Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Quách Lạc La · Tam Quan Bảo cùng Tác Xước La thị, cũng chính là a mã và nương của Vân Tú, tổng cộng có ba hài tử.

Đích* trưởng tử Đồ Nhạc lúc trước là nhị đẳng thị vệ trong cung, sau đó chuyển ra Thịnh Kinh, nhậm chức quan trong quân doanh. Bởi vì năng lực hắn xuất sắc, lại có Quách Lạc La thị nâng đỡ, nên lại tiếp tục thăng quan; Đích trưởng nữ Vân Tú tiến cung làm Nghi phi, đích thứ nữ Vân Thư thành Lặc quý nhân.

*đích: con vợ cả

Bởi vì căn cơ của gia tộc đều ở Thịnh Kinh, nên tất cả những thế hệ sau như Đồ Nhạc của Quách Lạc La thị đa số đều nhậm chức ở ngoài kinh thành, rất ít người nhậm chức trong triều.

Gia tộc của Vân Tú tuy không có mặt ở triều đình, nhưng Khang Hi lại hết sức nể trọng Tam Quan Bảo, nể trọng Quách Lạc La thị, không chỉ có thừa nhận Tam Quan Bảo là "nhà bên vợ", lúc đến tuần tra ở Thịnh Kinh cũng đều ở tại tư dinh của Tam Quan Bảo.

Nếu nói về nội tình, tộc Quách Lạc La không bằng những tộc lớn như Hách Xá Lí và Nữu Cỗ Lộc, nhưng so về thánh quyến, so về nắm giữ thế lực, thì Quách Lạc La thị cũng không kém chút nào.

Phải biết rằng, người Mãn trong Bát Kỳ quân doanh, một nửa đóng quân ở kinh thành, một nửa đóng quân ở Thịnh Kinh. Trong quân doanh, ảnh hưởng của Quách Lạc La thị cực lớn, uy vọng thể so được với tổ phụ của An tần là Lý Vĩnh Phương* đã qua đời.

*Lý Vĩnh Phương: tướng giữ thành của nhà Minh, đã quy hàng nhà Thanh

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Làm một thần tử đơn độc va chất phác, đây chính là đạo làm quan của Tam Quan Bảo.

Hắn biết rõ không thể để bản thân rơi vào bất kỳ phe nào, nên từ đầu đến cuối đều kiên định đứng bên ngoài như một tảng đá. Hiện giờ bên trong kinh thành, thần tử có uy quyền là Minh Châu và Tác Ngạch Đồ đấu đến hừng hực khí thế, cũng lan đến kha khá thế lực, chuyện này ai mà không biết?

Được ở Thịnh Kinh, không chỉ là xa rời kinh thành, mà còn có thể bảo toàn bản thân, có thể an ổn mà lớn mạnh gia tộc, càng quan trọng hơn là giữ được tâm của Hoàng Thượng.

Tam Quan Bảo đã cân nhắc, Nạp Lạt thị và Hách Xá Lí thị, một bên là nhà ngoại của Đại a ca, một bên là nhà ngoại của thái tử, nếu tình thế vẫn cứ tiếp diễn, thì sẽ trở thành tranh giành phe phái đến đầu đổ máu tươi, thậm chí là đoạt ngôi báu...... Hoàng Thượng cho dù có nể trọng Minh Châu và Tác Ngạch Đồ, nhưng cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn triều đình loạn lạc.

Hắn chỉ đứng từ xa mà nhìn, không nghĩ muốn đổ lửa thêm dầu, đợi kiên nhẫn của Hoàng Thượng bị rút đi hết, thì kết cục của bọn họ sẽ như thế nào đây?

Tam Quan Bảo càng nghĩ càng kinh hãi, nghĩ mà sợ rất nhiều, hắn lại lần nữa cảm thấy may mắn, may mắn Quách Lạc La thị không có dính vào vũng nước đục này.

Nương nương trong cung cũng nhắn lại, bây giờ quan trọng nhất chính là tích tụ thực lực, tự làm mạnh bản thận, tuyệt đối không thể chen chân vào mấy việc ở kinh thành hay triều đình, cũng không được tưn tiện liên thủ với bất kỳ thế lực nào cả. Ngũ a ca và Cửu a ca còn chưa trưởng thành, cả tộc Quách Lạc La càng phải thêm cẩn thận, quyết không thể tạo ra nhược điểm để bị người ta bắt lấy, một bước đi nhầm, chính là vạn kiếp bất phục.

Lời Vân Tú nói, Tam Quan Bảo rất đồng tình.

Nghi phi nương nương được sủng ái, là vui, cũng vừa là sầu a!

Lúc trước, Minh Châu và Tác Ngạch Đồ cùng phái sứ giả đến Thịnh Kinh, bày tỏ ý liên thủ, nhưng hắn đều uyển chuyển cự tuyệt. Hắn cũng lo đắc tội hai vị đó, nên Tam Quan Bảo sau khi từ chối hậu lễ cũng mở tiệc chiêu đãi vô cùng thoả đáng, không có chút thiếu xót nào để chỉ trích.

Hắn làm như vậy đúng thật là có tác dụng. Sau khi sứ giả hồi kinh cũng không có nói gì bất lợi đối với Quách Lạc La thị, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng một hơi này còn chưa thở xong, hắn lại phải đau đầu tới vấn đề khác.

Đích trưởng tử Đồ Nhạc của hắn đã nhậm chức được ba năm, sắp phải hồi kinh báo cáo công tác.

Đồ Nhạc do một tay hắn dạy dỗ ra, làm người tuy hơi ngốc chút, nhưng làm quan lại khá thông minh, đầu 30 đã ngồi lên vị trí Án sát sứ* tại Thịnh Kinh.

*Án sát sứ: là quan phụ trách các vấn đề an ninh, kiện tụng, tư pháp, kỷ cương, và trạm dịch.

Năng lực của trưởng tử xuất sắc, công việc báo cáo này nọ chắc chắn có thể êm xuôi, cái này không cần lo; Tam Quan Bảo lo chính là cái khác, nhỡ mà Đồ Nhạc lên chức, thì sẽ lên tới chức nào đây?

Công tác báo cáo đó, trước tiên sẽ được giao cho bên Lại Bộ xem xét, sau đó Lại Bộ sẽ viết chức quan được thăng hoặc điều sang nhân sự nào đó, viết vào sổ con, sau đó đưa lên cho Hoàng Thượng phê duyệt.

Đồ Nhạc hiện đang là Án sát sứ Tam phẩm, nếu mà thăng một bậc, thì sẽ lên Bố chính sứ*, sau này lên thêm bậc nữa thì có khả năng vươn đến Tuần phủ* cũng không chừng.

*Bố chính sứ: là quan phụ trách các vấn đề hành chính, hành chính như thuế, ruộng đất, đê điều, hộ tịch và truyền đạt các chính sách của triều đình.

*Tuần phủ: thời Thanh, Tuần phủ là chức quan đứng đầu một tỉnh, thuộc bộ Hộ. Tuần phủ chịu sự chỉ đạo trực tiếp của hoàng đế. Tuần phủ có quyền bổ nhiệm, bãi miễn các chức quan dưới quyền mình trong khu vực mình quản lý, có quyền lãnh đạo về hành chính, tài chính, ngoại giao của tỉnh, từ giữa thời nhà Thanh thì kiêm thêm lãnh đạo quân sự do tình hình đế quốc ổn định.

Tam Quan Bảo nghĩ, nếu trưởng tử có thể ở tại Thịnh Kinh là tốt nhất, còn không thì, cho đến địa phương nào giàu có và đông đúc thì cũng được.

...... Còn nếu Đồ Nhạc phải làm quan tại kinh thành, thì nhất định phải làm chức gì đó cách xa Minh Châu và Tác Ngạch Đồ mới tốt!

Hắn sẽ đệ sổ con lên, cầu tình với Hoàng Thượng.

Đại ca Đồ Nhạc của Vân Tú cũng không biết lão phụ thân ở nhà đang lo lắng sứt đầu mẻ trán.

Báo cáo công tác của hắn đã ra roi thúc ngựa trên đường tới kinh thành, chờ bên Lại Bộ truyền lại tin, hắn liền có thể lên đường. Mấy ngày này, hắn ở nhà thu thập bọc hành lý, trên mặt hơi có chút chờ mong, lần này hồi kinh, cũng không biết có thể được nhìn thấy hai vị cháu ngoại trai của hắn không, còn có cháu ngoại gái Y Nhĩ Cáp nữa?

Đồ Nhạc phu nhân Qua Nhĩ Giai thị mặt đầy tươi cười, chỉ huy hạ nhân giúp hắn sửa sang lại hành lý: "Cái này, cái này luôn, đừng quên đem theo. Nương nương và quý nhân trong cung đều lớn lên tại Thịnh Kinh, tất nhiên sẽ rất nhớ quê nhà, mấy món ăn Thịnh Kinh này phải được đóng gói cẩn thận...... cái này, sẽ cho Ngũ a ca và Tứ cách cách ăn......"

Đồ Nhạc thầm bội phục Qua Nhĩ Giai thị uy phong lẫm liệt, hắn cảm thấy rất suиɠ sướиɠ, nhà có vợ hiền đúng là thật tốt.

Sau đó, hắn liền thoáng nhìn hạt đậu nhỏ nhà mình đang đứng ngoài cửa vò đầu bứt tai.

Hắn chắp tay sau người, mặt trầm xuống, khụ một tiếng, "Phúc Lộc, làm gì mà lén lút ở đó?"

Qua Nhĩ Giai thị sinh cho Đồ Nhạc một trai một gái, trưởng nữ Nhã Nhĩ Đàn chừng mười tuổi, con thứ hai là Phúc Lộc vừa mới năm tuổi.

Nhã Nhĩ Đàn là cô nương, cho dù nghịch tới đâu thì cũng sẽ có chừng mực; Còn Phúc Lộc lại vô cùng bướng bỉnh, đòn roi cũng không trị được hắn, một khi không ai trông co liền chạy khắp nơi chơi đùa, đi tới đâu là cả phủ gà bay chó sủa tới đó.

Qua Nhĩ Giai thị tính cách hào sảng, cũng không nghiêm khắc, Tam Quan Bảo và Tác Xước La thị lại cực kỳ thích đứa cháu này, nên không thể nhẫn tâm răn dạy, dần dà, cũng chỉ có Đồ Nhạc mặt lạnh mới có thể trị được Phúc Lộc!

Nghe a mã kêu, hạt đậu nhỏ Phúc Lộc theo phản xạ tính che mông lại, hắn lẽo đẽo tiến lên, lộ ra nụ cười lấy lòng, "A mã, nương."

"Ngươi không đi chơi đi, tới quấy rối làm gì?" Đồ Nhạc hỏi hắn.

"Ta đâu có quấy rối." Phúc Lộc lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, "A mã, tổ phụ có nói là ta sẽ vào cung làm thư đồng? Có thật không?"

Đồ Nhạc thầm nghĩ, đương nhiên là thật, đây là tin tức do muội muội từ kinh thành truyền tới mà.

Bất quá, mắc gì mà gia phải nói cho ngươi?

Hắn vờ nghiêm túc đáp: "Làm gì có. Nhìn ngươi ngốc như vậy, sao làm thư đồng cho Ngũ a ca được? Không sợ ngày đầu đi Thượng Thư Phòng đã bị các sư phó đuổi ra sao!"

Ai ngờ Phúc Lộc không hề thất vọng, ngược lại cười vô cùng giảo hoạt.

"A mã, ngươi lỡ miệng rồi nha. Tổ phụ đâu có nhắc tới Ngũ a ca, thì ra ta được làm thư đồng của Ngũ a ca a." Hắn rung đùi đắc ý mà nói, sau đó vỗ vỗ ngực, bắt chước a mã hắn nói, "Sư phó nào dám đuổi ta? Tiểu gia có cô mẫu che chở! Có Nghi phi nương nương ở đây, ai dám chọc ta?"

Từ từ, cái thái độ ác bá này......

Đồ Nhạc ngây người ra, còn chưa kịp mắng chửi.

Phúc Lộc thấy a mã hắn trừng mắt, nhân cơ hội a mã còn đang sững sờ, hắn rụt rụt cổ, nhanh vèo ra ngoài.

Chạy được một nửa, hắn lại chạy trở về, gãi gãi đầu, duỗi cổ nhìn lại, lòng tràn đầy nghi hoặc mà nói thầm: "Ơ đó chẳng phải là tổ phụ sao? Thường ngày lão nhân gia đi chậm rì rì, sao nay lại chạy nhanh như...... trời sập vậy? Mà biểu tình của hắn, sao hệt như lúc a mã đánh ta a?"

Bên kia, Đồ Nhạc dần dần phục hồi tinh thần, trở nên tức tối.

Hắn chỉ hướng ngoài cửa, ngón tay run run: "Tên nhãi ranh này ——"

Ngay sau đó, hắn thấy người đi tới, vội thu hồi ngón tay, giọng nói dần dần yếu xuống.

"Ngươi nói ai nhãi ranh hả?!" Đồ Nhạc nín thinh, Tam Quan Bảo nổi giận, "Hay nhỉ, dám chỉ vào a mã của ngươi, giỏi quá mà!"

Đồ Nhạc vâng dạ nói: "A mã, ta đang dạy dỗ Phúc Lộc mà, lão nhân gia ngài sao lại tới đây?"

Nói tới cái này, Tam Quan Bảo liền bực hơn.   

Hắn cũng không muốn mắng nhi tử nữa, lo lắng đi vòng vòng trong đại sảnh, "Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi."

Biết được cha chồng và phu quân có việc muốn nói, Qua Nhĩ Giai thị thoáng thu lại ý cười, vội ngưng sửa sang lại bọc hành lý, lui vào trong phòng pha trà cho bọn hắn.

Chớp mắt, trong thính đường chỉ còn lại Tam Quan Bảo và Đồ Nhạc.

Tam Quan Bảo nói xong câu kia, thật dài mà thở một hơi: "Bây giờ, ngươi không chỉ ở tại kinh thành, mà còn phát đạt rồi."

Thấy mặt Đồ Nhạc ngốc lăng, Tam Quan Bảo lắc đầu, vỗ một phát lên đầu hắn: "Minh Châu đã dâng sổ con lên Hoàng Thượng, hắn muốn đề bạt ngươi làm Tả thị lang của Lại Bộ!"

Lại Bộ, chính là nơi có địa vị tối cao trong lục bộ, là nơi quản lý sắp xếp cho quan viên lên chức, quản lý xếp công trạng và khảo hạch, một nơi béo bở, cơ hội gặp Hoàng Đế cũng nhiều. Bên trong Lại Bộ, cho dù chỉ là một chức quan thất phẩm, thì cũng là vị trí ngọt nước, ai cũng giành đến đổ máu để được xơi.

Trừ Lại Bộ thượng thư, thì Lại Bộ Thị Lang coi như là phó lãnh đạo, trong đó, Tả thị lang cao hơn Hữu thị lang cao một bậc, nắm giữ thực quyền nhiều hơn.

Đồ Nhạc kinh hãi, hắn sao? Hắn làm Lại Bộ Tả thị lang?

Phải biết rằng, nhậm chức bên ngoài và ở kinh là vô cùng khác biệt. Đừng thấy Lại Bộ Tả thị lang chỉ là quan nhị phẩm, nhưng nó còn được tôn kính hơn hẳn vị trí Tổng đốc nhất phẩm trong khu vực!

Từ Án sát sứ thăng lên Tả thị lang, coi như là được đặt cách đề bạt, nói là trên trời rớt xuống miếng bánh ngon cũng không đủ để hình dung.

Nhìn thấy Đồ Nhạc có chút kinh ngạc, Tam Quan Bảo vuốt vuốt chòm râu, vui mừng mà nghĩ, đứa nhỏ này càng cơ trí hơn rồi, mới nói một câu mà hắn liền hiểu hết.

Còn chưa vui mừng bao lâu, liền nghe Đồ Nhạc cao hứng nói: "A mã, chức Lại Bộ Tả thị lang này được quá a! Tuy là xa nhà chút, nhưng nhi tử ở kinh thành, là có thể giúp đỡ nương nương trong cung rồi."

Tam Quan Bảo: "......"

Hắn vén tay áo, mắng Đồ Nhạc đến đầu đầy máu chó: "Ngươi bị điếc không nghe kỹ nửa câu đầu của ta hả?!"

Đồ Nhạc không dám cãi lại, lau mặt trông đến thảm thương, rồi sau đó cẩn thận nghĩ lại, nửa câu đầu là câu nào nhỉ?

A, là câu Minh Châu dâng sổ con lên Hoàng Thượng.

Sau đó hắn lại liên tưởng đến chức quan của Minh Châu, là đại học sĩ kiêm nhiệm Lại Bộ thượng thư......

Cái này, thật đúng là vào ổ sói cmnr!

Thoáng chốc Đồ Nhạc không cười nổi nữa.

Tam Quan Bảo lần nữa thở dài, ngữ điệu ưu sầu: "Sổ con của a mã ngươi còn chưa kịp đặt bút đây này, vậy mà Minh Châu liền ra tay trước. Giờ thì sao đây, khắp thiên hạ đều biết Quách Lạc La thị chúng ta và Nạp Lạt thị bị cột chung một chỗ rồi......"

"Cột chung một chỗ sao?" Vân Tú nhấp ngụm nước trà, sắc mặt ngưng trọng, "Nhưng cũng chưa chắc. Hoàng Thượng đã đáp lại sổ con của Minh Châu chưa?"

Thụy Châu nhẹ giọng nói: "Nương nương, hình như là chưa."

Nếu đã phê duyệt, thì chắc Huệ phi cũng đã gióng trống khua chiêng mà đến Dực Khôn Cung rồi.

Vân Tú ừ một tiếng, đỡ cái trán, hơi hơi nhắm mắt, hồi lâu không nói gì.

Sau một lúc lâu, nàng nhẹ giọng nói: "Sổ con đã được đặt ở Ngự Thư, sẽ không có cách nào hồi lại được. Nhưng việc này vẫn chưa có kết quả, sẽ luôn có cách để phá giải......"

"Bổn cung không thể gửi gắm hy vọng này với Hoàng Thượng được. Lỡ mà được phê chuẩn, bổn cung phải tìm ai khóc đây?" Vân Tú nói, trong mắt đào hoa hiện lên tia lạnh lẽo, "Không phải Tác Ngạch Đồ cũng muốn mượn sức bổn cung sao? Vậy ta sẽ làm như hắn mong muốn."

-----

Đôi lời editor:

Ở chương này, mình sẽ phổ biến về Lục bộ cho mọi người để dễ hiểu hơn nha.

Lục bộ là sáu bộ (Lại, Lễ, Hộ, Binh, Hình, Công) - cơ quan trung ương của Nhà nước phong kiến, có chức năng cao cấp trong triều đình:

+ Lại bộ: Bổ nhiệm quan chức, phong tước, xét công, bãi nhiễm và thăng chức cho các

quan lại, quản lý quan lại.

+ Lễ bộ: Lo việc tổ chức yến tiệc, thi cử, lễ nghi trong triều đình, chuẩn bị áo mũ, ấn tín, tấu chương...vv.. Quản lý các lễ cống nạp của chư hầu, cũng như lo việc bói toán, đồng văn nhã nhạc.

+ Hộ bộ: Quản lý ruộng đất, thu phát bổng lộc liên quan đến đất đai như thóc gạo...Hay hôn nhân, hộ khẩu. coi phép lưu thông tiền tệ, vật giá đắt rẻ

+ Binh bộ: Quản lý cấm vệ quân, xe ngựa, vũ khí đạn dược, cũng như mọi thứ liên quan tới quân sự, bảo vệ đất nước.

+ Hình bộ: chính lệnh về pháp luật, xét lại những án nặng, tội còn ngờ.

+ Công bộ: Phụ trách mọi việc xây dựng cầu cống, đường xá, cung đình, sửa sang việc thổ mộc, đắp thành, đóng thuyền bè.

*Đứng đầu các bộ là Thượng thư, giúp việc có Tả thị lang, hữu thị lang. Dưới bộ còn có các Ty, Đứng đầu mỗi ty là Lang trung với Viên ngoại lang và chủ sự phụ giúp.[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 52


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.