*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Bây giờ Bình tần đang làm chuyện mà xưa nay nàng khinh thường nhất, vốn trong lòng có thấp thỏm, nhưng ngay khi vừa thấy Hoàng Đế, thì cái gì thấp thỏm, cái gì ngượng ngùng, tất cả đều hóa thành mây khói, tất cả những gì nàng biết chỉ còn lại người nam nhân trước mắt này.
Nàng cố ý mặc chiếc váy lụa được cất trong rương đã lâu, đây là trân phẩm do mười mấy tú nương cùng nhau làm ra, cũng là lễ vật khi nàng đủ tuổi tiến cung, vừa thanh lệ lại độc đáo, mang theo chút ý nhị của Hán phục vùng Giang Nam.
Vì để gặp được Hoàng Thượng, xoá nhoà đi những ấn tượng không hay trong quá khứ, mà Bình tần cam nguyện chịu đựng mùa đông giá lạnh, lạnh đến mức hai hàm răng đánh lập cập vào nhau, vô cùng chờ mong có thể nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt Khang Hi, ai ngờ không có.
Hoàng Thượng không chỉ lạnh lùng nhìn nàng, còn, còn châm chọc nàng quần áo không tươm tất......
Nghe vậy, sắc mặt nàng từng chút từng chút trở nên trắng bệch, mấp máy môi liền quỳ xuống: "Hoàng Thượng!"
Có lẽ do bữa giờ hắn bị mấy chuyện kia doạ đến sợ, nên hiện tại chỉ cần Khang Hi nhìn thấy mấy nữ nhân này thì đều cảm thấy phiền chán.
Trời lạnh như vậy mà đến Ngự Hoa Viên, còn mặc như thế, sao hắn có thể không hiểu nàng có mục đích gì?
Cho tới nay, đối với phi tần trong hậu cung Khang Hi đều tương đối khoan dung. Nhưng thấy bọn họ cứ thay phiên mà tính kế, một lần rồi lại một lần trải qua thất vọng, nhận ra rõ ' gương mặt thật ' của các nàng, lòng dạ của hắn liền trở nên âm lãnh.
Không biết từ khi nào mà tính tình ôn hoà trong dĩ vãng không còn nữa, trong mắt Lương Cửu công công, nếu có thể miêu tả hắn bằng bốn chữ, thì chính là hỉ nộ vô thường —— đương nhiên, trừ lúc đối mặt với Nghi chủ tử.
Nếu là lúc trước, phi tần nào đến Ngự Hoa Viên để bày trò cầu sủng ái như thế này, thì Hoàng Đế nhiều lắm chỉ cười cho qua chuyện, đôi khi tâm tình tốt thì không tiếc mà ban thưởng cho, hiện tại thì sao......
Tâm tình ngắm mai, toàn bộ đều bị phá hủy.
Thần sắc hắn khó lường mà nhìn chằm chằm Bình tần, trầm khuôn mặt nói: "Nội Vụ Phủ cắt xén chi tiêu ăn mặc của ngươi hay sao, đường đường là chủ vị một cung, làm như vậy còn ra thể thống gì? Lương Cửu công công, ngươi truyền đạt khẩu dụ cho trẫm, cung cấp cho Trữ Tú Cung nhiều quần áo mùa đông hơn, không cần tươi đẹp, chú trọng vào giữ ấm là được."
Lương Cửu công công thiếu chút nữa không nín được cười, thầm véo mạnh chính mình một cái, ngay sau đó cúi đầu tuân mệnh.
Cái này, tự nhiên lại bị oan ức thiếu ăn thiếu mặc cho người ta, chắc bên Nội Vụ Phủ sẽ oán hận Bình tần lắm.
Mà còn chưa hết. "Không cần tươi đẹp, chú trọng giữ ấm là được", chẳng phải ý của Vạn Tuế Gia là không được nhuộm màu, không được thêu hoa văn, phải cho Bình tần xiêm y màu xám xịt sao?
Cũng không trách vị chủ tử này bị tạt gáo nước lạnh. Tác Ngạch Đồ đã phạm phải sai lầm như thế, mà chất nữ của hắn cũng không phải dạng vừa, lần trước việc cáo trạng Nghi phi nương nương, Vạn Tuế Gia còn chưa có quên đâu.
Thoáng nhìn biểu tình kinh hoảng của Bình tần, ngay sau đó hốc mắt ửng đỏ, thân mình mềm mại nghẹn ngào rưng rưng, Khang Hi cười lạnh một tiếng, nhấc chân bỏ đi.
"Đã gần cuối năm rồi, trẫm không muốn phạt ngươi tội nghe trộm hành tung của Hoàng Đế, trở về tự mình điều chỉnh lại đi." Dứt lời, hắn híp híp mắt, trong lời nói trộn lẫn vụn băng, "Lương Cửu công công, xách tên nô tài ăn cây táo, rào cây sung kia ra đây, dạy thật tốt quy củ cho hắn."
Lương Cửu công công sửng sốt, sau đó cười tủm tỉm mà đáp ứng.
Nếu có chính quyền thì sẽ có người dân, có người dân thì sẽ có người trong giang hồ, nô tài trong Càn Thanh Cung cũng chia thành vài phe phái. Lương Cửu công công ngày ngày hầu hạ bên người Khang Hi đế, tất nhiên uy vọng tối cao, là thế lực lớn nhất, thế nhưng phía dưới vẫn có những con hổ rình mồi muốn thay thế hắn, Phó tổng quản Lưu Khâm chính là một trong số đó.
Nói thật, làm việc ở Càn Thanh Cung, ai mà chưa từng bị nhóm nương nương và tiểu chủ hối lộ, sau đó tiết lộ một vài "đường đi nước bước của Hoàng Đế"? trước giờ Lương Cửu công công luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng từ khi chịu quá nhiều cơn ê răng, hắn đã ngộ ra, sau đó liền ra lệnh không cho thủ hạ nô tài lui tới với người bên hậu cung nữa.
Nếu muốn lui tới, thì phải lui tới với Dực Khôn Cung mới chuẩn.
Đối với Nghi phi nương nương, Đại tổng quản thật sự tâm phục khẩu phục.
Khang Hi lo chính mình quá nuông chiều Vân Tú, nhưng theo Lương Cửu công công, chỉ bằng bộ dáng và tính cách thuộc hàng đầu đó, sao có thể không được sủng ái, sao có thể không trở thành sủng phi đây?
Tâm kế và thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được, mà Nghi chủ tử càng là nhân tài kiệt xuất trong nhân tài. Nhìn thử xem, mới có một năm thôi, hậu cung đã trải qua biết bao sóng gió, thế nhưng Nghi chủ tử chẳng những sừng sững không ngã, mà địa vị trong lòng Hoàng Thượng còn càng lớn hơn.
Quyết định trong lòng của Lương Cửu công công càng thêm chắc chắn hơn, hắn phục hồi tinh thần lại, hừ một tiếng, nếu nô tài thu hối lộ của Bình tần mà là thủ hạ của Lưu Khâm thì, ha hả, để xem lão ta giải quyết như thế nào!
Ngày 21 tháng 12 này, trải qua nhiều ngày lặn lội đường xa, rốt cuộc cả nhà Đồ Nhạc cũng tới kinh thành, Nhã Nhĩ Đàn mười tuổi và Phúc Lộc năm tuổi cũng theo a mã với nương vào kinh.
Quan viên về kinh để báo cáo công tác thì phải ở tại trạm dịch, đợi bên trên đưa văn bản tuyên triệu xuống xong, sau đó đến Lại Bộ làm thủ tục, hoặc là đến gặp mặt Hoàng Đế, xong hết thủ tục đó mới có thể vào ở phủ đệ nhà mình.
Không chờ Đồ Nhạc dỡ bọc hành lý xuống, tiểu quan viên phụ trách tiếp đãi liền niềm nở tiến lên đón chào: "Hạ quan bái kiến Quách Lạc La đại nhân. Bên trên cũng đã nói với hạ quan rồi, ngài không cần làm mấy lễ tiết rườm rà đó, chỉ cần ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ có người dẫn ngài vào cung diện thánh. Gần đây, cũng chỉ có ngài là được diện kiến Vạn Tuế Gia để báo cáo thôi đó nha!"
Đồ Nhạc và Qua Nhĩ Giai thị liếc nhau, trong mắt đều xẹt qua tia kinh hỉ.
Tiểu quan viên vô cùng cung kính dẫn bọn họ vào chỗ ở, thần sắc khó nén được sự hâm mộ tột cùng. Ngay sau đó, người có khuôn mặt thanh tú trẻ trung đứng ở bên cạnh liền cười tủm tỉm mà lên tiếng: "Còn phu nhân, cô nương và tiểu thiếu gia cũng cùng đại nhân tiến cung đi. Nghi phi nương nương đã cầu ân điển với Vạn Tuế Gia, nói đã lâu không gặp được tẩu tử, trong lòng nhớ nhung vô cùng, muốn nhìn mấy chất nhi một chút, còn có tiểu thiếu gia sắp trở thành thư đồng của Ngũ a ca nữa đây."
Thanh âm của hắn có chút mềm mại, sau đó cũng biểu lộ thân phận của chính mình, là đồ đệ Song Hỉ của tổng quản Trương Hữu Đức của Dực Khôn Cung. Lần này hắn đến đây là để truyền lời cho chủ tử, cũng là để cho huynh trưởng của nương nương an tâm.
Nghe vậy, tâm tình Đồ Nhạc đã không còn có thể dùng từ kinh hỉ để hình dung nữa.
Nhã Nhĩ Đàn còn có thể kìm được cao hứng, nhưng cũng là tiểu cô nương gia, nên cũng có chút nhút nhát vì lần đầu vào cung; Còn Phúc Lộc, cặp mắt đen của hắn sáng rừng rực, hưng phấn cùng kích động như có thể tràn cả ra ngoài, bộ dáng vô cùng mong chờ ngày tháng làm thư đồng sau này của hắn.
Từ lúc sinh ra đến nay, hắn chưa bao giờ gặp hai vị cô cô. Hắn chỉ nghe nói đại cô cô cực đẹp, còn tiểu cô cô thì ôn nhu dịu dàng, cũng không biết Nghi phi nương nương đẹp đến mức nào đây?
Đợi Đồ Nhạc hết lòng cảm tạ mà tiễn Song Hỉ đi, quay đầu lại liền thấy nhi tử nhà mình trơ ra bộ dáng ngu ngốc, hắn lập tức giận sôi máu, theo bản năng muốn tìm cây gậy gỗ, nhưng sau đó bi thương nhận ra nơi này không phải là Thịnh Kinh, mà là ở trạm dịch trong kinh thành.
Phu nhân hắn là quý nữ của Qua Nhĩ Giai thị, sự đoan trang hiền thục đều khắc sâu trong xương cốt, nàng dạy ra khuê nữ cũng cực kỳ quy củ không thể bắt bẻ. Chỉ có mỗi tên tiểu tử thúi này...... làm hắn sầu đến mức lông mày cũng muốn rụng sắp hết, chỗ Thượng Thư Phòng kia sao có thể chịu nổi sự tra tấn của hắn a.
Nếu hắn (Phúc Lộc) dạy hư Ngũ a ca, Vạn Tuế Gia có phạt hắn vì (Đồ Nhạc) không biết cách dạy con hay không đây?
Đồ Nhạc lo lắng sốt ruột nghĩ ngợ, vẫn nên để phu nhân nói với nương nương đừng để cho Phúc Lộc làm thư đồng, nếu không chắc hắn chịu không nổi.
Phúc Lộc càng không để ý tới ánh mắt uy hiếp của a mã nhà mình, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi!
Trước khi khởi hành hắn đã tỉ mỉ kiểm tra bọc hành lý rồi, trong đó không có gậy gỗ, cũng không có chổi lông gà, lá gan hắn tức khắc liền phì lên.
Câu nói kia nói như thế nào ý nhỉ, 'Phượng hoàng nhổ lông chẳng bằng gà'*? Trong tay a mã không có công cụ, cũng giống hệt gà rừng, có thể làm gì hắn chứ?
*na ná câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh á mọi người
Bởi vì lặn lội đường xa, nên sau khi tắt nến thì người một nhà ai nấy liền ngủ say. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Phúc Lộc mở to mắt, nhớ về tổ phụ và tổ mẫu ở Thịnh Kinh, sau đó thoải mái mà tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Phúc Lộc liền phấn chấn mà bò lên, chọn một bộ áo ngắn màu đỏ mà hắn thích nhất, khoác lên người cái mũ quả dưa lông xù xù, cả người hắn tròn vo, nhìn qua trông rất phúc khí.
Người đến đón nhanh chóng tới trạm dịch, xe ngựa lộc cộc chạy xuyên qua phố xá sầm uất, rồi lại xuyên qua những nơi tĩnh lặng, đi được khoảng một canh giờ liền dừng trước cửa cung uy nghiêm.
Lương Cửu công công đã phái Tiểu Lý Tử và đông đảo thái giám đứng chờ, một nửa đưa Đồ Nhạc đến diện thánh, một nửa đưa Qua Nhĩ Giai thị cùng hai đứa nhỏ đi Dực Khôn Cung.
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Ba mẫu tử đi dọc trên đường, so với Nhã Nhĩ Đàn không dám nhìn nhiều, chỉ nhấp môi cười, ánh mắt lộ ra kinh ngạc và cảm thán, thì Phúc Lộc vô cùng lớn mật.
Hắn nhìn trái nhìn phải, không có chút nào sợ người lạ, một ngụm một cái công công, nói vô cùng ngọt, kêu đến mức tổng quản thái giám đi đầu mặt mày hớn hở, trong lòng lâng lần.
Ai cũng biết đây là chất nhi ruột của Nghi phi nương nương, lại là thư đồng sắp tới của Ngũ a ca. Tổng quản thái giám âm thầm ngạc nhiên, tiến cung nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa từng gặp qua hài tử nào như thế, dẻo miệng, toàn thân tràn đầy sức sống, mà cũng không chút nào khinh thường hoạn quan bọn hắn.
Đừng nói là Nghi chủ tử, chắc chắn Hoàng Thượng cũng sẽ thích.
Hắn cười nhìn Qua Nhĩ Giai thị nói: "Phu nhân thật là có phúc khí, thật là có phúc khí nha!"
Qua Nhĩ Giai thị: "......"
Nàng âm thầm trừng mắt liếc nhi tử một cái, ý bảo hắn bớt bớt chút. Tử Cấm Thành không như Thịnh Kinh, cho dù cô nãi nãi nhà mình được thánh sủng không suy, nhưng cũng sẽ có những chuyện cố kỵ, sao mà chịu được Phúc Lộc tác oai tác oái như vậy đây?
Lỡ như bị người khác âm thầm tính kế, sợ là hắn còn không biết người ra tay là ai!
Phúc Lộc ăn cái trừng của nương, gãi gãi đầu, thoáng chốc trở nên ngoan ngoãn, đoàn người nhanh chóng đi tới Dực Khôn Cung.
Tại Dực Khôn Cung, Vân Tú thường xuyên hướng mắt nhìn ra ngoài, chờ đến hơi nóng lòng; Lặc quý nhân cũng như nàng, đứng ngồi không yên, trên mặt tràn đầy thần sắc chờ đợi.
Không bao lâu, một lớn hai nhỏ liền đón tia nắng ban mai bước vào trong điện, Đổng ma ma đi ra đón chào, cười đến hiện ra nếp gấp: "Nương nương, quý nhân, bọn họ tới rồi."
Dận Kỳ ngồi ở trong góc, nghe vậy tò mò mà nhìn lại, hắn nhìn thấy mợ có khí chất na ná nương nhà mình, còn có biểu tỷ vừa thon thả vừa đẹp...... cùng với tiểu biểu đệ nhìn như cục bông tròn.
Ban đầu Vân Tú không cho hắn tới, nhưng hắn cứ lì lợm la liếm, muốn gặp mặt thư đồng tương lai. Hắn nước mắt lưng tròng nói: "Nương, Hoàng Mã Ma cũng chấp thuận rồi! Nhi tử sẽ trốn trong góc phòng, sẽ không quấy rầy các ngươi nói chuyện."
Vân Tú: "......"
Nàng đành phải đồng ý yêu cầu của đại nhi tử, thầm hỏi cái này rốt cuộc là ai dạy đây? Làm sao mà chưa ai làm gì cũng đã tỏ ra đáng thương rồi?
Tất cả cũng vì Ngũ a ca rất tò mò đối với Phúc Lộc.
Hắn nghe nương nói, Quách Lạc La tổ phụ nhắc rất nhiều về biểu đệ trong thư, nói biểu đệ rất có cốt cách tập võ, nếu vào Thượng Thư Phòng học tập, thì chỉ cần ba bốn năm, nói không chừng có thể đại chiến một trận với Đại a ca!
Dận Kỳ trợn to mắt mà nhìn, thầm nghĩ đúng là khoác lác, tài năng cưỡi ngựa bắn cung của Đại ca đến cả Nhị ca cũng so không được. Đại chiến một trận? Cục bông tròn trước mắt hắn á ha?
Bên kia, ba người chị dâu em chồng gặp mặt, hốc mắt Vân Tú đều có chút đỏ lên.
Qua Nhĩ Giai thị trịnh trọng thỉnh an, sau đó lanh lẹ mà nở nụ cười, đang định mở miệng, lại bị nhi tử của mình đoạt trước.
Phúc Lộc vừa vào điện liền nhìn đến trân trân, nhìn đến mức tròng mắt đen bóng cũng quên cả chớp. Vất vả lắm mới phục hồi được tinh thần, hắn nhẹ nhàng lấy chiếc mũ quả dưa xuống, thở dài, vô cùng hâm mộ mà nói: "Dượng Hoàng Đế thật là hảo phúc khí nha."
Dận Kỳ: "......"
Nương hắn: "......"
Editor: ".....Ừa, hảo phúc khí lắm =)))"