*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Trong lúc thái tử còn đang đắm chìm trong cơn chấn động, thì Thái Hoàng Thái Hậu ngẩn ra, thở dài một hơi, sau đó ánh mắt liền trầm xuống; Thái Hậu và Hoàng Đế cũng thoáng sửng sốt, vui mừng xẹt nhanh dưới đáy lòng, cuối cùng hóa thành tức giận
Cơn sóng ngầm tức giận ào ào hướng về phía Ô tần và Lưu thị, sau đó dần trở thành cơn sóng thần, chuẩn bị thổi quét toàn bộ Từ Ninh Cung.
Lương Cửu công công vừa nói xong,cả đại điện lập tức yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều hướng về Ô tần.
Nghe xong lời này, nàng không thể tin được mà mở to mắt, lẩm bẩm nói: "Chuồng ngựa sao? Không, sẽ không......"
Theo tin tức Ngô ma ma bẩm báo, rõ ràng là hai người Minh Vận và Minh Tâm ở phía Đông của thiên điện tại Dục Khánh Cung; Để chắc chắn sự tình đúng là như vậy, nàng cười lạnh, rồi phái vài tâm phúc mà nàng tín nhiệm nhất đi điều tra, lúc các tâm phúc trở về báo lại, đều nói: "Chủ tử, đúng là ở phía Đông thiên điện."
Đông thiên điện...... Thái tử...... hận ý trong lòng Ô tần như thác nước mà tuôn ra ngoài.
Vả lại, tiện tì Lưu thị kia trời sinh nhu nhược ốm yếu, Hoàng Thượng cũng đã bắt nàng vào nhà tù, dùng vài cực hình, nàng sao có thể chịu nổi mà khai lời gian dối?!
Bởi vì Ô tần đã nhận định mọi chuyện chắc chắn là như vậy, thế nên giờ này khắc này, Ô tần làm sao cũng không tin chuyện Dận Tộ bị độc hại không có liên quan đến thái tử.
Tên cẩu nô tài Lương Cửu công công này, lòng hắn hướng về thái tử, lừa trên gạt dưới, ngay cả Hoàng Thượng mà hắn cũng dám che giấu! Còn nói Minh Tâm và Minh Vận ở kế chuồng ngựa, làm thô sử nha đầu, ai mà tin mấy lời nói dối vụng về như thế chứ?
Nàng nghĩ như vậy, sau đó không khống chế được nỗi lòng của chính mình, đôi mắt đỏ rực nhìn mà khiếp vía, nhìn trừng trừng vào cửa điện, cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Vu oan hãm hại? Hay cho một cái vu oan hãm hại. Túi thơm là thật, độc vật xuất hiện ở Dục Khánh Cung cũng là thật, chứng cứ đã vô cùng xác thực, vậy mà Lương Cửu công công ngươi dám nói những lời đó sao! Dám tuỳ tiện đổi trắng thay đen, cơ hồ quên mất bổn phận làm nô tài, hay cho một Lương Đại tổng quản một tay che trời a."
Nghe vậy, mặt Lương Cửu công công tức khắc sa sầm, đen đến mức có thể so sánh với đáy nồi.
Ý nàng nói là hắn và Thái Tử gia cấu kết, bịa đặt ra việc hai người kia ở chuồng ngựa, có ý đồ lừa gạt Vạn Tuế Gia, Lão Tổ Tông, và cả Thái Hậu sao?
Ha hả, không hổ là Đức phi nương nương luôn từ bi tốt bụng, cho dù bị đá xuống Ô tần cũng không đánh mất bản tính của mình, "tốt" đến mức chụp lên đầu ta cái mũ lớn như vậy.
Lương Cửu công công hơi hơi cong eo, đè nén tức giận trong lòng, lộ ra nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, vốn đang muốn phản bác, đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến một âm thanh nghẹn ngào.
Hắn cả kinh, bất chấp đang muốn thanh minh cho chính mình mà nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thái tử điện hạ cả người mặc quần áo màu vàng hơi đỏ, bước nhanh ra từ chỗ ngoặt ở cửa, cặp mắt phượng y hệt Khang Hi hơi hơi đỏ lên, nước mắt trong suốt ngưng tụ trong hốc mắt, nghẹn ngào gọi một câu: "Lão Tổ Tông, Hoàng Mã Ma, Hoàng A Mã."
Gương mặt tiểu thái tử mang chút non nớt, tiếng nói trong trẻo kèm theo giọng mũi sụt sịt vang lên, trong lời nói tràn đầy uỷ khuất khiến cho ai nấy cũng đau lòng.
Ngay sau đó, thái tử xoa xoa cái mũi, cố gắng đem nước mắt đang muốn trào ra nghẹn trở về, cúi đầu nhìn về phía Ô tần đang quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Việc cô gia cứu Dận Tộ chỉ là trùng hợp, tuyệt đối không xấu xa như Ô tần đã nghĩ...... Lương tổng quản trung thành tận tâm với Hoàng A Mã, làm sao có thể cấu kết với cô gia được?"
Nói đến đây, thanh âm thái tử liền lớn lên, pha trộn uất ức lẫn phẫn nộ: "Minh Vận và Minh Tâm cũng chưa bao giờ hầu hạ bên cạnh cô gia, cô gia cũng không phải là người đề ra việc túi thơm đó! Còn những hành động của thúc tổ phụ, cô gia một chút cũng không biết. Ta đau lòng tiểu Lục còn không kịp, sao có thể xuống tay hại hắn chứ?!"
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Từng câu từng chữ thái tử nói đều vô cùng chắc chắn, không hề có dấu hiệu sợ hãi.
Ngay lúc thái tử rơi nước mắt, trong lòng Lương Cửu công công liền lộp bộp một chút, lắp bắp mà hô mấy tiếng Thái Tử gia, cảm xúc nôn nóng cứ xoay vòng vòng trong đầu.
Bây giờ là canh giờ đi học, vậy mà Thái Tử gia lại đột ngột xuất hiện ở Từ Ninh Cung, khiến ai cũng không ngờ tới. Nhóm sư phó bên chỗ Thượng Thư Phòng lại đồng ý việc này hả?
Những cung nhân ngoài điện cũng nghĩ như hắn, một đám đều nghẹn họng trân trối nhìn vào, nên cũng chẳng biết Thái Tử gia đã đến mà thông báo, cũng không biết Thái Tử gia đã đứng đó nhìn bao lâu.
Hắn dậm dậm chân, thầm nghĩ không tốt.
Về lời khai chỉ điểm thái tử của Lưu thị, Hoàng Thượng đã cố ý dặn dò hắn gạt đi, nói rằng chỉ cần nói với thái tử cho lục soát cung là được...... Nhưng giờ thì giấu không được rồi.
Điện hạ vẫn chưa trưởng thành, cho dù có thông minh cỡ nào, nhưng bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Hiện giờ, thứ mẫu của hắn mắng hắn tâm tư ác độc, ám hại đệ đệ, thu mua người hầu bên cạnh Vạn Tuế Gia; Một đứa trẻ phải đối mặt với sự điên dại của Ô tần, cảm nhận được lời nói đầy hận ý và ác độc đâm tới, sao hắn có thể chịu được a?
Dù là người trưởng thành cũng có thể sẽ chịu không được!
Đại tổng quản nghe được thái tử đánh giá hắn "trung thành và tận tâm", hắn còn chưa kịp cảm động thì đã bị đôi mắt rưng rưng của thái tử doạ sợ, này này này, điện hạ khóc hả?!
Đúng là khóc rồi!!
Đợi lấy lại được tinh thần, hắn cũng quên mất mình phải phản bác lại, hắn theo bản năng mà nhìn về Khang Hi, thầm nghĩ thôi xong rồi, chắc chắn Vạn Tuế Gia sẽ nổi trận lôi đình, mọi chuyện chắc chắn sẽ càng trở nên kinh khủng.
Lương Cửu công công đoán trúng phóc.
Khang Hi vừa quay sang liền thấy thái tử, cảm xúc bực tức hơi hơi cứng lại, còn chưa kịp kinh ngạc thì trái tim cũng đã bị nắm lên.
Từ lúc Bảo Thành khỏi bệnh đậu mùa, thì hắn càng ngày càng độc lập tự chủ. Suốt ngày chắp tay ở sau lưng, tự cho mình là một ' tiểu đại nhân ', nên đối với việc khóc nhè hắn rất chán ghét; Thời gian trôi qua, trong trí nhớ của hắn cũng đã không còn hình bóng Bảo Thành biết khóc nữa, cùng lắm chỉ có cảm xúc mất hứng mà thôi.
Hắn nhìn thái tử cố gắng thu lại nước mắt, giọng mũi cũng dần dần bớt đi, hình ảnh đó như một cái búa tạ, hung hăng mà đập vào lòng Khang Hi.
Trừ Hoàng Đế ra, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cũng vậy, các nàng chứng kiến cảnh đó, sao có thể không khiếp sợ, sao có thể không đau lòng?
Khang Hi lướt nhìn sơ qua, thu hết biểu tình của mọi người vào trong mắt, sau đó sắc mặt hắn càng ngày càng trầm, trầm tới mức khiến Lương Cửu công công kinh hồn táng đảm, đầu ngón tay phát run.
Hoàng Đế đã tận mắt nhìn thấy, sau khi người đàn bà hiểm độc Ô Nhã thị kia ngẩn ngơ xong, trên mặt nàng cũng không có vẻ cung kính, chẳng những không thỉnh an Bảo Thành, thậm chí cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: Mạng của Dận Tộ chỉ là một cái mạng rẻ rách, sao so được với Thái Tử gia quyền quý thanh cao. Đáng thương cho Tác đại nhân, tiền đồ như vậy mà lại bị hủy trong một sớm một chiều......"
Khang Hi bỗng nhiên đứng dậy, rảo bước đi lên, ngay lúc mọi người đang nín thở thì giơ thẳng chân đá vào Ô tần: "Mưu hại thái tử, bất kính với trữ quân, ai cho ngươi lá gan đó hả?!"
Thoáng chốc, đầu óc Ô tần liền trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy ngực đau xót, trong cổ họng dâng lên từng trận tanh ngọt. Nàng che ngực lại rồi nằm sấp trên mặt đất, cõi lòng đầy ngập sự kinh ngạc và tức giận, từ tận đáy lòng muốn kêu một tiếng "Hoàng Thượng", nhưng cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra.
Trong Từ Ninh Cung là một mảnh yên tĩnh, thái tử lặng lẽ lui về phía sau một bước, chậm rãi mở to mắt.
"Việc Dận Tộ trúng độc, dĩ nhiên trẫm sẽ cho hắn một cái công đạo, ai cần ngươi ở chỗ này cắn người lung tung? Ngươi dám mưu hại thái tử, chính là đụng đến nền tảng của vương triều Đại Thanh ta, Ô Nhã thị à Ô Nhã thị, ngươi có chết cũng không đủ bồi tội!" Khang Hi gằn giọng nói từng câu từng chữ, ánh mắt nhìn xuống Ô tần hệt như nhìn thứ gì đó đã chết.
Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng, đang muốn đá thêm một phát thì bị giọng nói già nua của Thái Hoàng Thái Hậu ngăn lại: "Huyền Diệp!"
"Bệnh điên này của Ô Nhã thị dưỡng lâu rồi mà vẫn chưa tốt hơn sao," Thái Hoàng Thái Hậu thấy Hoàng Đế dừng lại, tay vê Phật châu, thở dài một cái thật sâu, "Thần trí nàng mơ mơ hồ hồ, vậy mà lại đem Dận Nhưng và Tác Ngạch Đồ nói thành một, lời nói của kẻ điên ấy mà, một xu cũng không tin được —— ngươi cũng đừng chấp nhất với nàng."
Lời này vừa nói xong, ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc!
Tâm của Ô tần giờ như tro tàn, ánh mắt tan rã, còn chưa phục hồi lại tinh thần thì mơ hồ nghe được âm thanh xa xôi như từ trên trời buông xuống của Thái Hoàng Thái Hậu: "...... Bệnh điên này quá nghiêm trọng rồi, đến cả nhìn người cũng nhìn không rõ nữa, làm sao có thể làm nương của mấy hài tử được đây. Hoàng Đế à, ngươi phải lo thu xếp một nơi ở mới cho Dận Chân và Mạt Nhã Kỳ thôi......"
Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt, quay sang nói với Thái Hậu vài câu, thấy Thái Hậu gật đầu, sau đó nhìn qua Ô tần đang xụi lơ, nhàn nhạt nói: "Cấu kết sao? Lá gan của Lương Cửu công công cũng không lớn như vậy. Ngươi yên tâm đi, bởi vì ai gia cũng phái nhân thủ riêng của mình đi điều tra rồi, một chút cũng không thấy có chuyện như ngươi nói."
Sau đó, nàng vỗ vỗ bàn, mệt mỏi nói: "Người đâu, đưa Ô tần về Vĩnh Hòa Cung, đợi bệnh điên của nàng tốt lên thì mới được cho phép ra ngoài."
Ngay lúc Thái Hoàng Thái Hậu sắp xếp mọi việc, cơn tức giận của Khang Hi cũng dần dần lắng xuống, trầm mặc không nói lời nào.
Đợi Ô tần bị kéo ra đại điện, các cung nhân cũng kìm nén sóng to gió lớn trong lòng mà cung kính lui xuống, trong chớp mắt, trong đại điện chỉ còn thái tử và mấy trưởng bối, còn có tờ lời khai ghi ' chứng cứ vô cùng xác thực '.
Chờ mọi viêc xong xuôi, thái tử liền cảm thấy hổ thẹn.
Hắn vậy mà khóc!
Hắn vậy mà làm trò trước mặt nhiều ngươi như vậy!
Mặc dù, mặc dù đã nghe theo Nghi mẫu phi nói, mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên hắn bày tỏ sự uất ức, mặc dù hiệu quả hết sức tuyệt vời, nhưng mà hắn, hắn vẫn cảm thấy xấu hổ nha.
Thái tử mặt đỏ tai hồng, hốc mắt cũng còn hồng hồng do vừa rồi nước mắt ẩn ẩn muốn trào xuống. Hắn hơi có chút xấu hổ chỉ biết cúi đầu nhìn mặt đất, đôi mắt nhỏ nhỏ nhìn chăm chăm thổ địa, không dám đối mặt với Khang Hi, nhưng việc này trong mắt Hoàng Đế và hai vị trên kia lại hoàn toàn mang một hương vị khác —— khiến bọn họ càng đau lòng cho hắn hơn.
Chuyện hôm nay quá lớn, bởi vì có liên quan đến Tác Ngạch Đồ, nên Bảo Thành cảm thấy bất an đúng không?
"Bảo Thành, tới đây, tới chỗ Lão Tổ Tông." Thái Hoàng Thái Hậu giảm nhẹ thanh âm, khác hẳn bộ dáng uy nghiêm dữ dội khi ra mệnh lệnh lúc nãy.
Nàng giữ chặt tay của thái tử, nhẹ nhàng chạm vào hốc mắt sưng đỏ của hắn, "Hài tử ngoan, khổ cho ngươi rồi. Đừng sợ, Lão Tổ Tông đều biết hết, Bảo Thành chỉ cần thanh thản ổn định đọc sách là được, Lão Tổ Tông sẽ không để chút mưa gió nào dính vào ngươi."
Biểu hiện của Thái Hậu còn mềm mại hơn cả Lão Tổ Tông, giọng nói tràn đầy hiền hoà, thậm chí pha chút cẩn thận: "Hoàng Mã Ma biết hết mà! Với lại việc này cũng không liên quan đến ngươi. Còn có Hoàng A Mã của ngươi ở đây nha, đừng khóc, nhé?"
Dận Nhưng cực kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Không khóc nữa."
Hắn mà khóc nữa, thì mặt trong mặt ngoài mặt nào cũng mất hết!
Kế tiếp liền đến phiên Hoàng Đế.
Khang Hi duỗi tay sờ sờ đầu nhi tử, trong mắt phượng ánh lên sự phức tạp vô bờ, ôn hoà nói: "Bảo Thành à, Hoàng A Mã biết ngươi uất ức......"
Thái tử có uất ức sao?
Đương nhiên là có.
Ai vô duyên vô cớ bị nói oan uổng cũng sẽ không dễ chịu, huống chi hắn còn cõng theo tội danh âm mưu hãm hại đệ đệ. Hắn là trữ quân của một quốc gia, nếu tin đồn nhảm nhí này truyền đi ra ngoài, thì sau này sao có thể sống được nữa?
Nếu thật sự để Ô Nhã thị thực hiện được kế hoạch, thì chẳng những hắn bị mang tiếng xấu muôn đời, mà sủng ái của Hoàng A Mã dành cho hắn cũng sẽ không như dĩ vãng, sau đó, hắn sẽ phải rơi vào kết cục gì?
Hắn còn cảm thấy uất ức là vì thúc tổ phụ của hắn, Tác Ngạch Đồ, làm ra chuyện sai trái. Tác Ngạch Đồ vậy mà dám độc hại Lục đệ, hắn một chút cũng không sợ Hoàng A Mã phát hiện, một chút cũng không sợ liên lụy đến Dục Khánh Cung sao?
...... Nhưng mấy suy nghĩ này chỉ là tự hắn nghĩ.
"Hoàng A Mã, nhi tử không uất ức." Thái tử rũ mắt rầu rĩ nói.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đáy mắt hiện lên một tia chột dạ, "Đúng rồi, việc học hôm nay......"
Hắn chỉ vội vàng nói với mấy sư phó một tiếng liền chạy vèo đến Từ Ninh Cung, nếu mà Hoàng A Mã biết hắn trốn học, thì Hoàng A Mã có giận không đây?
Nếu là ngày thường, có lẽ mông hắn đã bị roi mây hầu hạ. Nhưng hôm nay thì lại khác, Khang Hi dường như cũng bỏ ngoài tai lời thú tội của hắn......
"Chuyện này có là gì đâu? Hôm nay thiếu thì ngày mai lại học bù thôi ." Giọng điệu của Khang Hi tràn ra đầy sự ôn nhu chưa từng có, ôn nhu đến mức khiến cả người thái tử nổi da gà, "Trẫm biết ngươi rất để tâm vào việc đọc sách, nhưng nhớ đừng quá ép buộc bản thân mình."
Thái tử: "...... Vâng, vâng ạ."
Thái tử hốt hoảng đi ra khỏi Từ Ninh Cung, rồi lại hốt hoảng đi về Dục Khánh Cung, hắn ngồi ở thư phòng một hồi, lâm vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, tiếng nói lảnh lót đầy sức sống của Dận Kỳ đột nhiên vang lên: "Nhị ca, hôm nay ngươi trốn học hả?"
Ngũ a ca đứng ở ngoài cửa nhìn nhìn, sau khi ngó một lúc lâu, hắn bỗng nhiên hô lên như phát hiện được một vùng đất mới: "Nhị ca, sao đôi mắt ngươi đỏ thế? Đỏ đỏ hồng hồng hệt như con thỏ!"
Mặt thái tử lại đỏ lên.
Hắn khụ khụ, nghĩ tới nghĩ lui, chống cằm nghiêm túc nói: "Là do cô gia quá mức sùng bái Nghi mẫu phi, cho nên mới chảy nước mắt...... đúng là kiềm lòng không được, kiềm lòng không được a......"
Dận Kỳ há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.
Tác giả có lời muốn nói:
Dận Kỳ: ( si ngốc )
Vân Tú:......