép, Đồ Nhạc đúng thật là nhân tài khó gặp. Càng khó hơn chính là cho dù kiến thức và khả năng ngày càng giỏi, nhưng hắn vẫn giữ được tấm lòng trung thành với trẫm, thần sắc chân thành; Lúc nói đến chính vụ, bộ dáng lời nói vô cùng đĩnh đạc, mọi thứ đều tính toán rất kỹ, phân tích ra ngô ra khoai, đưa ra rất nhiều ý kiến độc đáo.

Nói đến miệng lưỡi đều khô, Hoàng Đế dừng lại một chút, uống hớp trà nóng, rồi sau đó dặn dò nói: "Trẫm đã xem qua tấu chương Lại Bộ dâng lên rồi, mấy năm qua ngươi làm tốt lắm. Hiện giờ vào Binh Bộ, ngươi phải tận tâm tận lực, làm cho tốt, đừng phụ tín nhiệm của trẫm, cũng đừng phụ sự quan tâm tha thiết của Nghi phi."

Nghe vậy, Đồ Nhạc thụ sủng nhược kinh, lệ nóng doanh tròng mà quỳ xuống: "Vâng. Nô tài sẽ liều chết mà đền đáp Vạn Tuế Gia!"

"Đứng lên đi." Khang Hi vui mừng gật đầu.

Trong phút chốc, hắn chợt nghĩ ra thứ gì, ý bảo Lương Cửu công công và mấy người đang hầu hạ đều lui hết ra, sau đó tùy ý đứng dậy, đi đến sau bức tường của Ngự Thư Phòng.

Hắn gọi tên Đồ Nhạc vô cùng thân thiết, hơi hơi mỉm cười, chỉ vào tác phẩm duy nhất treo ở trung tâm rồi hỏi hắn: "Chữ này, ngươi thấy quen mắt không?"

Đồ Nhạc tức khắc trở nên kích động, trên tường là tác phẩm của vị nổi tiếng nào sao?

Là tập thơ 《 Mau Tuyết Khi Tình 》 hay là tập thơ 《 Chân Đan 》? Là bản vẽ của Nhan Chân Khanh hay là bút tích của Tống Huy Tông?

Hoàng Thượng đây là đang muốn luận bàn với hắn, là biểu hiện của sự tin cậy.

Trong lòng có rất nhiều suy đoán, Đồ Nhạc hít sâu một hơi, sau đó ngẩng lên chiêm ngưỡng, nhìn vô cùng tỉ mỉ đến từng câu từng chữ.

Đồ Nhạc: "......"

Nội dung trông rất quen, đúng là kinh Phật mà lúc nhỏ hắn hay bị chép phạt; Chữ viết cũng rất quen, cái này còn không phải là bản viết tay của muội ruột của hắn, Nghi phi nương nương sao?

Hắn vừa bừng tỉnh đại ngộ, rồi cũng vừa hoang mang, không đúng, không đúng.

Đồ Nhạc vô cùng quen thuộc với nét chữ của Vân Tú. Những chữ này tuy rằng rất giống, nhưng nếu phân biệt kỹ càng, thì người viết chữ này không có nét cong nhỏ cuối mỗi câu theo thói quen giống muội muội, đây hoàn toàn là chữ của hai người khác nhau.

Hắn chỉ cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, chẳng lẽ, Hoàng Thượng đang muốn khảo nghiệm trình độ hiểu biết của hắn đối với Nghi phi nương nương? Là muốn hắn phân rõ thật giả, tìm điểm khác biệt hả?

Đồ Nhạc trở nên trầm tư, ngay lúc hắn đang sắp xếp trình tự câu cú chuẩn bị nói, thì Khang Hi đang khoanh tay đứng cạnh hắn lại cong môi nói: "Đây là lễ vật của tết Vạn Thọ năm nay, là lễ vật cực khác người mà Nghi phi đã dành hết tâm huyết chong đèn mỗi đêm để làm tặng cho trẫm ——  kinh Phật do chính nàng sao chép."

Giọng điệu nhàn nhạt, hàm chứa ý muốn khoe khoang.

Dứt lời, hắn lại làm bộ lơ đãng mà hỏi: "Trước khi Tú Tú tiến cung, nàng đã bao giờ làm gì tâm huyết vậy chưa?"

Đồ Nhạc: "......"

———

Đôi lời editor:

Cười té ghế =)))[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 67


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.