Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, nâng mặt cô, lòng bàn tay thô ráp giúp cô lau nước mắt trêи khóe mắt. Cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài dừng trêи đầu ngón tay anh, cả người xấu hổ ngọt ngào.
Anh luôn phá vỡ nguyên tắc và kế hoạch ban đầu vì cô, lần lượt nhượng bộ trước mặt cô. Mà những điều này lại cố tình chua xót đến ngọt ngào, khó có thể dứt bỏ.
Bối Dao lúc đầu có rất nhiều lời muốn hỏi, muốn biết anh có mệt hay không, đau hay không, nhưng nam nhân trước mặt vĩnh viễn sẽ không tố khổ, cũng sẽ không sa vào quá khứ.
Cô còn muốn hỏi anh có phải vì mình nên mới lựa chọn con đường vừa khổ vừa khó đi thế này không nhưng lời đã đến bên miệng cô lại nuốt vào.
Anh mẫn cảm như vậy, cũng không thể để anh hiểu lầm cô vì áy náy nên mới nói thích anh.
Không sao cả, tương lai mới khiến người ta càng vui mừng.
Có lẽ do tuổi trẻ khí thịnh, trong ngực anh vô cùng ấm áp, thân thể nam nhân rắn chắc khiến người cô chỉ một lát đã ấm lên. Thời gian thăm tù sắp hết, cô nhẹ giọng nói: “Bùi Xuyên, năm mới vui vẻ.”
Thiếu nữ tìm tìm trong túi, lấy ra một cái thẻ ngân hàng cùng một ít tiền giấy, toàn bộ nhét hết vào trong tay anh nói: “Em nghe nói ở đây cũng có thể mua đồ, Bùi Xuyên, nếu anh lạnh và đói thì phải nhờ người mua đồ cho, biết không?”
Anh cầm lấy thẻ ngân hàng cùng tiền giấy, nhìn cô gái ngốc này.
Anh còn có quá nhiều quá nhiều chuyện chưa nói với cô, người đàn ông tốt vĩnh viễn sẽ không tiêu tiền của người con gái của mình. Nhưng cô ngốc như thế, nếu như bị người ta lừa thì thật là đáng thương.
Bùi Xuyên đem mấy thứ này để lại vào trong túi cho cô, sờ sờ tóc cô nói: “Ở đây anh không cần mấy cái này. Kim cương đã bán chưa?”
Cô lắc đầu.
Bùi Xuyên nói: “Em đem nó đi bán, đến trung tâm thành phố mua một ngôi nhà.” Cũng may kim cương và vàng vĩnh viễn sẽ không mất giá trị.
Cô nói: “Không bán, về sau để anh mang đi khảm nhẫn.”
Anh không thể tin được mà nhìn cô.
Cô rũ mắt xuống, hai hàng lông mi như hai cái quạt nhỏ: “Bùi Xuyên, anh ở chỗ này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, mỗi người đều sẽ phạm lỗi lầm trong đời, phạm sai lầm là chuyện xấu hổ, nhưng sửa lại và đền bù không phải là xấu hổ. Chúng ta nhìn thẳng vào sai lầm, đền bù sai lầm, nhưng không thể xem nó thành sỉ nhục cả đời không rửa sạch được. Về sau anh phải nhìn về phía trước, được không?”
Cô nói: “Bùi Xuyên, không được xem thường chính mình.”
Yết hầu anh khô khốc đến phát đau, một chữ cũng không nói nên lời. Cô gái nhỏ như cô, mềm mại thành một đoàn khiến người ta không biết phải làm sao.
Sau một lúc lâu, anh mới nói: “Ừ.”
Cô cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, thanh âm ôn nhu: “Anh còn phải ở đây bao lâu nữa, Bùi Xuyên?”
Anh thấp giọng nói: “Tám năm.”
Trong mắt cô cũng không hề có thất vọng, ngược lại cô cười nói: “Vậy em đi hỏi bác cảnh ngục xem lần thăm tù tiếp theo là lúc nào, đến khi đó em lại vào thăm anh nhé?”
“Ừm.”
Cô đi theo cảnh ngục ra ngoài, lúc này gió tuyết đầy trời đã nhỏ đi nhiều. Sắc trời có chút ám trầm, trêи chiếc xe đạp đã đọng lại một lớp tuyết thật dày.
Cô vỗ rơi tuyết đọng rồi ngồi lên xe, một lần nữa quấn khăn quàng cổ, bóng dáng nhỏ bé dần dần biến mất trong gió tuyết.
Cơ thể mảnh mai như thế lại có lực lượng cực lớn.
Ngày thường mọi người chưa bao giờ nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi lạnh băng này xúc động như vậy, nhưng lúc cô gái này đến cả người Bùi Xuyên đều như dán trêи người cô.
Cảnh ngục cười lắc lắc đầu, sau đó hỏi Bùi Xuyên: “Cậu lừa con gái nhà người ta làm gì?”
Làm gì có tám năm? “Nhà giam số 7″ không giống những nhà giam khác, đây được xem như cái nôi cải tạo nhân tài. Biểu hiện của Bùi Xuyên vô cùng tốt, lúc trước anh còn tự thú, hơn nữa lúc ấy cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, không chỉ có vậy, còn có công trong việc giúp triệt phá tổ chức tội phạm kia.
Bên ngoài thì Bùi Xuyên bị xử 8 năm nhưng sau khi đến “Nhà giam số 7″ này rồi thì Bùi Xuyên cầm tới tay hiệp nghị bốn năm.
Vì quốc gia làm việc bốn năm, tư tưởng phẩm hạnh phải đoan chính, ngày thường cũng phải tiếp thu giáo ɖu͙ƈ thật tốt, tiếp tục học tập. Đương nhiên, định kỳ cũng phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Chờ đến khi thời gian thỏa thuận của mỗi người qua đi, bọn họ vừa ra ngoài chính là trở thành cán bộ nhà nước.
Một người trẻ tuổi như Bùi Xuyên rất có tương lai. Vốn là người tài cao, bởi vì niên thiếu hoàn cảnh trưởng thành không tốt nên mới lầm đường lạc lối mà thôi. Người như vậy quốc gia sẽ lại cho một cơ hội nữa.
Bùi Xuyên đã “ngồi tù” hơn một năm, còn hơn hai năm nữa là có thể ra ngoài.
Bùi Xuyên không trả lời câu hỏi của cảnh ngục.
Anh chỉ là tự cấp cho cô một cơ hội cùng đường lui trong tương lai.
Bùi Xuyên tiếp tục trở về cùng nhóm “Bạn tù” ăn bữa cơm đoàn viên.
Anh một đôi đũa mới, nâng bát lên, đám “Bạn tù” không có lương tâm này sớm đã kẹp hết thịt, chỉ còn lại chút nước canh. Anh vẫn bình tĩnh ăn cơm trắng cùng nước canh, vẫn như cũ không có biểu tình gì.
“Tiền sinh vật học giả” Thành Tranh Hải cười nói: “Bùi Xuyên a, tâm tình không tồi nha?”
Bùi Xuyên nghiêm mặt không lên tiếng. Ở chỗ này anh là nhỏ tuổi nhất, về phương diện này có ai ở đây mà không phải nhân tinh, nhưng mà Bùi Xuyên rất bình thường.
Trong “Nhà giam số 7″ đều là người có tương lai hy vọng, bởi vậy bọn họ sống rất hài hòa, nói không chừng sau này lại có thể làm đồng nghiệp của nhau.
Vài người nhìn bộ dáng quạnh quẽ của Bùi Xuyên thì không biết ai bắt đầu phì cười trước.
Thành Tranh Hải vỗ đùi cười đến không được: “Bùi Xuyên, vui vẻ thì cậu liền cười một cái, một hai phải nghiêm mặt ăn cơm làm cái gì chứ?”
Bùi Xuyên dừng đũa, nhìn đám người trước mắt này.
Có người thật sự nhịn không được nói: “Bùi Xuyên, trêи cổ cậu là dấu son tiểu tình nhân cọ lên kìa. Ai da, trong lòng cậu chắc đang vui muốn chết thế mà làm khó cho cậu còn bĩnh tĩnh ở chỗ này ăn cơm!”
“Làm khó, làm khó.”
Bùi Xuyên buông bát, hướng chỗ cổ mà cô gái nhỏ vừa mới cọ cọ qua sờ, quả thật thấy đầu ngón tay có một đạo son môi hơi nhạt, không biết cô gái nhỏ cọ lên lúc nào. Giống như vẫn thoang thoảng mùi hương của cô.
Bùi Xuyên rốt cuộc cũng cười, nói với đám người đùa giỡn: “Cút.”
Mọi người cười ha ha.
Mùa đông này thật sự cũng không quá lạnh.
Ngay từ đầu lúc Bùi Xuyên mới tiến vào, so với lão nhân trong đây còn nỗ lực hơn. Sau đó không lâu, không biết là ai nói rằng về sau Bùi Xuyên muốn làm một nhà khoa học.
Từ nơi này đi ra ngoài còn có thể làm nhà khoa học đã ít càng thêm ít, nhưng mà anh hết ngày dài lại thâu đêm, thập phần nỗ lực.
Không có ai hiểu nổi phần cố chấp này là từ đâu đến, nhưng hiện tại, sau một năm có người đến thăm anh thì mọi người mới hiểu được. Có vài người, niềm tin và tình yêu trong lòng họ vĩnh sinh bất diệt, cho dù khổ sở bao lâu thì trước sau vẫn nhớ rõ hết thảy.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ đi máy bay, Bối Dao nói đến nhà khoa học giống như nói đến đại anh hùng, trong mắt cô là nhiệt tình yêu thương và chờ mong đối với thế giới này.
~~~
Bối Dao tìm được anh thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Con người sợ nhất chính là không có hy vọng. Ngày “thăm tù” tiếp theo là vào tháng tư sang năm, khi đó đã là mùa xuân.
Bây giờ đã sang năm mới, Bối Dao tất nhiên không có khả năng trở về thành phố C vì thế cô về ký túc xá.
Hiện giờ cô không cần chạy qua học viện luật nữa mà có thể yên tâm học chuyên ngành của mình.
Vào tháng 2, kỳ nghỉ kết thúc, các bạn học lục tục trở lại.
Người đầu tiên đến phòng ngủ chính là cô nàng người bản địa thành phố B Tần Đông Ni. Tần Đông Ni còn tưởng mình là người đến sớm nhất nhưng lúc thấy Bối Dao vừa từ thư viện về thì cô nàng kinh ngạc nói: “Dao Dao, cậu đến sớm vậy?”
Bối Dao cười gật gật đầu.
Năm 2010 này học y là phải học 5 năm, Tần Đông Ni thấy cô ôm một chồng thư tịch*rất dày thì thò lại gần xem: “Đây đều là sách gì? A? Hộ lý mát xa, Dao Dao, chúng ta không học cái này, cậu đọc cái này để làm gì?”
*Thư tịch: sách và các tài liệu thành văn, thường nói về loại sách và tài liệu cũ, có từ lâu đời (nói khái quát).
Bối Dao dọn xong đống sách thì chỉ cười không nói gì. Cô tuy rằng không ngại thân thể Bùi Xuyên nhưng cô không thích đem chuyện anh để ý ra để thuận miệng nói chuyện phiếm.