“Bùi Xuyên!” Bọn họ giương cung bạt kiếm không đến nửa phút thì Bối Dao đi đến, phát hiện một nam sinh đang chảy máu mũi. Cô nhìn Bùi Xuyên còn đang muốn động thủ với Hàn Trăn thì trái tim cũng suýt ngừng đập.
Bọn họ đang làm cái gì?
Bùi Xuyên đưa lưng về phía Bối Dao.
Hàn Trăn thấy lúc Bối Dao gọi tên thiếu niên kia thì hung ác và phẫn nộ trong mắt cậu ta đều không thấy nữa, thay thế là tận cùng đau khổ cùng thất bại.
Bùi Xuyên không xoay người, anh không muốn Bối Dao thấy bộ dáng ghen ghét đến nổi điên này của chính mình. Anh đẩy hai nam sinh giữ chặt mình ra, đi về phía cổng trường Lục Trung.
Ánh mắt Bối Dao dừng trêи mặt Hàn Trăn nói: “Thực xin lỗi, cậu trước đưa bạn cậu đi xem bác sĩ, tiền thuốc mình sẽ trả, còn nam sinh mới vừa kia…… cảm xúc của cậu ấy không tốt, tớ đi xem cậu ấy trước, xin lỗi.”
Cô chạy theo con đường nhỏ đến cuối rừng cây của Lục Trung.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp ʍôиɠ lung ven đường, Bối Dao nhìn thấy rõ bóng dáng của anh.
“Bùi Xuyên!”
Anh dừng bước chân lại, nhắm mắt.
Bối Dao thở hồng hộc, chạy đến trước mặt ngăn anh lại: “Cậu làm sao vậy? Sao lại đánh người?”
Anh trợn mắt, trong con ngươi đen nhánh chiếu ra bộ dáng của cô.
Thực ra người anh muốn đánh nhất rõ ràng là Hàn Trăn. Nhưng mà anh lại sợ hãi một màn này, cô sẽ thấy anh như thế nào?
Rõ ràng là đầu tháng năm, đã tiến vào mùa hè nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh.
Bùi Xuyên rũ mắt nói: “Bọn họ đang thảo luận về chuyện của cậu và Hàn Trăn.”
Bối Dao: “……” A, từ khi nào mà cô lại có cái gì với Hàn Trăn vậy? Sao chính cô lại không biết.
Nhưng thiếu niên hạ ánh mắt, dừng ở bóng dáng dưới ánh đèn cây cổ thụ chiếu xuống. Sắc môi tái nhợt, không biết là vì khổ sở hay vì cái gì khác. Cô muốn anh nói lời thật lòng, anh hiện tại đã nói rồi.
Trong lòng Bối Dao có một suy đoán hoang đường, anh vừa rồi tức giận là bởi vì mình sao.
Cô nói: “Tớ và Hàn Trăn có chuyện gì sao?”
Sắc môi thiếu niên càng trắng hơn, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt bị bức đến tuyệt cảnh mà nhìn cô.
“Quà sinh nhật 18 tuổi.” Còn muốn anh nói rõ ràng hơn sao? Rốt cuộc cô phải đem tâm tư của mình phơi bày hoàn toàn cô mới có thể buông tha mình sao!
Bối Dao nói: “Cậu nói là nụ hôn đầu tiên sao?”
Bùi Xuyên gắt gao cắn chặt răng.
Anh không bao giờ muốn nói một lời nào với cô nữa. Trái tim như bị người ta siết trong lòng bàn tay, cô nói một chữ thì trái tim anh lại đau một lần.
Bối Dao nhịn cười và cả sự ngượng ngùng, mắt hạnh mang theo ánh nước lấp lánh nhìn anh nói: “Cái đó vốn không phải là sự thật, sau đó tớ lại thay đổi chủ ý, cảm thấy phần quà này cũng không tồi.”
Anh xoay người liền đi.
Ai nha, tính tình thật lớn nha!
Đã 11 giờ, ánh đèn chiếu qua bụi cỏ, cây lớn trêи đỉnh đầu rụng lá xuống bên dưới.
Cô sớm đã có chuẩn bị nên đeo một cái giày đế bệt màu trắng, tiến lên trước vài bước, đứng lên khối gạch vây quanh cái cây, vừa lúc đứng ở trước mặt anh.
Ba viên gạch là mười mấy cm. Năm nay Bối Dao cao một mét sáu lăm, nhờ độ cao của mấy viên gạch mà cô có thể nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng nhón chân lên.
Đỏ ửng từ gương mặt đến bên tai, cô nhắm mắt lại.
Gió mùa hè thực ôn nhu.
Trong chớp mắt, mọi hình ảnh trước mắt anh đều dừng lại.
Trăng rằm bị giấu đi, đèn đường chiếu ra bóng bọn họ đan vào nhau, ánh đèn chiếu qua cây cổ thụ, cũng xấu hổ mà đem mình giấu đi.
Cô vụng về dán lên môi anh, nhẹ nhàng mà chạm chạm vào.
“…… Trêи người hoa hậu giảng đường có thơm không? Môi có mềm hay không?”
“Eo cô ấy thoạt nhìn thật nhỏ, cậu ôm qua chưa?”
Anh chợt nhớ tới những lời hỗn trướng mà đám bạn của Hàn Trăn nói, thân hình cứng đờ như một khúc gỗ.
Cô ôm lấy mặt thiếu niên, đôi môi anh đào mềm mại chạm lên đôi môi trắng bệch của anh. Tim Bối Dao đập như điên.
Cô mở to mắt.
Ánh mắt khẽ nâng, đối diện đôi mắt đen nhánh của anh.
Bùi Xuyên nói: “Cậu có biết mình đang làm cái gì không?”
Má cô đỏ bừng nói: “Biết.”
Thân thể Bùi Xuyên cứng đờ giống một khối sắt không muốn luyện hóa thép, hầu kết của anh giật giật: “Cậu là con gái, không thể tùy tiện hôn người khác như vậy được.”
Bối Dao: “…… Ừm.” Cô nói, “Nhưng em không có tùy tiện, em chỉ hôn anh thôi.”
Cô nói xong thì chớp chớp đôi mắt hạnh, ngượng ngùng của thiếu nữ như muốn từ trong mắt tràn ra. Bối Dao cũng bắt đầu thấy không được tự nhiên, cô không nên nhất thời xúc động mà làm như vậy.
Cô nhảy xuống hai viên gạch đáng thương kia, muốn xoay người đi về phòng ngủ.
Trong đầu cô suy nghĩ lộn xộn, nếu bây giờ không về, đợi dì quản lý đi kiểm tra phát hiện ra liền xong đời.
Nhưng cô mới đi được hai bước đã bị người kéo về.
Cây hoàng cát trăm năm cành lá xanh sum xuê, chống phía sau lưng cô là cây cổ thụ, nằm trong ôm ấp nóng bỏng của thiếu niên. Cô gắt gao bị giam cầm giữa cánh tay anh và cây đại thụ, mặt cô bị người ta nâng lên, Bùi Xuyên cúi đầu.
Ánh trăng lại ló ra từ tầng mây, Bùi Xuyên hơi hơi tách ra.
Ngón tay anh cắm vào mái tóc rối tung của cô.
Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lần thứ hai cúi đầu.
Cả thế giới của cô nổ tung như pháo hoa, trong chớp mắt quang ảnh nổ tung.
Anh đang thở dốc.
Những gì cô từng đọc được trêи mạng, một chút đánh thức trầm miên ở trong ký ức mà hình dung.
Bối Dao choáng váng mà nghĩ, hóa ra…… hôn là như thế này sao?
~~~
Lúc Bối Dao trở lại phòng ngủ thì dì quản lý đã sớm đi qua kiểm tra.
Ký túc xá nữ cũng đã tắt đèn. Bối Dao dùng chìa khóa mở cửa, mấy cô gái cùng phòng vẫn còn thức, lúc này đều lặng lẽ thò đầu ra khỏi ổ chăn.
Trần Phỉ Phỉ dùng khí âm mở miệng: “Dao Dao, bọn mình đã giúp cậu giấu dì quản lý rồi.”
Bối Dao nhẹ nhàng đáp lời: “Cảm ơn.” Cô sờ soạng bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong lại bò lên giường, dùng chăn để giấu cái đầu nhỏ đang xấu hổ buồn bực của mình.
Độ ấm trong chăn nhanh chóng tăng cao, đêm đầu hạ, mỗi lần hô hấp thì nhiệt độ càng tăng lên, nhưng cho dù buồn đến khó chịu cô cũng không muốn để lộ đầu ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng sờ sờ môi mình, cắn môi hơi bực.
Bùi Xuyên thật biết chọc người tức giận.
Cô muốn chán ghét anh một tháng.
Có người nào hung hăng hôn con gái nhà người ta xong còn nói “Xin lỗi, là anh sai, nếu em…… tức giận thì đánh anh cho bớt giận” không?
Anh còn nói: “Anh sẽ đi bồi tội với mẹ em, là anh không tốt.”
“Chuyện đêm nay.” Anh gian nan nói, “Nếu em không cảm thấy thoải mái thì quên đi.”
A a a a a!
Thế cho nên Bối Dao cái gì cũng không nói nên lời, thiếu chút nữa bị anh làm cho tức đến phát khóc.
Bùi Xuyên sao lại có thể khiến người ta ghét như thế chứ?
Cô đạp anh một cái rồi chạy mất.
Đáng đời!
Còn sinh nhật cái quái gì nữa. Cô muốn bỏ mặc cái cây không khí vốn chuẩn bị làm quà cho anh, để nó chết đói chết khát!