Bạch Ngọc Đồng ném chìa khóa qua, cả người run lên. Hôm nay vốn Tào Lị bảo cô ta tới hỏi xem Bùi Xuyên có muốn trở về không, vì Bùi gia sắp chuyển nhà. Nhưng hiện nay cô ta đâu dám hỏi nữa, cái tên ác ma nguy hiểm này tốt nhất là cả đời cũng đừng trở về.
Trong lòng hắn có người không chạm vào được, chỉ cần nhắc tới là hắn nổi điên ngay.
Bạch Ngọc Đồng nhìn hắn đi xa, bị dọa đến sắp hỏng mất. Cô ta cứ thế mà khóc thành tiếng. Cô ta nguyền rủa mà nghĩ, Bối Dao sẽ không thích hắn, tính cách cực đoan như thế thì cả đời hắn đều không xứng được yêu.
~
Lúc Bối Dao trở về thì Lý Phương Quần đang ngồi ở trên bục giảng.
“Báo cáo.” Cô nhẹ nhàng nói, các bạn trong lớp đang cúi đầu viết bàn đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn qua.
Lý Phương Quần trầm mặt nói: “Bối Dao, em đi đâu thế? Đi WC mà mất hai ba tiếng đồng hồ hả?”
Cho dù Bối Dao thành tích rất tốt, nhưng Lý Phương Quần vốn dĩ có tính cách thiết diện vô tư, tự nhiên sẽ không nuông chiều hành vi trốn học.
Bối Dao không nói lời nào, cam chịu nhận là mình trốn học. Trần Phỉ Phỉ nôn nóng đến thảm rồi. Cô nàng làm một cái mặt quỷ ý bảo Bối Dao nói dối, kiểu bị đau bụng nên đến phòng y tế, hay gặp phải tình huống gì khẩn cấp, nhưng ai ngờ Dao Dao lại tự mình nhận sai.
Các bạn học trong lớp đều kinh ngạc mà nhìn Bối Dao, rốt cuộc trong lớp này ai cũng có khả năng trốn học, nhưng Bối Dao là loại người ít khả năng nhất.
Lý Phương Quần nói: “Không nói lời nào đúng không? Ra bên ngoài đứng.”
Bối Dao lui ra, đi đến bên ngoài phòng học mà đứng.
Lá cây ngô đồng bắt đầu chậm rãi chuyển sang màu vàng, mùa thu đến khiến không khí thực tươi mát. Bởi vì bây giờ là tiết tự học buổi tối nên cả trường đều vô cùng an tĩnh.
Cô đứng ở hành lang bên ngoài lớp 11 số 5 và số 6 nên học sinh hai lớp đều nhìn thấy cô. Dù sao cũng là hoa khôi nên các bạn lớp số 5 và số 6 đều vừa làm bài vừa thỉnh thoảng liếc trộm cô một cái.
Hoa khôi, học sinh ngoan cũng trốn học, đúng là chuyện khó gặp. Ngô Mạt ngồi trong lớp số 6 nhịn không được cong cong môi, tâm tình vui sướng cực kỳ.
Gương mặt của Bối Dao có chút đỏ lên, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, cũng không có cảm giác ngại ngùng như trong tưởng tượng. Gió thu mát lạnh thổi tới trên người cô có vài phần lạnh lẽo.
Cô đã từng nói là sẽ không đánh mất Bùi Xuyên một lần nữa.
Nhưng Lý Phương Quần lần này tức giận không nhẹ, suốt cả mấy tiết tự học đều không cho Bối Dao tiến vào lớp ngồi.
Tin hoa khôi bị phạt nhanh chóng lan truyền trong trường, Hàn Trăn nghe được cũng không nhịn được mà lên lầu xem thế nào.
Bóng dáng cô đơn bạc mà đứng trong đêm, bên cạnh cũng có một ít bạn học, nhưng không ai chế nhạo cô cả. Tình cảnh so với hắn tưởng tượng thì tốt hơn nhiều. Trần Phỉ Phỉ lấy nước ấm, lặng lẽ bưng lên cho Bối Dao uống.
Cô bình tĩnh mà nhận hình phạt, không khóc cũng không cảm thấy khuất nhục. Hàn Trăn do dự, không biết có nên tiến lên hay không.
Có lẽ là do nhân duyên tốt mà còn có bạn học lặng lẽ mua đồ ăn cho cô. Dưới ánh đèn của trường, tuy cô không nhận nhưng ánh mắt cong lên, động lòng người cực kỳ.
Trần Phỉ Phỉ sợ Bối Dao cảm thấy mất mặt nên nói: “Nếu không mình cũng ra đứng với cậu nhé, dù sao cũng làm bài xong rồi.”
Bối Dao vội vàng nói: “Cậu trở về học đi, chỉ còn một tiết nữa thôi, cậu mà ra đây thì cô Lý sẽ càng tức giận hơn.”
“Được rồi. Nhưng cậu đi đâu đó?”
Bối Dao cũng không lừa cô ấy mà nhẹ giọng nói: “Mình đi gặp Bùi Xuyên.”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Cậu ta thật đúng là hại cậu thảm quá mà.”
Bối Dao cười nói: “Nói bừa gì đó, tự mình đi gặp anh ấy, đâu phải lỗi của anh ấy.”
“Chỉ có mỗi cậu tốt, mình thấy cậu ta giống một khối băng lạnh, có khi chưa chắc đã cảm kích đâu!” Trần Phỉ Phỉ căm giận nói, sau một lúc lâu cô nàng nghi hoặc, kề sát bên tai Bối Dao nói, “Dao Dao, cậu không thích cậu ta chứ?”
Bối Dao sửng sốt, sau đó gương mặt chậm rãi hồng lên, cô nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Thích là như thế nào?”
“Mình xin! Cậu còn nghiêm túc mà nghĩ cái này sao? Thanh danh của cậu ta không tốt chút nào hết, không xứng với cậu. Cậu không được suy nghĩ nữa, miệng mình nói lời không đúng đâu, mình phải quay lại học đây.” Trần Phỉ Phỉ nhanh như chớp chạy vào trong phòng học. Dao Dao của bọn họ còn không hiểu rõ thì cô cũng không thể giúp người ta thông suốt được. Nếu đối tượng là Hàn Trăn thì còn được, nhưng cái tên Bùi Xuyên này thì không được. Lúc trước còn nghe nói Vệ Uyển kia còn lằng nhằng với Bùi Xuyên, trời mới biết thật giả thế nào.
Chuông reo vào lớp vang lên, Hàn Trăn cũng chỉ có thể trở về, giáo viên của cô còn đang ở trong phòng học, nếu mình đi qua cũng không tốt.
Bối Dao ôm cái ly, lần đầu tiên tự hỏi về khả năng Trần Phỉ Phỉ nói. Cô thích Bùi Xuyên sao? Không phải chiếu cố, cũng không phải đồng tình, là một thiếu nữ thích một thiếu niên cơ.
Tim cô nảy thình thịch lên, có chút cảm giác kỳ diệu, nhưng cũng không hề khiến người ta chán ghét.
Sau mấy tiết học buổi tối phải đứng ngoài hứng gió lạnh, Bối Dao tắm rồi mới cảm thấy ấm hơn.
Cô mở di động ra, ở trên mạng tìm tòi —— “Thích một người là cảm giác gì?”
Phía dưới có người trả lời: “Hôn một cái liền biết, hôn một cái nếu thấy tim đập nhanh, hócmôn tăng cao, đầu óc choáng váng, hưng phấn kích động đến sắp chết thì đó chính là thích.”
Dọa người đến thế sao? Bối Dao nghĩ, thật, thật là đáng sợ quá. Hơn nữa phương pháp này có vẻ không đáng tin cậy lắm. Hôn một chút là có thể kiểm nghiệm được sao?
Đầu tháng 11, thời tiết đã hoàn toàn chuyển lạnh, tất cả mọi người đều không thể không mặc thêm chút quần áo dầy hơn.
Trong tiểu khu gần đây có phát sinh chuyện lớn, đó là nhà của cảnh sát Bùi chuyển đi.
Tào Lị cùng Bùi Hạo Bân đã đăng ký kết hôn được hơn một năm, cũng đã ở tiểu khu này hơn một năm rồi. Nữ nhân này có bản lĩnh ở chung không tồi, trong tiểu khu cũng có được vài người bạn tốt.
Nhưng trước kia Triệu Chi Lan ở chung khá tốt với vợ trước của Bùi Hạo Bân là Tưởng Văn Quyên thế nên một năm này cũng ít qua lại với Tào Lị, vì vậy cũng không có quan hệ thân thiết với Tào Lị như những người khác.
Chuyện chuyển nhà nói gì thì cũng là chuyện vui vì thế Bùi Hạo Bân tìm một ngày lành để dọn qua.
Bùi Hạo Bân thanh liêm, hàng xóm đưa quà đến ông đều từ chối hết, cũng dặn dò Tào Lị không được nhận. Trong lòng Tào Lị tuy có chút tiếc hận, nhưng chuyện lớn như thế bà ta cũng sợ gây ra chuyện nên vội vàng đồng ý.
Lúc Bùi gia tìm công ty chuyển nhà tới chuẩn bị thu dọn thì Bùi Hạo Bân mới do dự mà hỏi lại Bạch Ngọc Đồng một lần nữa, “Nó thật sự nói là không trở lại sao?”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đồng có chút lập lòe, ấp úng nói: “Vâng, đúng vậy.”
Bùi Hạo Bân thở dài một hơi, cái tát kia vẫn là hố sau ngăn cách ông ta và Bùi Xuyên. Ông ta không thể nào mở miệng được, mà với tính cách của Bùi Xuyên thì chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng nếu Bùi Xuyên không trở lại, có một ngày hắn phát hiện ra nhà cũng không còn nữa thì phải làm sao đây?
Lúc Bùi gia chuyển nhà, Bùi Xuân Lệ cùng Lưu Đông cũng tới chúc mừng.
Lưu đông mặt mày hồng hào nói: “Anh, có chỗ nào cần em hỗ trợ thì cứ nói. Ai, đây là Đồng Đồng sao, so với năm ngoái lại lớn, lại đẹp hơn rồi nha. Chị dâu khí sắc cũng tốt.”
Tào Lị nghe xong lời khen tặng thì trong lòng cũng vui vẻ, vội vàng rót trà cho vợ chồng hai người rồi đáp: “Làm gì có.”
Bùi Xuân Lệ ngập ngừng nói: “Anh, mọi người chuyển nhà thế này thì Tiểu Xuyên……”
Bầu không khí vui mừng giống như bị ấn nút tạm dừng, Lưu đông ngầm hung hăng nhéo bà vợ không có ánh mắt của mình.
Bùi Xuân Lệ cảm thấy bi thương trong lòng, nhớ tới hơn một năm trước thiếu niên cô đơn một mình chăm sóc Bùi Hạo Bân, sợ ba sẽ không tỉnh lại nữa. Lúc ấy không ai quan tâm hắn, gã đàn ông chỉ biết nịnh nọt nhà bà cũng cự tuyệt không chịu thu nuôi Bùi Xuyên.
Bùi Xuân Lệ tốt xấu gì cũng là cô ruột của Bùi Xuyên, cho dù bầu không khí có không tốt thì bà vẫn cố cứng rắn nói cho hết: “Mùa hè tới Tiểu Xuyên mới thành niên, một mình nó ở bên ngoài làm sao qua được. Anh, con trẻ bướng bỉnh chút cũng không phải tội gì. Sau này nó còn phải thi đại học, tìm việc, cưới vợ, không có người nhà thì làm sao bây giờ?”
Lưu Đông nhìn sắc mặt trầm mặc của Bùi Hạo Bân thì vội vàng nói: “Xuân Lệ không hiểu chuyện, Tiểu Xuyên có năng lực, một năm này không phải vẫn tốt sao?”
Bạch Ngọc Đồng không lên tiếng, cô ta tất nhiên không hy vọng Bùi Xuyên trở về. Tên kia tính tình thực đáng sợ, cô ta vừa nghĩ đến hắn thì trong lòng đã run lên vì kinh hãi. Nhưng chuyện cô ta không hy vọng hắn trở về cũng không thể nói ra ngoài. Cho dù cô ta có ngốc cũng sẽ không nói trước mặt Bùi thúc.
Lúc này Tào Lị cười giảng hòa: “Xuân Lệ nói cũng có lý, nhưng mấy ngày trước Đồng Đồng có đi hỏi, đứa nhỏ kia không muốn trở về.”