Bối Lập Tài cố ý nhìn thiếu niên một cái, thấy hắn thực lễ phép khách khí. Nhưng vừa rồi chung quanh bàn hắn có mấy thiếu niên hút thuốc làm chướng khí mịt mù. Thậm chí bây giờ Bùi Xuyên đi ra đây rồi mà trên người hắn vẫn có mùi khói nhàn nhạt.
Gió thổi qua khiến mùi khói kia tan đi nhưng sầu lo trong lòng Bối Lập Tài lại không bị thổi tan chút nào.
Ba người đi vào rừng cây bạch quả của Tam Trung. Lá trên cây đã rụng hết, nhánh cây đọng một tầng tuyết dày, cũng là một phong cảnh không tồi.
Bối Lập Tài không giỏi ăn nói, cả người có chút xấu hổ.
Triệu Chi Lan nói: “Dì Triệu và cha Bối Dao tới để cảm ơn cháu đã cứu Bối Dao và Bối Quân nhà chúng ta. Lần trước cháu cứu tiểu Quân, chúng ta vẫn chưa cảm ơn cháu, hy vọng cháu không để bụng.”
Bùi Xuyên nhấp môi: “Không cần khách sáo.”
Tuyết rơi trên tóc hắn, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khiến bông tuyết tan ra, mang theo vài phần lạnh lẽo. Bùi Xuyên không muốn nghe những lời bọn họ sắp nói, nhưng cuộc đối thoại vẫn cứ thế diễn ra.
Triệu Chi Lan nói: “Đây là quà tạ lễ của chúng ta. Nghe nói bây giờ cháu sống một mình, nhất định là không dễ dàng. Dì nhìn cháu lớn lên, cũng biết cháu là đứa nhỏ thật tốt. Dao Dao cũng là đứa nhỏ thực tốt, trong lòng con bé cũng cảm tạ cháu. Nếu về sau cháu có yêu cầu gì cần trợ giúp thì cứ việc tìm dì và chú. Chúng ta có thể làm được gì thì sẽ không từ chối. Triệu Hưng đang ở cục cảnh sát, Dao Dao cùng Bối Quân về sau cũng sẽ không có chuyện gì.”
Nước tuyết hơi lạnh.
Triệu Chi Lan nhìn thiếu niên trầm mặc thì đem túi tiền dúi vào trong tay hắn, “Chúng ta không làm chậm trễ việc học của cháu nữa, cháu cầm lấy món quà cảm ơn này. Mùa đông lạnh, đừng mặc phong phanh như thế.”
Tay trái của thiếu niên đeo bao tay da màu đen lộ ngón tay, cầm túi tiền nặng trĩu.
Triệu Chi Lan nói xong những lời này thì trong lòng cũng thấy khó chịu. Bà vội lôi kéo Bối Lập Tài đi ra ngoài cổng trường.
Hắn cầm lấy túi tiền kia, tay phải nắm chặt thành quyền, vết thương bị vỡ ra, máu tươi lại chảy. Nụ hôn ngây ngô của thiếu nữ ngày đó khiến hắn đến giờ vẫn chưa quên được. Đúng là thực tủy biết vị (đã ăn một lần thì liền biết mùi vị), trong lòng hắn có vô số ảo tưởng.
Nhưng hiện tại lại có người nói rõ với hắn rằng hắn đừng có mà mơ. Là tuyết năm nay rơi quá nhiều khiến tầm mắt người ta mơ hồ để rồi sinh ra hy vọng xa vời đến thế sao?
Bùi Xuyên nói: “Đợi đã.”
Triệu Chi Lan quay đầu lại thấy Bùi Xuyên đi qua, đem túi tiền trả lại: “Cháu hiểu ý hai người, cái này cháu không thể nhận. Coi như cháu đã nhận quà rồi.”
Giọng hắn hơi khàn, giống như bị thứ gì đó xuyên qua.
Bùi Xuyên trả tiền lại, sau đó đưa lưng về phía bọn họ, quay lại phòng học. Thật buồn cười đúng không? Có người táng gia bại sản cũng muốn hắn tránh xa bảo bối nhà họ một chút.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, còn trong phòng học lại vô cùng ấm áp.
Kim Tử Dương và Trịnh Hàng đang kinh ngạc mà thán phục vây quanh bài thi toán được điểm tuyệt đối kia. Quý Vĩ là kích động nhất, hắn dùng ánh mắt như nhìn thần tiên mà nhìn về phía Bùi Xuyên: “Xuyên ca, làm sao anh làm được hết vậy? Lợi hại quá đi.”
Kim Tử Dương tùy tiện nói: “Xuyên ca thật không nghĩa khí gì, có đáp án cũng không nói trước, cũng không chia sẻ cho anh em gì hết.”
Trịnh Hàng nói: “Xuyên ca, anh làm thật hả?”
Bùi Xuyên dùng tay trái lấy bài thi, xoa thành một đoàn rồi ném vào thùng rác ở cuối phòng học. Máu trên tay phải của hắn đã ngừng chảy, trên băng vải bị nhuộm thành màu hồng. Nghe Trịnh Hàng hỏi như thế thì hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đúng vậy.”
Nỗ lực và thật lòng của kẻ tàn phế thì có đáng gì chứ.
“Jingle bells, jingle bells Jingle all the way……”
Trước quầy bán quà vặt của Lục Trung bày một cây thông Noel, trong tiệm cũng phát bài hát Giáng Sinh. Cây thông Noel có treo những ngọn đèn lập lòe, còn có tất đủ màu. Lý Phương Quần không tán đồng nói: “Người Trung Quốc mà ăn mừng tết phương tây làm gì chứ? Khắp nơi lòe loẹt còn ra thể thống gì. Nếu như ở thời chúng tôi thì cái này gọi là sính ngoại biết không?”
Trong phòng học vang lên một trận cười ha ha.
Lý Phương Quần cũng cười: “Nhưng mà có lẽ cô cũ kỹ lớn tuổi rồi, không hiểu được mấy người trẻ tuổi các em. Có lẽ giáo viên tiếng Anh của bọn em còn trẻ, lại hiện đại sẽ thích mấy ngày lễ kiểu thế này.”
Giáo viên tiếng Anh bị nhắc đến thì tỏ vẻ mình thực oan.
Vào tiết tự học đầu tiên trong buổi tối, Trần Phỉ Phỉ kinh ngạc cảm thán mà nhìn ngăn bàn của Bối Dao: “Trời ơi Dao Dao, cậu nhận được nhiều thiệp chúc mừng thế!”
Giọng cô không nhỏ nên rất nhiều bạn học đều nhìn qua, sau đó che miệng cười.
Bối Dao xấu hổ mà nói: “Phỉ Phỉ, cậu nói nhỏ chút.”
Thiệp Giáng Sinh hơi mỏng nhưng lại quá nhiều, dày đến bằng mấy quyển sách chồng lên nhau. Từ lớp 11 đến 12, từ nam sinh đến nữ sinh, mọi người đều rất thích Bối Dao, thế cho nên lúc có thể quang minh chính đại mà đưa thiệp chúc mừng thì bàn của cô bị nhét đầy thiệp.
Có những cái thiệp được làm rất tinh xảo, nghe nói giá những 10 đồng, mở ra còn có thể có âm nhạc, lại có thể có hình 3D.
Ngô Mạt nghiêng nghiêng mắt mà nhìn, lại đem ba tấm thiệp mình nhận được kẹp vào trong cuốn sách, trong lòng hụt hẫng. Ba tấm thiệp của cô ta so với người ta thì chỉ như sợi lông trên người con trâu.
Trần Phỉ Phỉ vừa kinh ngạc cảm thán lại hâm mộ: “Nếu mình có thể thu được nhiều thiệp như thế thì tốt rồi.”
Bối Dao vùi đầu viết đáp lễ. Cô cũng không thể nhận thiệp của người ta mà không đáp lại. Lần trước mua quần áo cho Bối Quân xong thì toàn bộ tiền tiêu vặt của cô đều dùng để mua thiệp chúc mừng. Thiệp cô mua không đắt, chỉ một đồng một tấm, là cho các bạn nữ trong lớp.
Thiệp của cô tuy không quý giá nhưng lời chúc rất chân thành, mỗi người đều có một lời chúc độc nhất vô nhị. Còn các nam sinh thì cô chắc chắn không thể đáp lễ, nếu cô mà làm thế thì mặc kệ là trả lời ai, ngày mai mọi người sẽ đồn ầm chuyện hoa khôi yêu sớm cho mà xem.
Thiệp chúc mừng có một tấm là cho Phương Mẫn Quân. Cô nàng học lớp số 8, thành tích rất tốt. Những năm này không bị ảnh hưởng bởi Thường Tuyết, Phương Mẫn Quân sống rất bình tĩnh, vui sướng hơn nhiều. Thời niên thiếu khập khiễng kia biến thành một cơn mưa tuyết lớn rồi biến mất.
Bối Dao theo thứ tự viết xong hết đống thiệp chúc mừng nhưng vẫn để lại một tấm. Cô chuẩn bị cho Bùi Xuyên.
Nhưng sau nụ hôn lần trước, trong lòng cô vẫn ngượng ngùng, thế nên tấm thiệp này cô vẫn để trống.
Tiết tự học của buổi hôm nay là của giáo viên tiếng Anh, bởi vì trong nhà cô có việc nên Lý Phương Quần chiếm một tiết, giáo viên vật lý chiếm một tiết. Đến tiết thứ ba, đại biểu tiếng Anh lặng lẽ tuyên bố: “Giáo viên tiếng Anh đêm nay không tới, mọi người vui vẻ đi chơi Giáng Sinh đi!”
Trong phòng học truyền đến tiếng hoan hô, vận khí của lớp số 6 đúng là tốt.
Khuynh Thế cũng nắm bắt thời điểm này để kiếm tiền, mọi thứ được trang trí riêng theo chủ đề Giáng Sinh.
Khác với cây thông Noel ở quầy bán quà vặt của Lục Trung, không biết Khuynh Thế tìm được ở chỗ nào một cây tùng thật lớn, bên trên trang trí bằng những ngôi sao, như những ngôi sao lớn rơi xuống phàm trần, vô cùng xa hoa đẹp đẽ.
Vốn dĩ đây là tối thứ bảy, ngày mai được nghỉ nên đám học sinh hoặc là trộm chuồn ra hoặc quang mình chính đại nghỉ. Bối Dao cùng đám người Trần Phỉ Phỉ cũng tới bên ngoài Khuynh Thế để xem náo nhiệt.
Trong túi áo đồng phục của cô vẫn có một tấm thiệp chúc mừng trống không.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Móa ơi, cái cây này không biết tốn bao nhiêu tiền mới mua được đây? Quà bên trên cũng đều là thật sao?”
Bối Dao lúc này cũng ngước mắt nhìn lại.
Đèn màu rực rỡ, không trung treo một đống bông tuyết giả, bông tuyết thật lại bay múa đầy trời, đẹp như một bức tranh.
Còn Bùi Xuyên lại đang ngắm cô.
Bạn cùng phòng của Bối Dao kéo tay cô, thiếu nữ sinh động đáng yêu khiến cho thế giới cũng lung linh hơn.
Bùi Xuyên đốt một điếu thuốc, đám người Kim Tử Dương thì đang hái quà trên cây. Đây là chuyện mà kẻ có tiền mới dám làm —— hái quà xuống thì phải trả tiền gấp ba mới được mang đi.
Một nữ sinh mặc đồng phục đi tới nói: “Bùi Xuyên.”
Tầm mắt Bùi Xuyên rời khỏi Bối Dao. Hắn dựa vào tàng cây, trong mắt là lạnh lẽo, người đến gần hắn đều có cảm giác đêm đông lạnh lẽo.
Ngô Mạt nói: “Thật khéo lại gặp được cậu ở chỗ này, chúc Giáng Sinh vui vẻ. Cậu có thể nhận thiệp chúc mừng của mình không?”