Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 29




Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Trước đó vài ngày, Thi Lang tướng quân đánh xuống phía Nam, lấy lại được lãnh thổ khu vực đó, sự uy hiếp từ gia tộc Trịnh thị khiến Hoàng Đế canh cánh trong lòng đã bị đập tan, trên triều trên dưới một mảnh vui mừng.

Hiện giờ Cửu a ca sinh ra, phía Nam lại không còn loạn lác; vì muốn xoá đi bầu không khí ủ dột do Bát cách cách chết yểu, Khang Hi suy xét một hồi, bàn tay vung lên, lễ tắm ba ngày của Dận Đường phải nói vô cùng náo nhiệt và long trọng.

Đến tẩy rửa cho Dận Đường, trừ phúc tấn hoàng thất đức cao vọng trọng, còn có bà ngoại của hắn, là nương của Vân Tú, Hoàn Nhan thị.

Tin tức Nghi phi sinh a ca được khoái mã truyền đến Thịnh Kinh, kèm theo ân điển của Thái Hoàng Thái Hậu, chấp thuận cho thê tử của Tam Quan Bảo là Quách Lạc La phu nhân Hoàn Nhan thị, tiến thăm Dực Khôn Cung, khiến cả tộc Quách Lạc La kinh hỉ không thôi.

Hoàn Nhan thị trên đường đến Thịnh Kinh, đã thật lâu chưa được gặp hai tỷ muội Vân Tú và Vân Thư, trong lòng vô cùng nhớ. Lúc này nhìn cháu ngoại nhỏ khóc lảnh lót, tay chân khoẻ mạnh, trên khuôn mặt vẫn còn nét đẹp của bà tràn đầy từ ái, cảm thán nói với người bên cạnh: "Xem này, Cửu a ca rất giống nương nương ......"

Nương của Vân Tú không ở kinh thành, lại không có giao thiệp hay xã giao, nên nàng là gương mặt lạ đối với các phu nhân, phúc tấn của gia tộc khác. Nhưng cho dù vậy, với thân phận của nàng, cũng không một ai dám coi khinh.

Nghi phi là hòn ngọc trên tay thánh thượng, còn sinh được hai a ca khỏe mạnh, địa vị vững chắc như núi, quyền lực và lời nói trong cung càng có trọng lực hơn, điều này ai mà chẳng biết.

Dụ Thân Vương phúc tấn liền cười: "Giống Nghi phi nương nương năm phần, cũng giống Vạn Tuế Gia năm phần. Nhìn thử mặt mũi này xem, đều thừa hưởng những đường nét tốt nhất a!"

Giản Thân Vương phúc tấn vừa nghe, thò qua trêu ghẹo nói: "Ta lại cảm thấy, giống Vạn Tuế Gia đến sáu phần nha?"

Mấy người phụ nhân đàm luận đến khí thế ngất trời, Dận Kỳ đứng một bên nhón chân xem Ngũ a ca, nhìn một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Quách Lạc La mã ma* đúng là gạt người. Cửu đệ rõ ràng y như con khỉ, giống nương chỗ nào?"

*mã ma: bà ngoại

Nương hắn vừa đẹp lại ôn nhu, Cửu đệ nửa phần cũng không giống.

Thái tử và Tứ a ca một trái một phải đứng bên cạnh Dận Kỳ, vừa lúc nghe Dận Kỳ thầm thì nói nhỏ.

Dận Chân cẩn thận đánh giá Dận Đường một lúc lâu, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, "Ngươi nói đúng! Sinh ra hài tử xấu như vậy, Nghi nương nương chắc thương tâm lắm."

Nghe lời này, thái tử che miệng cười, bắt tay ở sau người, ho nhẹ một tiếng: "Tứ đệ Ngũ đệ, không được nói bậy. Tiểu Cửu nhăn dúm như vậy, nhưng sau này sẽ nẩy nở...... Các ngươi khi nhỏ cũng giống vậy còn gì?"

Đôi mắt Dận Kỳ mở to trừng hắn, Dận Chân được chỉ dạy bèn gật gật đầu, bỗng nhiên trở nên trầm mặc.

Hắn nhớ tới Lục đệ, cùng với Thất muội muội mà Đức nương sinh, hắn nhớ vào ngày trăng tròn đó, hắn vừa hưng phấn vừa kích động đến xem nàng, kết quả ngày hôm sau, Thất muội muội liền không còn nữa.

Còn có Bát muội muội của mẫu phi, hắn còn chưa được nhìn qua......

Mẫu phi có lẽ thương tâm nhiều lắm!

Thái tử không chú ý tới tâm tư của Dận Chân, sau khi cười xong, hắn cảm thấy rất là mới lạ mà nhìn Dận Đường, tán dương: "...... Sức lực Cửu đệ thật lớn."

Ngay sau đó hứng thú bừng bừng nói: "Đợi hắn trưởng thành, chắc chắn là một người uy vũ khí phách, mai mốt, cô gia sẽ tự mình dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung......"

Tam đệ và Tứ đệ cùng hắn đọc sách tại Thượng Thư Phòng, mấy người tuổi gần bằng nhau, hắn không có đủ lớn để chỉ dạy; chờ Dận Kỳ vào học, hắn nguyện ý dạy Dận Kỳ cưỡi ngựa bắn cung, nhưng Ngũ đệ lại cự tuyệt, thật thà nói hắn ngu đần phương diện này, sợ làm Nhị ca tức điên.

Lục đệ thì bị Đức phi nhìn chằm chằm, sau khi trải qua chuyện ở tiệc tết Vạn Thọ, Lục đệ liền không muốn chơi với Tứ đệ nữa. Nên hắn cũng không muốn dính dáng, đi ôm phiền toái vào người.

Thất đệ chân cẳng không tiện, không thể cùng các đệ đệ khác hoạt động như nhau; Bát đệ được nuôi dưới gối Huệ phi, coi như đã cột vào một thuyền với Đại ca, hắn mà muốn làm thân, chẳng phải là hại Bát đệ?

Nghĩ tới nghĩ lui, vậy mà không có một cái đệ đệ nào có thể thỏa mãn nguyện vọng làm võ sư của hắn, trong lòng tiểu thái tử rất là tiếc nuối.

Hiện tại tốt rồi, lại tới thêm một người là Cửu đệ.

Cửu đệ và Ngũ đệ cùng một mẹ đẻ ra, chính là Nghi phi nương nương, hắn không cần phải kiêng kị gì cả. Còn nữa, tiểu oa nhi chân cẳng mạnh khỏe cứng cỏi như thế, lại càng thích hợp hơn!

Chủ nhân buổi lễ tắm ba ngày là Dận Đường sao có thể ngờ đến cuộc sống bi thảm trong tương lai đang đợi hắn?

Lúc sau, khi Khang Hi giá lâm, hắn nắm long bào của Hoàng A Mã mà gào khan, dưới đáy lòng hừ một tiếng, có chút không dễ chịu.

Thất sách, thất sách quá.

Sớm biết như vậy, gia phải tích nướƈ ŧıểυ, sau đó trước mặt mọi người mà rải lên mặt lão gia tử, lúc này mới đúng là thống khoái!

Cơ hội ngàn năm có một cứ như vậy lọt qua khe hở giữa mấy ngón tay, thực sự đáng tiếc.

......

Lúc này, thái tử còn chưa nói xong, đột nhiên nghe đến tiếng nói lảnh lót chứa ý cười của Đại a ca Dận Thì vọng vào: "Việc dạy cưỡi ngựa bắn cung này, nào phiền Thái Tử gia như vậy? Ta là đại ca, lúc này cũng nên tỏ một chút bổn phận, làm hết sức mình, như thế, tương lai Cửu đệ mới không bị rớt lại phía sau."

Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.

Đức phi thân mình không khoẻ, cho nên không có tham dự. Quý Phi đỡ bụng, cười ngâm ngâm như cũ, phảng phất giống như lỗ tai không nghe thấy gì; chỉ có Vinh phi ý vị thâm trường mà liếc Huệ phi một cái.

Thái tử đang tươi cười thì tắt ngúm, đột nhiên dâng lên một cổ tức giận.

Thật là một đại ca tốt!

Cùng cô gia tranh đoạt tiểu Cửu cũng thôi đi, lại còn ám chỉ cô gia cưỡi ngựa bắn cung không bằng hắn......

Thái tử càng nghĩ càng giận, đáy mắt xẹt qua tàn khốc.

Nhớ tới lần tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung vừa rồi hắn thua Dận Thì, từ đó trong tối ngoài sáng, không ít thì nhiều, hắn đều bị người khác trào phúng. Dù hắn có là tượng đất thì cũng biết tức giận.

Lão Đại cho rằng hắn vì muốn giữ thân phận thái tử nên không muốn cùng người khác tranh cãi, không nghĩ tới, hắn chỉ là khinh thường mà thôi!

Hắn muốn thanh tịnh, nhưng những người này cứ muốn nhảy nhót trêu chọc hắn.

Trên khuôn mặt non nớt tuấn tú của thái tử hiện biểu tình ngoài cười trong không cười, Khang Hi đứng gần đó chú ý tới bên này, thấy có động tĩnh bất thường, giao tiểu Cửu lại cho ma ma, tiện đà xoải bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Mọi người liên tiếp quỳ xuống hành lễ.

Thái tử cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, Huệ phi lại đến hành lễ, chặn họng thái tử, tươi cười đầy mặt nói: "Bẩm Hoàng Thượng. Thái tử điện hạ thấy Cửu a ca, nói muốn dạy Cửu đệ cưỡi ngựa bắn cung, Dận Thì nhìn thấy cũng muốn dạy đệ đệ, nên nói hắn muốn tham gia dạy dỗ, hắn đúng là hơi có chút kích động...... Thần thiếp còn đang tính răn dạy hắn đây."

"Ra là như thế." Khang Hi nhìn vào mắt Đại a ca, lại nhìn vào mắt thái tử, cao hứng khóe miệng lên, nói với Huệ phi, "Tình cảm huynh đệ bọn hắn tốt như vậy, ngươi răn dạy cái gì? Nên khen thưởng mới đúng!"

Huệ phi không nói lại mà gật đầu, ngay sau đó áy náy nói: "Hoàng Thượng nói phải, là thần thiếp nghĩ sai rồi."

Một người hỏi một người đáp, Dận Thì vui mừng ra mặt, thái tử lại trưng ra nụ cười hoàn hảo, chỉ cod hay tay hơi hơi nắm chặt.

Huệ phi nói bậy bạ với Hoàng A Mã trước mặt bao nhiêu người, mọi việc đã xong cả rồi, hắn sao có thể nói với Hoàng A Mã sự thật được?

Hoàng A Mã luôn hy vọng huynh đệ hoà thuận, hắn thật sự không đành lòng để hoàng phụ thất vọng thương tâm, có khi lại còn sinh ra hiểu lầm, nghĩ hắn tâm địa xấu xa, châm ngòi ly gián......

Trong lòng thái tử trào lên vô tận ủy khuất, hắn cắn răng mà nghĩ, lão Đại có Huệ phi giúp đỡ, hắn lại không có nương ở bên, không có nương lo lắng cho hắn, không có nương tính toán tiền đồ cho hắn, cũng không có nương để hắn tâm sự.

Nếu nương của hắn còn sống thì thật tốt.

Lễ tắm ba ngày của Cửu a ca thuận lợi mà kết thúc, ai cũng có thể nhìn ra Vạn Tuế Gia rất sủng ái tiểu a ca.

Vài vị phúc tấn khi về nhà lại cùng gia nhà mình đề cập, trong lòng các vương tôn công tử đều đã tính toán, vừa háo hức chuẩn bị lễ vật cho tiệc đầy tháng sắp tới, chắc chắn phải dày hơn, cũng không quên gửi hạ lễ đến cho phía nhà ngoại của Cửu a ca bên Thịnh Kinh, lễ nghĩa mọi thứ đều làm hết sức cật lực.

Mọi người đều khen lễ tắm ba ngày thật sự long trọng, chỉ là trong đêm đó, không biết từ đâu lại truyền đến một lời đồn, lén lút ở trong bóng tối mà lên men.

Lời đồn đại nói, lễ tắm ba ngày của Cửu a ca so thế nào cũng kém hơn Lục a ca! Quy mô kém một bậc, không sang trọng bằng, không nô nức bằng.

Càng quan trọng hơn chính là tên được ban của hai vị a ca, điều đó đã nói lên tâm ý của Hoàng Thượng.

Một tên 'Đường', một tên 'Tộ', cái nào nặng cái nào nhẹ, ai là người sáng suốt đều biết rõ.

Chữ "Tộ" kia, có nghĩa là giang sơn xã tắc, nhìn xa hơn, nghĩa là —— ngôi vị hoàng đế!

Lời đồn đại cũng không có lan đến hậu cung, chỉ ở trên triều tạo nên gợn sóng nhè nhẹ mà thấm vào đáy lòng của các đại thần, ngay sau đó liền biến mất, như là chưa bao giờ xuất hiện.

......

Bên kia, vì Hoàn Nhan thị đến, nên trong Dực Khôn Cung là một bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp.

Trong phòng sinh, Vân Tú gặp lại nương mình, hai mẹ con ngồi tâm sự một phen, ngay sau đó liền cho người đến thiên điện thỉnh Lặc quý nhân. Lặc quý nhân vội vội vàng vàng chạy tới, thoáng chốc kinh hỉ mà khóc, nghẹn ngào kêu một tiếng nương.

Hoàn Nhan thị cũng rơi nước mắt, lôi kéo tay tiểu nữ nhi, đánh giá kỹ nàng từ trên xuống dưới.

"Nhìn xem, nay là ngày đại hỉ, sao lại khóc lóc cả rồi?" Vân Tú dựa vào giường, chớp chớp cắp mắt ửng đỏ, giận các nàng: "Thu nước mắt lại đi, chúng ta phải trò chuyện thật vui vẻ chứ."

"Đúng vậy, đúng vậy." Hoàn Nhan thị nở nụ cười, vỗ vỗ tay Lặc quý nhân, hiền hoà nói: "Nghe tỷ tỷ ngươi đi, đừng khóc, a?"

Trong phòng sinh là một mảnh hoà thuận vui vẻ, còn Dận Đường hiếm có lúc mà bị "Thất sủng", nằm trong lòng ngực Đổng ma ma, lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai nhỏ, cẩn thận nghe nương cùng Quách La mã ma nói chuyện.

Thanh âm đứt quãng, nghe không được rõ lắm: "A mã ngươi nói, có Tứ cách cách, Ngũ a ca cùng Cửu a ca, các nương nương cùng các gia tộc khác cũng đưa ra quyết định rồi...... Chúng ta tạm thời cứ ở ngoài cuộc, bên chỗ Dục Khánh Cung* kia, chờ mấy a ca trưởng thành...... Lại bàn bạc kỹ hơn......"

*Dục Khánh Cung: chỗ ở của thái tử.

Dận Đường nhẹ ô một tiếng, đá đá chân, ở trong lòng thở dài, cả hai đời, Quách Lạc La tổ phụ của hắn đều làm người minh bạch.

Đáng tiếc tuổi già khó giữ được thánh tâm, lại còn bị hắn kéo vào phe lão Bát, cuối cùng lại trắng tay không còn gì.

Cửu a ca chột dạ lại bi thương mà nhớ lại, đều gia tạo nghiệt.

Tổ phụ ngài cứ yên tâm, kiếp này gia sẽ không gây hoạ, cũng sẽ không tham dự vào việc đoạt vị, những việc sau này, chắc chắn sẽ không khiến ngài bị liên lụy.

Nhà ngoại của gia, vẫn sẽ được lão gia tử trọng dụng.

Chắc chắn là như vậy!

Có lẽ biết mẹ con Vân Tú đã lâu không gặp nhau, nên Khang Hi cho người truyền lời, nói qua giờ ngọ sẽ không tới Dực Khôn Cung, thuận tiện dặn dò cung nhân, nếu nương nương có chuyện gì, nhất định phải đến Càn Thanh Cung báo cho hắn đầu tiên.

Lúc Tiểu Lý Tử đến truyền lời, Hoàn Nhan thị cũng đứng ở bên cạnh, nàng vô cùng ngạc nhiên, sau đó trên mặt ngăn không được vui sướng.

Ai cũng nói Nghi phi nương nương được sủng ái tận trời, chỉ là mắt thấy mới tin là thật, hôm nay nàng rốt cục cũng yên tâm.

Cái này đâu chỉ là được sủng ái?

Hoàng Thượng quả thực đã đem Vân Tú khảm vào trong lòng rồi!

Chờ Tiểu Lý Tử lui ra, Hoàn Nhan thị ngồi ở bên giường, mặt tươi cười rạng rỡ, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng để tâm nương nương như vậy, nương nương cũng phải tận tâm đáp lại, thức ăn đồ bổ thường ngày cũng không nên quên, cần phải chăm sóc Hoàng Thượng kỹ hơn mới tốt."

Vân Tú mỉm cười lắng nghe, cũng không phản bác, nhẹ nhàng mà vâng một tiếng: "Nương yên tâm, ta biết."

Thụy Châu đứng hầu hạ một bên há miệng thở dốc, cứ mấp máy muốn nói lại thôi.

Nương nương mà biết mấy cái đó á?

Nàng âm thầm nói trong lòng, lời này nếu để Vạn Tuế Gia nghe được, không chừng sẽ lập tức rời Càn Thanh Cung, tới đây tìm nương nương tính sổ......

Hoàn Nhan thị lưu luyến không rời nhưng vẫn phải đi, Vân Tú bình phục lại tâm tình, phân phó Đổng ma ma đem Cửu a ca vào, sau đó cẩn thận nhận lấy rồi ôm vào trong lòng.

Động tác mềm nhẹ, mang theo một mùi hương rất dễ ngửi, khiến Dận Đường thư thái, mở to đôi mắt to, óng ánh nước mà nhìn nương nhà mình.

Vân Tú cũng không khác hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dận Đường, giống như muốn nhìn thẳng vào sâu trong tâm hồn của tiểu oa nhi.

Nương sao lại nhìn gia như vậy?

Cho tới khi Cửu a ca thẹn thùng mà vặn vẹo thân mình, bẹp miệng một cái rồi nhắm mắt lại, lúc này Vân Tú mới dời đi tầm mắt, nội tâm căng chặt cảm thấy thả lỏng một chút.

Hài tử bé nhỏ như vậy, mặc dù biểu tình rất phong phú, nhưng tình cảm trong mắt lại không phải giả.

Đó là sự toàn tâm toàn ý ỷ lại mẹ ruột của mình!

Với lại, nàng cũng có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, không biết là từ chỗ nào tới......

Vân Tú nghĩ vô cùng nhập tâm, một lần nữa rũ mắt nhìn chăm chú nhi tử, ngay cả âm thanh thông báo bên ngoài cũng không nghe thấy.

Chờ thái tử nhẹ nhàng kêu một tiếng Nghi phi nương nương, nàng bỗng nhiên sửng sốt.

Ngẩng đầu liền thấy thái tử mặc một thân vàng sậm đầy phúc khí, đứng ở ngay bước ngoặt chỗ bình phong, trong mắt ánh lên hâm mộ nhìn về phía tã lót đỏ trong lòng Vân Tú.

Mới vừa rồi hắn đều thấy được, Nghi phi chăm chú nhìn vào mắt Cửu đệ...... Ánh mắt đó, là thứ hắn chưa bao giờ gặp qua.

Tại lễ tắm ba ngày, hắn đã trải qua muôn vàn cảm xúc, ủy khuất, thương cảm, những nỗi niềm đó cứ đè nặng trong lòng không thể xoá được, trong lòng thái tử cứ âm ỉ không biết phải nói như thế nào, ma xui quỷ khiến lại đi tới Dực Khôn Cung.

Bởi vì Nhân Hiếu Hoàng Hậu mất sớm, thái tử cũng chưa bao giờ nhìn thấy nương, chỉ có thể từ những lời kể của cung nhân, trưởng bối, vụn vặt mà chắp vá ra hình tượng của nương mình.

Nương rất hiền thục, phóng khoáng, ôn nhu, hơn nữa rất yêu thương hắn.

Nửa năm này, thái tử thường dạy tiếng Hán cho Dận Kỳ, cũng thường mang Dận Chân chạy tới Dực Khôn Cung chơi, dần dần, hắn cũng có nhận thức rõ ràng về Vân Tú.

Bất luận là tiểu Ngũ hay là tiểu Cửu, Nghi phi nương nương cũng đều yêu thương, cái nhìn tiểu Cửu chăm chú của Nghi phi nương nương lúc nãy, càng khiến hắn rung động trong lòng.

Thái tử chỉ mới mười tuổi, trừ bỏ vị trí hoàng đế tương lai, trừ bỏ học thức tu dưỡng đầy người, thì sâu bên trong nội tâm còn có bén nhọn, có mẫn cảm.

Những cảm xúc này, ngày thường hắn đều giấu dưới đáy lòng, không hề kể với ai, kể cả Hoàng A Mã.

Nghi phi đối xử với hắn không hề có ác ý, thậm chí rất là thân thiện, thái tử làm sao mà không nhận ra?

Lọ rửa bút hình con mèo nhỏ mà Hoàng A Mã tặng cho Nghi phi, hiện giờ còn đang nằm trên án thư* của hắn đây.

*án thư: bàn dùng để xếp sách, nghiên bút.

Chỉ trong nháy mắt mà thái tử đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Vân Tú như thế nào cũng không đoán được thái tử sẽ tới một mình, nàng giật mình xong vội nói: "Thái Tử gia sao lại đến đây? Lại còn không sợ bị bẩn! Nơi này không phải chỗ ngài nên tới đâu. Thụy Châu, mau đưa điện hạ ra ngoài......"

Thụy Châu cuống quít lên, thái tử xua xua tay, ngăn nàng lại, nhấp nhấp miệng: "Cô gia không sợ bẩn, cô gia là tới xem Cửu đệ và Nghi mẫu phi."

Tiếng gọi Nghi mẫu phi này trực tiếp làm Vân Tú đứng hình, ngay cả Dận Đường đang lim dim sắp ngủ cũng bị chấn động, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Lão thiên ơi!

Thái tử từ nhỏ đã bị lão gia tử nuôi tới mức kiêu căng, nghe nói, năm đó khi Hiếu Chiêu Hoàng Hậu lên ngôi, thái tử chỉ kêu nàng là Hoàng Hậu nương nương, chưa bao giờ kêu Hoàng Mẫu phi, chuyện đó cũng được lão gia tử ngầm đồng ý.

Chính thê của Hoàng Thượng còn bị gọi như thế, vậy còn thiếp của Hoàng Thượng thì sao, thái tử cũng là dựa theo phân vị mà xưng hô, thí dụ như Hoàng Quý Phi nương nương, Quý Phi nương nương, Huệ phi nương nương......

Thánh thần ơi. Thái tử học theo lão Tam lão Tứ hồi nào mà kêu nương hắn là "Nghi mẫu phi" vậy?!

Thụy Châu dại ra sau một lúc lâu, cũng kinh sợ hệt chủ tử.

Vân Tú đầu tiên là sửng sốt, sau khi trầm mặc một lát liền lộ ra tươi cười nhu hòa: "...... Tiểu Cửu đã ngủ rồi, không bằng ngày khác Thái Tử lại đến nhé?"

"Cửu đệ mới sinh không lâu, vậy nên sẽ ngủ rất nhiều." Thái tử gật gù một tiếng, xê dịch bước chân, "Lần tới cô gia lại đến xem hắn."

Ngay lúc xoay người sắp đi, trong lòng ngực bỗng nhiên ập tới một mảng xúc động, thái tử hít sâu một hơi, chậm rãi đem việc ở lễ tắm ba ngày nói ra.

Dứt lời, hắn mờ mịt hỏi: "Nghi mẫu phi, cô gia nên làm như thế nào đây?"

Hắn vốn muốn kể với Hoàng A Mã tình hình thực tế, oán giận Dận Thì dĩ hạ phạm thượng, khinh người quá đáng, oán giận Huệ phi giành chân nói trước, thay trên đổi dưới, ý đồ đáng chết, nhưng lý trí ngăn trở hắn, hắn không thể làm như vậy.

Lúc này, thời gian Vân Tú trầm mặc có chút lâu hơn.

Thái tử thấp giọng nói cực nhỏ: "Cô gia nói nhiều rồi.", sau đó nặng nề nâng giày lên chuẩn bị cáo từ, lúc này Vân Tú bỗng nhiên mở miệng.

Nàng nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng thích huynh đệ tình thâm, ngươi phải làm cho hắn xem, làm đến độ hoàn hảo không có chút sai sót, làm đến mức Đại a ca không thể chịu đựng nổi; Hoàng Thượng muốn huynh đệ luôn phải giúp đỡ, nhường nhịn nhau, ngươi liền phải cực kỳ khiêm nhường, lùi được cứ lùi, lùi đến mức khiến Đại a ca tiếp tục cảm thấy không chịu đựng nổi."

"Như vậy, Huệ phi sẽ không bắt được ngươi. Ngươi càng lùi đến mức bị ủy khuất, Đại a ca sẽ là người càng chịu bực dọc hơn ngươi; ngươi bình tĩnh không vội, còn Đại a ca lại nóng nảy, ai thua ai thắng, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?"

Cuối cùng, Vân Tú cười: "...... Chịu ủy khuất, không nhất thiết là phải chịu đựng. Chỉ cần khóc đúng chỗ, khóc thật tâm, ai cũng sẽ đau lòng!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhấn mạnh một lần nữa: Truyện ta viết, so với lịch sử, chỉ là bạn của lịch sử thôi a! Không giống với lịch sử được, thật sự không viết giống lịch sử được, đây là truyện dựa trên lịch sử thôi mà aa!!

Đây là sảng văn, ngọt văn mà, chỉ cần vui vẻ là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.