Sủng Hôn

Chương 1




Edit: Meimei

Du Hạ bị xóc nảy của máy bay mà bừng tỉnh, cảm giác mất trọng lượng làm cô phải ôm chặt tay ghế.

Phát thanh trên máy bay không ngừng lặp lại: “Bởi vì máy bay gặp vùng nhiễu động trời trong khiến gây ra tình trạng rung lắc, xóc nảy. Xin quý khách không nên lo lắng. Qúy khách hãy ngồi yên vào vị trí của mình và thắt dây an toàn. Qúy khách nào đang sử dụng phòng vệ sinh cũng hãy nắm chặt vào tay vịn bên trong phòng…”

Đang là đầu thu mà nhiệt độ trên máy bay lại thấp, Du Hạ rùng mình một cái. Cô tỉnh táo lại, đưa tay nhu nhu mi tâm. Nghĩ đến cơn ác mộng lúc nãy, trong lòng cô không khỏi sợ hãi.

”Summer lão sư, cô không sao chứ? Có muốn uống chút nước không? Xóc nảy một chút nữa sẽ hết, cô không cần sợ hãi.”

Du Hạ quay đầu lại nhìn chủ nhân của thanh âm này, là một người xa lạ, cô không biết người đó. Trước khi cô ngủ, vị trí bên cạnh cô là một đại thúc, sao bây giờ lại là người khác?

”Anh là?”

”Tôi là Hứa Hàng, là nam chính của bộ phim đang ăn khách năm nay <Thần tượng kiểu mới>. Lúc nãy nhìn thấy cô ở đây cho nên tôi tự chủ trương đổi chỗ ngồi, hy vọng không quấy nhiễu đến cô.” Hứa Hàng tự giới thiệu bản mình.

”Tuyển chọn diễn viên tôi không làm chủ được, anh nói với tôi cũng vô dụng. Ánh mắt Du Hạ lạnh lẽo nhìn người ở phía sau Hứa Hàng đang đưa điện thoại lên chụp ảnh nhất thời sinh ra chán ghét. Công ty và tác phẩm của cô trong mấy năm gần đây đều trở thành miếng mồi ngon của mấy ngôi sao mới. Kịch bản mới của cô ngay cả dàn ý còn chưa có mà đám người kia đã bắt đầu rục rịch tranh giành rồi, cô mấy ngày nay đều bị mấy diễn viên kia quấy nhiễu.

”Tôi không có ý kia.”

”Những phương diện khác tôi càng không có ý gì.” Du Hạ mang tai nghe lên, ngăn cách tiếng nói của người bên cạnh, kéo khẩu trang lên.

Từ Thành Đô bay tới thành phố S mất 3 giờ, Du Hạ bị người đàn ông bên cạnh quấy nhiễu 2 tiếng rưỡi, mùi nước hoa trên người anh ta cứ nồng nặc xông vào mũi cô.

Máy bay hạ cánh, Du Hạ là người đầu tiên xuống máy bay, cô hít sâu mùi không khí trong lành. Lần này cô đi vì việc riêng, không nghĩ đến sẽ bị người khác nhận ra, quả thực phiền toái.

Lúc chờ nhận hành lý, Du Hạ nhân điện thoại của Tô Minh gọi đến.

“Tô tổng.”

“Hạ cánh rồi?”

“Ân.”

Bởi vì vừa mới xuống máy bay nên giọng nói miễn cưỡng không có tinh thần

“Có việc?”

Tô Minh là biên tập mà Du Hạ hợp tác sớm nhất. Sau khi tốt nghiệp đại học, Du Hạ trở về nước, sau đó cùng với Tô Minh thành lập công ty điện ảnh Hạ Minh, hiện tại trong giới giải trí, công ty cũng có một địa vị nhất định.

”Tôi đang ở sân bay, tiện thể đón cô luôn.”

Du Hạ quay đầu nhìn phía cửa ra. Bởi vì mắt kính để trong va li hành lý cho nên mọi thứ cách xa ba thước cô đều không nhìn rõ, mọi thứ đều lờ mờ. Tô Minh rất ít khi đến đón người. Chẳng lẽ cô ấy đổi tính.

“Cô đến đón tôi?”

Phía đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một loạt thanh âm la hét kích động lấn át cả giọng của Tô Minh. Du Hạ đưa điện thoại ra xa một chút nếu không cô sẽ bị thủng màng nhĩ mất. Đây là đến đón cô? Nhưng mà chưa nói xong thì điện thoại đã bị cắt.

Du Hạ gửi tin nhắn: “Cô còn muốn đón ai? Người của công ty?”

Tô Minh giống như bị bốc hơi, không thấy hồi âm. Du Hạ nhanh chóng cất điện thoại, bước nhanh đi lấy hành lý. Lúc chờ để nhận hành lý của mình, tiếng thét chói tai từ bên ngoài giống hệt như trong điện thoại truyền đến. Mọi người đang chờ đợi lấy hành lý cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn. Không biết hôm nay ở sân bay xuất hiện đại nhân vật gì?

Du Hạ thu hồi tầm mắt chuyên tâm chờ hành lý. Cô đối với chuyện này không thấy có gì kỳ quái. Lấy được hành lý, Du Hạ đẩy hành lý ra cửa thì bị chặn lại. Hôm nay có đội ngũ fan đón tiếp long trọng và khoa trương cho nên bảo an phải hết sức giữ gìn trật tự, dùng hết toàn lực mới tạo ra được một lối đi nhỏ.

Nhìn phía ngoài cửa không thấy Tô Minh, Du Hạ đành phải lấy điện thoại ra gọi, không có người bắt máy. Fan chen lấn ở cửa ra vào, Du Hạ không đi ra được nên cô đành dừng lại đứng chờ.

Fan la hét hỗn tạp cho nên không thể nghe rõ được bọn họ đang gọi tên ai.

Fan chen chúc la hét tầm năm phút thì nhân vật chính mới xuất hiện ở thang cuốn. Fan bị ngăn ở bên ngoài, trong nháy mắt bọn họ liền như điên như cuồng chạy hướng về phía thang cuốn, hẳn là đi bãi đỗ xe.

Du Hạ cũng định đi về phía bãi đỗ xe, phía sau liền có người gọi: “Du tổng.”

Du Hạ quay đầu lại nhìn thấy Tô Minh đeo khẩu trang, trên mặt dán băng dán, trong tay ôm một đống tranh và ảnh. Dưới chân không mang giày cao gót và mang một đôi giày thể thao. Cô ấy mặc một bộ đồ đen nhìn giống như mấy vệ sĩ, trong ngực ôm một tấm áp phích in hình mặt người chibi. Du Hạ híp mắt không nhìn rõ hình ảnh đó là ai.

”Cô đến đón tôi, còn muốn làm như vậy?”

Tô Minh giúp Du Hạ kéo hành lý, gương mặt tiến sát đến trước mặt Du Hạ:

“Tư Dĩ Hàn!”

Thanh âm của Tô Minh không khỏi kích động: “Tư Dĩ Hàn vừa rồi mới liếc nhìn tôi một cái, tôi hiện tại chân còn run đây này! Anh ấy thật quá đẹp trai!”

“Cô nói ai?” Du Hạ quay đầu, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo hiện lên một chút độ ấm: “Người vừa mới đi khỏi đó là ai?”

“Tư Dĩ Hàn! Hàn thần! Hàn thần của chúng ta ở cái địa phương quỷ quái Châu Phi kia bế quan hai năm rốt cuộc đã trở lại!”

Tô Minh kích động đưa điện thoại có chụp ảnh của Tư Dĩ Hàn lên cho Du Hạ xem: “Thấy không? Gương mặt tuyệt thế vô song này, dáng người đẹp, chân dài này. Ôi, tôi muốn ngất quá!”

Ảnh chụp rất nhiều, đều là hình của một người khoác áo đậm màu, đầu đội mũ, mang khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy rõ một đôi chân dài kia. Thân cao 1m8, chân vừa thẳng lại vừa dài.

”Châu Phi? Sao lại xuất hiện ở sân bay quốc nội?”

”Ở Trùng Khánh hơ khô thẻ tre*. Hôm qua anh ấy mới hơ khô thẻ tre xong đã đưa lên hot search. Cô a, cũng coi như là người trong giới giải trí rồi, như thế nào mà cập nhật tin tức mới chậm như vậy?”

*Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm

“Anh ấy đi một mình?”

“Còn có quỷ.” Nói đến quỷ, gương mặt Tô Minh liền kéo xuống, dùng sức lực kéo hành lý của Du Hạ đi đến thang cuốn, giọng điệu cũng lạnh nhạt đi rất nhiều, lộ ra vẻ ghét bỏ: ”Đồng sự.”

“Đồng sự?”

“Người cùng diễn với anh ấy, nữ chính của Đông Phương, chắc là gặp nhau trên máy bay nên xuống cùng.” Tô Minh một tay kéo hành lý, một tay cầm điện thoại lướt weibo: “Hy vọng fan của cô ta tự biết lấy mình, không cần phải làm mấy cái suy đoán lung tung.”

Tư Dĩ Hàn xuất đạo mười năm, chỉ có duy nhất một tin đồn có bạn gái đó chính là Lâm Họa. Lần đầu tiên bọn họ hợp tác là lúc Tư Dĩ Hàn xuất đạo quay mv. Bộ phim mới nhất của Tư Dĩ Hàn <Đông Phương> Lâm Họa cũng đảm nhiệm nữ chính. Tư Dĩ Hàn cao lãnh, không tiếp xúc với nữ diễn viên nào. Lâm Họa là người duy nhất.

Khi các cô đến bãi đỗ xe, xe của Tư Dĩ Hàn đã rời đi. Từng tốp fan tụm năm tụm ba cầm di động sôi nổi thảo luận Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn vì quay <Đông Phương> mà bế quan hai năm. Hai năm không lộ diện đã khiến fan sớm nghẹn khuất rồi. Hôm nay cuối cùng cũng có được cơ hội phát tiết.

Du Hạ bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa xe phía phó lái ngồi vào, tháo khẩu trang xuống đặt qua một bên. Tô Minh lấy ra hai chai nước, đưa cho Du Hạ một chai, ánh mắt nhìn Du Hạ: “Chị em à, cô sao đến địa phương như Tây Tạng một tháng mà không đen chút nào?”

Du Hạ đâu chỉ không đen mà còn trắng đến quá đáng. Ngũ quan của cô tinh xảo, gương mặt trái xoan, mắt to trong suốt rất linh động, da trắng nõn nà. Đèn trong xe chiếu sáng gương mặt của cô, làn da trắn mịn nỏn nà như được phủ thêm một tầng băng lãnh. Khi cô uống nước, lông mi rũ xuống, không trang điểm nhưng đẹp vô cùng.

”Chị em à, mỗi lần nhìn cô, tôi đều muốn nói tạo hóa thật bất công, chúng ta đều là con người hết mà.”

Du Hạ nâng mắt lên nhìn Tô Minh, nói cái gì mà văn thơ vậy?

Tô Minh: “Mỹ nhân, thiếu đi một chữ chính là một trời một vực.”

Tô Minh hát xong mấy câu du hí thì nói: “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm không? Đón gió tẩy trần cho cô.”

Ngón tay trắng nõn tinh tế của Du Hạ cầm bình nước đặt nó về xuống, nhu nhu trán: “Hôm nay trên máy bay gặp được một nam diễn viên, cái mùi nước hoa của anh ta nồng muốn chết. Đau đầu, tôi muốn về nhà ngủ, hẹn bữa khác vậy.”

”Ai a?”

“Tên là gì Hứa Hàng ấy.”

”Tôi biết hắn. Công ty của họ, từ ông chủ cho đến mấy người phía dưới đều cực low nha, cực kỳ ồn ào. Cô hôm nay có thể sẽ bị lên hot search đấy.”

Tô Minh khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: “Xem ra đêm nay phải tăng ca.”

Bởi vì kẹt xe cho nên ba giờ sau xe mới đến trước cửa khu biệt thự của Du Hạ. Tô Minh không cùng xuống với Du Hạ. Miệng của Tô Minh thật sự quạ đen. Du Hạ đã bị lên hot search cùng với Hứa Hàng.

Chiếc xe việt dã nhanh chóng rời khỏi, Du Hạ nâng hành lý bước lên từng bậc thang.

Bốn phía đều tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn đường chiếu xuống. Du Hạ lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa muốn đưa tay bật đèn thì phát hiện đèn trong phòng đã được bật sáng. Trong lòng Du Hạ cả kinh, lấy di động ra ấn sẵn 110. đồng thời đẩy cửa ra.

Phòng khách vang lên một tiếng, Du Hạ cầm lấy cây gậy đánh golf dựng ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất.

Tư Dĩ Hàn mặc đồ ngủ ở nhà màu trắng, cổ áo hơi rộng lộ ra đường cong mê người của xương quai xanh. Dưới thân mang quần dài ôm trọn đôi chân thẳng tắp. Trên tay cầm ly thủy tinh. Ánh đèn chiếu xuống ánh lên hàn quang trên gương mặt anh. Anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua, giọng nói băng lãnh trầm ấm: “Đã trở về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.