Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 54




Dù cho Bùi Hạo Bân biết mình còn có nhiệm vụ trong người, nhưng khi thấy con trai học thói xấu thì ông ta vẫn đi qua, sắc mặc khó coi mà nói: “Khốn nạn! Mày đang làm cái gì?”

Trong chớp mắt, mọi thứ đều an tĩnh, thời gian trở nên thật dài. Vốn dĩ cảnh sát ập vào khiến cho bầu không khí náo nhiệt của Khuynh Thế bị đình trệ, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn Bùi Hạo Bân cùng đồng nghiệp của ông ta. Nhưng vị đội trưởng này lại trực tiếp đi tới quầy bar khiến cho mọi người đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên vươn tay cầm lấy điếu thuốc trên môi, ấn xuống gạt tàn. Từ lần trước chân giả của Bùi Xuyên bị cắn hỏng rời đi, Bùi Hạo Bân vẫn không thể tìm được hắn.

Bùi Xuyên quá mức hiểu biết người này, Bùi Hạo Bân công tư phân minh, cho dù muốn tìm con mình nhưng cũng sẽ chỉ tận lực nhờ vả đồng nghiệp chứ không phải lấy quyền lực của mình mà hạ lệnh. Bùi Xuyên để lại cho ông ta rất nhiều “Manh mối”, nhưng nếu lấy sức của mình Bùi Hạo Bân thì càng tìm càng xa. Một năm trước đã thế mà một năm sau cũng vẫn như thế.

Có điều Bùi Hạo Bân cũng chẳng thèm đi hỏi đám thiếu niên thiếu nữ trong tiểu khu. Vị cảnh sát cao ngạo này không có mối quan hệ tốt với hàng xóm. Hoặc khả năng lớn hơn chính là ông ta cũng không hy vọng Bùi Xuyên về nhà.

Rốt cuộc lúc Bùi Xuyên ở đó, không khí trong nhà đều lạnh như băng, chắc hắn đã gây cản trở đến người một nhà bọn họ vui vẻ.

Thái độ khinh mạn lạnh nhạt của Bùi Xuyên chọc giận Bùi Hạo Bân, ông ta giơ tay liền tát một cái.

Tiếng vang giòn giã nổi lên đúng lúc âm nhạc dừng lại. Bùi Xuyên không tránh, một cái tát kia trúng ngay trên mặt hắn, đánh đến nửa bên mặt hắn chết lặng. Hắn nghiêng đầu nói: “Cảnh sát Bùi, một cái tát này coi như trả lại cho ông một con tinh trùng giá rẻ.”

Tiếng người ồn ào, giọng Bùi Xuyên cũng không lớn, chỉ có điều người trước mặt lại nghe thấy hết.

Lòng Bùi Hạo Bân run lên, lại lui về phía sau hai bước.

Bùi Xuyên lấy ngón tay cái xoa xoa khóe môi, trong khoang miệng của hắn đau rát, có tơ máu thấm ra. Đám người Kim Tử Dương đang ở đầu kia của đại sảnh nên không thấy một màn này, chỉ có Quý Vĩ ngồi gần nhất là bị dọa rồi. Hắn đi tới nhỏ giọng nói: “Cảnh sát cũng không thể đánh người lung tung đâu.”

Bùi Hạo Bân có chút hối hận, một cái tát kia khiến tay ông ta cũng đau. Nhưng ánh mắt Bùi Xuyên mang theo lạnh lẽo khiến bước chân ông ta dừng lại.

Phía sau có vị cảnh sát nói: “Đội trưởng, còn công việc nữa, Triệu Bình còn ở ‘Khuynh Thế’.”

Bùi Hạo Bân nói: “Ba…… Bùi Xuyên……” Cuối cùng ông ta lại chẳng nói được gì, chỉ mang theo mấy người lên lầu bảy điều tra.

Chuyện này phảng phất giống như một bước nhạc đệm nho nhỏ, tiếng nhạc lúc này lại được tiếp tục mở ra. Một nửa bên mặt của Bùi Xuyên sưng đỏ, hắn nhìn cả phòng ngợp trong vàng son thì thấp giọng mà cười.

Hắn chẳng phải chỉ là một con tinh trùng giá rẻ thôi sao? Trứng kết hợp với tinh trùng đó.

Quý Vĩ lúng ta lúng túng nói: “Xuyên ca, anh không sao chứ?”

Bùi Xuyên nói: “Ừ.”

Quý Vĩ: “A” một tiếng rồi không biết làm sao. Hắn cũng không biết an ủi người khác, nhưng hắn cảm thấy trên mặt Xuyên ca chỉ toàn khổ sở. Có điều Bùi Xuyên nói không có việc gì, vậy nhất định không có việc gì.

Quý Vĩ nói: “Em đi học tiếp nhé?”

“Đi đi.”

Quý Vĩ lại đi đến góc, hắn khắc khổ nỗ lực nhưng vẫn không được đền đáp, giống như những người thi mãi vẫn không trúng cử ở thời cổ đại vậy. Bùi Xuyên nhìn hắn nhưng lại không cảm thấy hắn có gì đáng buồn, rốt cuộc bản thân hắn còn đáng buồn hơn Quý Vĩ.

Hắn rũ mắt, lại châm cho mình một điếu thuốc khác.

~

Lúc Bạch Ngọc Đồng ra cửa thì vô cùng không tình nguyện. Cô ta vốn không thi đậu cấp ba, sau đó Tào Lị gả cho Bùi Hạo Bân rồi thì mới nhờ người tìm quan hệ để cô ta vào học một trường cấp ba bình thường. Lúc này cô ta nói: “Mẹ, mẹ biết con sợ anh ta, con không muốn đi!”

Tào Lị liếc cô ta một cái nói: “Con không đi chẳng lẽ mẹ đi! Thằng nhóc kia thế mà ở thành phố C học suốt quãng thời gian này, cũng lừa chúng ta suốt. Hai ngày nay Bùi thúc của con đều ngủ không tốt, trong lòng không hề dễ chịu. Chúng ta dù sao cũng phải giúp ông ấy phân ưu. Chỉ có để ông ấy càng thích mẹ con chúng ta thì về sau mới có ngày lành.”

Bạch Ngọc Đồng nói: “Con chưa đến Tam Trung bao giờ.”

“Không biết đường mở mồm ra hỏi sao! Tóm lại hôm nay con phải đi gặp nó cho mẹ, bằng không người ta sẽ nói mẹ kế như mẹ không ra gì. Chờ mấy ngày nữa chuyển nhà rồi, ở thời điểm này con đừng có mà kéo chân mẹ.”

Bạch Ngọc Đồng không nghĩ được gì nữa, cô ta nghĩ tới nhà mới đẹp đẽ thì chỉ đành nhận mệnh đến Tam Trung.

Đứng ở trong sân trường Tam Trung, cô nàng bĩu môi. Trường này so với cái trường kia của cô ta thì khá hơn nhiều. Sân thể dục sạch sẽ, còn cái trường kia cỏ đã mọc cao đến đầu. Cái tên tàn phế kia lại học ở đây, ngẫm lại đúng là không tưởng tượng nổi.

Cô ta hỏi một đường đến lớp 11 số 9, đúng lúc này Tam Trung tan học. Bùi Xuyên đang ngồi ở bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đồng gõ gõ cửa sổ nói: “Này, anh ra ngoài một chút.”

Mọi người trong lớp học đều nhìn qua.

Bạch Ngọc Đồng không kiên nhẫn cực kỳ: “Bùi Xuyên!”

Bùi Xuyên nhíu mày, đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đồng nghĩ thầm, đồ chết dẫm, cô ta không muốn có tí dính dáng gì tới người này. Nhiều người nhìn như thế, thật mất mặt.

Bạch Ngọc Đồng cũng không biết Bùi Xuyên ở lớp có địa vị gì, ở trong nhận thức của cô ta thì người trong lớp hẳn là biết hắn tàn tật, nên chắc sẽ có thái độ xa cách. Cô ta lấy từ trong túi áo ra tám trăm đồng đếm đếm sau đó đưa cho Bùi Xuyên: “Mẹ tôi cho anh, anh đừng có không biết tốt xấu.”

Bùi Xuyên mặt không biểu tình nhìn cô ta, đôi mắt hắn đen nhánh, lúc không nói lời nào đều khiến người ta run sợ.

Bạch Ngọc Đồng nhớ tới hắn từng đánh chết con chó to mang theo virus dại thì trong lòng cũng e ngại. Có điều nhiều người đang nhìn như thế, trong lòng cô ta nắm chắc hắn không dám làm gì, vì vậy cô ta ném mấy tờ tiền đỏ lên người Bùi Xuyên: “Nhanh lên, tôi còn phải trở về.”

Bùi Xuyên không nhận, mấy tờ tiền đó rơi đầy trên đất.

Bạch Ngọc Đồng xót tiền nên vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.

Ở trong phòng học, đám người Kim Tử Dương xem đến trợn mắt há hốc mồm. Bùi Xuyên xoay người vào trong lớp, lúc này Bạch Ngọc Đồng cũng không gọi hắn —— hắn không cần thì thôi, hắn có nghèo chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến cô ta, còn có thể tiết kiệm 800 đồng đó!

Bạch Ngọc Đồng đi rồi nhưng lớp học lại có chút an tĩnh. Có người nhỏ giọng nói: “Bùi Xuyên không phải có nhiều tiền sao? Vậy nữ sinh kia là như thế nào……”

“Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng cho bọn họ nghe được.”

Bùi Xuyên ngồi xuống, Quý Vĩ liền quay đầu, chột dạ mà làm bài tập. Hắn luôn cảm thấy lúc này vẫn không nên đụng vào Bùi Xuyên để rước lấy rủi ro làm gì.

Kim Tử Dương vô tâm hỏi: “Con bé đó là ai thế Xuyên ca? Sao cô ta lại cho anh tiền.”

Trịnh Hàng kéo hắn một chút, Kim Tử Dương vội la lên: “Cậu kéo mình làm gì?”

“Cậu không thể câm miệng vào sao? Viagra còn thức thời hơn cậu.”

Kim Tử Dương câm miệng.

Nhưng mà chuyện này không đến mấy ngày đã lên men, nở ra, chúng ta vĩnh viễn không nên coi thường sức mạnh khi người ta đã muốn tìm tòi chuyện gì đó.

Bùi Xuyên vốn được coi là phú nhị đại bí ẩn, nhưng hóa ra cha hắn chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, kế muội còn tới tận trường để đưa tiền cho hắn.

Những người trước kia sợ chọc đến hắn lúc này liền lớn miệng nói: “Tao thấy hắn như vậy thì còn nghĩ hắn trâu bò lắm, ai biết lại con mẹ nó nghèo tới mức phải có người tiếp tế.”

Có người cười to.

“Mặt hắn không phải bị đánh vì đòi tiền chứ?”

“Ha ha ha ha.”

Thậm chí còn có người viết một bài trào phúng, đăng tải lên Tieba của trường, cho dù đã bị xóa đi nhưng người biết đến cũng rất nhiều.

~

Lúc Trần Phỉ Phỉ nhìn đến bài đăng ki thì kinh ngạc đến ngây người mà há miệng thật lớn.

Bài đăng kia nói đặc biệt khó nghe, trước kia lúc Bùi Xuyên cùng đám Kim Tử Dương chơi với nhau thì từng lái siêu xe, tuy có những kẻ nói xấu hắn nhưng đa số vẫn cho rằng hắn có tiền. Hiện tại biết được nhà hắn không phải cái gì “Không thể trêu vào” thì mọi lời khó nghe cứ như măng mọc sau mưa mà xông ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.